Mục lục
Trọng Sinh Đô Thị Cuồng Long
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

<!-- --> Chúng nữ cười ầm lên, thật không ngờ, một tiên nữ như Tử Dao lại bị người đàn ông này khinh nhờn, nghĩ đến việc nàng phải thích ứng, nhất định rất là vất vả.

Ruth cười nói: "Tử Dao, quen rồi cũng tốt, tình yêu trên đời này vốn là như vậy mà, hơn nữa, em hẳn là thích cái cảm giác này"Bởi vì yêu, nênlời nói của Ruth, cũng mang theo sự chân thành. Chỉ cần người đàn ông này thích, cho dù phải làm ra chuyện xấu hổ hơn, các nàng cũng nguyện ý làm vì hắn.

Mộng Thanh Linh bất đắc dĩ lắc đầu, nói: "Được rồi, đừng ủng hộ cho tên xấu xa này, làm cho hắn ngày càng tệ, chỉ biết hành hạ chị em mình. Được rồi, vào mặc đi, hoàng thượng, có phải là muốn đi vậy phụ thân đại nhân không?"

Sửa sang lại quần áo cho Tiêu Thu Phong, rồi nhỏ giọng hỏi thăm, Mộng Thanh Linh không chút ngại ngùng, ánh mắt như nhìn thấy hoàng đế vậy, cúi đầu thi lễ, mang đậm nét cổ điển. bởi vì tính cách ôn nhu đa tình trên người nàng, vốn mang theo hương vị của tiểu thư khuê các.

Bốn nàng đi ra khỏi phòng ngủ, xuống lầu, đến đại sảnh, nơi này chỉ còn lại hai ông bà, hai người nhìn thấy Tiêu Thu Phong, lập tức hứng khởi lên, vui mừng kêu lên: "Tiểu Phong, tiểu Phong, con không sao chứ, con không sao chứ?"

Thật ra hai ông bà mấy bữa nay cũng không vui vẻ gì, tuy rằng Tử Dao đã nói qua rồi, Tiêu Thu Phong thật sự không có chuyện gì, nhưng hai người vẫn rất lo lắng, hơn nữa con gái và con rể sau ba mươi năm gặp lại, thế mà bây giờ nhìn hai đứa cứ như là kẻ thù không đội trời chung, giờ phút này nhìn nhau không khác gì nhìn kẻ thù.

Tất cả hy vọng, đương nhiên là đặt lên người đứa cháu trai này, nhưng do nó vẫn còn mê mang, nên bọn họ chỉ có thể chờ đợi trong sự dày vò. Thấy được Tiêu Thu Phong, tâm tình nặng nề giống như được giải thoát.

Hoắc Phi Trữ đứng dậy, kéo tay Tiêu Thu Phong, nhỏ giọng quan tâm. Nhìn thần thái của hắn, bước chân ổn định, như là không có việc gì, lập tức nói: "Tiểu Phong, ba của con tuy rằng đã cứu về, nhưng trí nhớ đã hoàn toàn biến mất, con mau nghĩ biện pháp đi, giúp cho nó nhanh tỉnh lại đi, bây giờ nó với mẹ của con nhìn giống như kẻ thù vậy. Ông bà nhìn mà cảm thấy đau lòng"

Bọn họ đương nhiên rất thương con gái, chịu đựng gần cả đời người, thật vất vả biết bao, nhưng bây giờ lại xung đột với con rể như vậy. Thấy hạnh phúc đã đến tay, nhưng lại không thể hưởng thụ, bọn họ sao mà không buồn lòng cho được?

Tiêu Thu Phong cười nói: "Ông ngoại, bà ngoại, hai người không cần lo lắng, con sẽ nghĩ biện pháp, đi thôi, đi thăm cha, mấy năm nay, tin rằng cha cũng chịu nhiều vất vả rồi"

Thật ra trong lòng Tiêu Thu Phong rất rõ ràng, tình cảm của mẹ dành cho cha, chưa bao giờ phai nhạt đi. Bây không khi đối mặt với lúc ông còn là vũ khí hình người, bà không chút sợ hãi, ngược lại còn khóc cầu Tiêu Thu Phong đừng tổn thương ông.

Ngoài sân, Tiêu Mại Phi đang cùng Lang tổ luyện tập, mặc dù không còn trí nhớ, nhưng năng lực võ giả trời sinh trong người ông vẫn còn, đặc biệt là Võ Chi Phách và Long Biến Tâm Pháp, vẫn rất là sắc bén.

Hơn nữa, thành viên của Lang tổ, ai ai cũng là cao thủ tuyệt thế, mấy mngày nay, ông dùng tất cả thời gian ở ngoài sân luyện tập. Tuy rằng không cải thiện được quan hệ với người nhà, nhưng lại có được cảm tình của Lang tổ.

Không còn trí nhớ, nên bây giờ ngay cả nói chuyện lớn tiếng ông cũng không dám, chỉ ở nhà thôi mà ông cũng vất vả. Nếu như nơi này không có người ông khát vọng quan tâm nhất, có lẽ, ông đã rời đi.

"Mại Phi..."Hoắc Phi Trữ lớn giọng kêu lên.

Mấy ngày nay, ông cũng đã dần quen với cái tê này, sau khi mệt mỏi về thể xác lẫn tinh thần ba mươi năm, rốt cục, ông đã có cái tên của mình.

Đi đến trước mặt mọi người, so với lúc còn là vũ khí hình người, trông có vẻ khoan khoái nhẹ nhàng hơn rất nhiều, tóc tai cũng chải gọn gàng hơn, đôi mắt tràn đầy vẻ sống động, trên người có một khí thế của cường giả. Nhớ đến ba mươi năm trước, Long Thần, quả thật là một người rất giỏi. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - www.Truyện FULL

Còn chưa chờ mọi người mở miệng, ông đã nhìn về phía Tiêu Thu Phong, há miệng ra, tựa hồ như muốn nói cái gì, nhưng rốt cục lại nhẹ nhàng lên tiếng: "Thu Phong, cậu không sao chứ, thật xin lỗi, để cậu bị thương, là lỗi của tôi..."

Khuôn mặt vốn ôn hòa của Tiêu Thu Phong, đột nhiên xuất hiện tia hàn ý làm người khác chợt lạnh, lạnh lùng nói: "Ông cũng biết, mạng của ông là do tôi cứu về"

Tiêu Mại Phi nhẹ nhàng gật đầu, tuy rằng thần trí đã trở lại, nhưng ông cũng biết rằng mình đã trở thành một kẻ sát nhân, giết rất nhiều người.

"Tôi biết, nếu cậu muốn tiết hận, cậu có thể giết tôi"

Khóe miệng Tiêu Thu Phong chợt hiện ra một nụ cười tà, lớn tiếng nói: "Được, nếu ông đã muốn chết, vậy tôi sẽ thành toàn cho ông, coi như tôi chưa từng cứu ông"

Tình huống này, làm cho tất cả mọi người bất ngờ, Tiêu Thu Phong đột nhiên giơ tay lên, không cần suy nghĩ nhiều, một tia sáng chợt lóe lên, nắm đấm cuồng phách, đấm một cái thật mạnh vào ngực Tiêu Mại Phi, thân hình của ông bay thẳng về phía sau, rơi xuống một bụi cây, làm cho mọi người ngay cả một cơ hội ngăn cản cũng không có.

Tử Dao và Ruth lập tức vọt đến chắn trước mặt Tiêu Thu Phong, thất kinh kêu lên: "Ông xã, đây là cha của anh, anh không thể đối đãi với ông như vậy..."

Tuy rằng người cha này còn rất xa lạ, nhưng các nàng cũng biết, đây từng là chiến tướng một thời của phương Đông, Long Thần, và cũng là cha của Tiêu Thu Phong. Cho dù có phẫn nộ thế nào, cũng tuyệt đối không thể làm tổn thương đến cha của mình.

Tiêu Thu Phong lén liếc nhìn lên một cánh cửa sổ, nói: "Đây là do ông ta thiếu mẹ con anh, một quyền này, chưa lấy mạng ông ta đâu, bởi vì đây là một đao anh đã chịu. Quyền tiếp theo, là đánh vì mẹ anh, anh muốn đánh gãy một chân của ông ta..."

"Tiểu Phong, con đừng làm vậy, nó là cha của con..."Bà lão khẩn trương, nhìn bộ dáng đằng đằng sát khí của Tiêu Thu Phong, bà sợ con rể bị đánh chết, bây giờ còn chưa đủ loạn hay sao?

Mộng Thanh Linh và Đinh Mỹ Đình hoảng sợ, lập tức chạy đến ngăn cản, nhưng Tiêu Thu Phong không cho hai người cơ hội này, chỉ thấy thân hình của hắn vừa động, lướt trên không trung, hai tay ngưng tụ khí kình cường đại, làm cho mọi người có thể cảm nhận rõ ràng.

Do bị ảnh hưởng của khí thế này, Đinh lão cùng số Một cũng bị kinh động, vội chạy lại đi, chỉ thấy thân hình của Tiêu Thu Phong chợt động, luồng chân khí bá đạo kia đã làm nổ tung bụi cây kia lên, đất cát bay khắp trời. Thật sự là sát khí lăng nhiên,Tiêu Mại Phi bị trúng một quyền thật mạnh này, căn bản là không có sức phản kháng, thân hình bị đánh văng lên không trung, giữa không trung lại bị ăn thêm hai đạp, nhìn giống như biến thành một quả bóng cao su vậy.

Tuy rằng không nguy hiểm đến tính mạng, nhưng tiếng kêu thảm thiết liên tục vang lên, Tiêu Thu Phong muốn cho một người đau đớn, phát ra những tiếng kêu thê thảm, cũng không cần dùng sức. Đây chỉ là một màn kịch, và được diễn cho mẹ hắn xem, hắn không tin, mẹ thật sự có thể không nhìn cha già chịu khổ.

"Tiểu Phong làm gì vậy, con đánh cha, đại nghịch bất đạo..."Tuy rằng có chút tức giận với Tiêu Mại Phi, trở thành vũ khí hình người, gây họa phương Đông, ngay cả số Một cũng dám ám sát, nhưng nhìn thấy ông bị Tiêu Thu Phong đánh cho một trận, trong lòng Đinh lão cũng rất khó chịu. Truyền thống trước giờ vốn chính là kính trên nhường giống, nhưng tiểu tử này lại dám phá vỡ!

Nhưng ông ta chưa kịp lên tiếng nói, thì Hoắc Thấm Hà nằm trên phòng ngủ nhìn thấy cảnh này, đã thật sự không nhịn được, mấy ngày nay, bà bởi vì yêu mà thành hận, trong nhất thời không biết đối mặt thế nào với người chồng đã xa cách gần ba mươi năm. Cho nên, chỉ đành phải dùng những lời lẽ khó chịu, để bình ổn lại nội tâm rung động của mình.

Bà yêu ông ta, yêu người cha của đứa con này, điều này căn bản là không cần hoài nghi.

Nhìn thấy Tiêu Thu Phong giận dữ, bà rất nóng lòng, sợ con trai sẽ đánh cha mình thành tàn phế, vất vả lắm mới cứu trở về được, bà không muốn nhìn ông chịu khổ nữa. Người một nhà, hẳn là phải sống thật hạnh phúc vui vẻ mới đúng.

"Tiểu Phong, tiểu Phong, đừng đánh nữa, đừng đánh nữa, thằng trời đánh này, mày vừa mới khỏi xong lại muốn đánh đánh giết giết, ngại vết thương không đủ hả, muốn ăn thêm một đao nữa hả"Tiếng chửi này làm cho Tiêu Thu Phong dừng tay, bà vọt ra, đi đến gần hắn, trừng mắt nhìn hắn một cái, rồi chạy đến bên cạnh Tiêu Thu Phong.

"Lão già chết tiệt này, lão nương thật sự không nên đau lòng vì ông, ông không sao chứ, mau, để cho tôi xem xem..."

Nói vớ vẫn, Tiêu Thu Phong sao có thể đánh chết cha mình chứ, chỉ là làm kinh mạch của ông bị đau một chút thôi, vì chuyển vào trong người ông một chút chân khí của thần cảnh. Trừ những tiếng kêu thảm thiết ấy ra, tất cả đều là giả.

"Ông xã, sao anh lại làm như vậy, cha sống đến tuổi này, tin rằng đã chịu khổ không ít, tại sao anh còn đối xử với cha như vậy, thật sự làmuốn bức cha chết sao?"Mộng Thanh Linh đến lúc này vẫn chưa hiểu được chuyện gì đã xảy ra.

Nhưng Tử Dao thì ngược lại, từ lúc Tiêu Thu Phong ra tay đã cảm nhận được. Mặc dù sát khí cùng sự tức giận kia là thật, nhưng lúc hắn xuống tay, lại rất nhẹ, căn bản là không để cho cha bị thương.

Nàng cười cười, nói: "Thanh Linh, không có chuyện gì đâu, ông xã cũng chỉ lừa mẹ đi ra thôi, thật ra anh ấy làm bộ đó, không có đả thương gì đâu"

"À, thì ra là vậy, làm em thật sự hoảng sợ, Tiêu đại ca, sao anh lại không nói trước với bọn em một tiếng"Đinh Mỹ Đình u oán nhìn Tiêu Thu Phong, khó chịu nói.

Đinh lão đầu cũng mỉm cười, bây giờ, ông cũng hiểu được, bởi vì Tiêu Mại Phi bị đấm đá liên tục, thế mà vẫn đứng dậy được, xấu hổ khi bị Hoắc Thấm Hà nắm tay, không biết nên làm thế nào.

Mọi người đã lớn tuổi như vậy, mà còn bị lừa đến nổi xém rớt tim. Hoắc Thấm Hà đang lo lắng, đột nhiên thấy chồng đứng dậy, tỏ vẻ không sao cả, trong lòng vừa tức vừa vội, thật sự là không có chổ tiết ra, không để ý đến người ta đang cười, đưa tay nhéo cái lỗ tai của Tiêu Mại Phi, xấu hổ quát: "Lão già chết tiệt này, vì ông, lão nương đến từng tuổi này rồi, mà còn bị con trai đùa giỡn, lại bị người khác chê cười, ông rất đắc ý phải không?"

Rõ ràng trong mắt là sự quan tâm, nhưng cá tính của người mẹ này, thật sự rất cường hãn. Tiêu Thu Phong thật sự thấy cảm thương cho ông già của mình, chịu đựng tính tình này, cần phải có một tính nhẫn nại siêu siêu cường.

Tiêu Mại Phi cũng đỏ mặt, công phu nhéo lỗ tai của người phụ nữ này, quả thật không đơn giản, dù giãy dụa vài lần cũng không thoát ra được, dưới tình huống cấp bách, lớn tiếng kêu lên: "Mau, mau buông tay, nhiều người nhìn lắm kìa, Tiểu Hà Hoa, em cũng nên chừa cho anh chút mặt mũi chứ..."

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK