- Còn tưởng rằng Triệu Nhược Thần nay đã là đại cảnh cục không có nhận vị ra vị bằng hữu này nữa chứ.
Triệu Nhược Thần mững rỡ ngẳng đầu, đôi mắt đẹp lóe lên, giờ khắc này nàng đã quên thân phận cục trưởng của mình, nói:
- Vũ tỷ cùng ta có tư định cả đời, Nhược Thần sao dám quên chứ.
Trong mắt lại thoáng hiện ra những thần quang mập mờ, rồi đột nhiên hôn lên mặt của Vũ, sau đó vì âm mưu của mình đã thực hiện thành công mà vô cùng đắc ý.
Vũ thở dài, giáo huấn nói
:
- Ngươi xem ngươi kìa, nay đã là lão bà hai mươi bảy tuổi rồi, như thế nào mà vẫn nghịch ngợm thế chứ. Mấy năm nay sống có tốt không? Kết hôn chưa? Ta như thế nào mà chưa nhận được thiệp mời của ngươi.
Triệu Nhược Thần chỉ nhỏ hơn mấy tháng so với Vũ, cho nên tuổi của hai người cũng tương tương nhau, Cảm tình tại quân doanh rất tốt, trong lòng các nàng đã xem nhau như là tỷ muội, nếu như không phải song phương thân phận có chút đặt biệt thì các nàng sao lại chia tay nhau hơn ba năm trời rồi chứ.
Nghe được vũ nói, Triệu Nhược Thần sững sốt xoa xoa đầu, xấu hổ trả lời:
- Vũ tỷ, ngươi không nên nói giỡn. Lập gia đình? Ta chưa có nghĩ đến. Nhưng còn ngươi, tậm nguyện đã thực hiện được chưa, cái tên đầu gỗ kia hẳn là đã thông suốt rồi chứ!
Đã là tỷ muội, có một số việc không cách nào dấu diếm được, mặc dù năm đó Vũ theo bên người theo đầu gỗ kia chỉ là trợ giảng. Nhưng trong tổ, tỷ muội bọn họ ai cũng biết bí mật này.
Vũ thích tên đầu gỗ kia.
Nhưng đáng tiếc, bọn họ mặc dù ở cùng nhau hơn tám tháng, nhưng lại hoàn toàn chưa phát sinh chuyện gì, ngay cả Triệu Nhược Thần cũng vì tỷ tỷ mà cảm thấy vô cùng cấp bách. Người nọ mặc dù là đầu gỗ nhưng lớn lên cũng không tồi. Chính là thân thủ ( Chiều cao) của hắn có chút thái quá. Đối với nữ binh thì có sức hấp dẫn trí mạng, nữ nhân nào mà không phải lòng anh hùng chứ.
Ý cười trên khuôn mặt Vũ trầm xuống, trở nên lạc lõng mà đau xót, mặc dù cái tin tức kia đã qua hơn nửa năm. Nhưng mất đi tình yêu quả thật rất thống khổ, nó sẽ đi theo nàng cả đời, một khác cũng không quên. Người mình yêu đã ra đi, cả đời còn lại nàng sẽ không còn yêu ai được nữa.
Nhìn sự biến hóa của Vũ, Triệu Nhược Thần trong lòng cả kinh:
- Vũ tỷ, làm sao vậy? Hắn …
Một vài giọt lệ đã tràn ra khỏi khóe mắt mà lăn xuống, Vũ nâng tay lau đi, cười bình thản, nói:
- Hắn hy sinh!
Kinh ngạc đến mức ngay cả hô hấp nàng cũng đã quên, hắn hy sinh, hắn dĩ nhiên đã chết ….
Tin tức này làm cho nàng kinh hải, mấp máy miệng, nhưng lại hoàn toàn không biết nói gì.
- Được rồi, không cần an ủi ta, chuyện đã xảy ra hơn nữa năm rồi, khổ sỡ cũng đã khổ sỡ rồi, ngươi không cần lo lắng, ta không có chuyện gì đâu.
Về hành động cùng thân phận của thành viên trong Long Tổ, đều là những việc đặc biệt cơ mật của quốc gia, Cho nên chuyện này, Triệu Nhược Thần dù là cục trưởng cũng không có quyền được biết.
Trong đầu nàng lại hiện lên bóng dáng của ai đó, kiên nghị mà lạnh lùng, nhưng đột nhiên lại bị bóng dáng của người khác thay thế, là Tiêu Thu Phong người mà nàng cực kỳ căm giận.
- Vương bát đản, ban đêm hành hạ ta chưa đủ sao? Ban ngày còn chạy đến, thật sự là ghê tởm.
Triệu Nhược Thần trong lòng đã tức giận đến cực đỉnh, nhưng vì đang có Vũ nên nàng cố gắng đem hết thảy tất cả gạt sang một bên.
- Vủ tỷ, lần này đến đây là có việc gì thế?
Triệu Nhược Thần đương nhiên biết thân phận của Vũ, chuyện này mặc dù là bí mật, nhưng ai kêu các nàng là hảo tỷ muội cơ chứ.
Nói đến công việc, Vẻ mặt của Vũ đột nhiên trở nên tỉnh táo và lạnh nhạt, đây là một thoái quen mà nàng đã được tập luyện trong quân đội. Ở trên đời này, chỉ có duy nhất tên nam nhân kia mới có thể khiến cho nàng quên đi chính bản thân mình.
Hai người ngồi xuống, Vũ gật đầu nói:
- Đúng vậy, ta đến đây để điều tra sự việc lô quân hỏa kia. Căn cứ theo tư liệu của chúng ta, lúc này đây số quân hoả kia không chỉ có số lượng khổng lồ, mà còn rất hiện đại với tính sát thương cao. Thậm chí có vài vũ khí mà trong quân đội hiện giờ không có hoặc là không chế tạo ra được. Cho nên quân bộ đặc biệt yêu cầu chúng ta phải tra ra nơi cất giấu số quân hỏa này.
Triệu Nhược Thần mặc dù cũng đã tiếp xúc qua chuyện này, nhưng nàng không có biết nhiều như Vũ, lập tức song phương ngồi lại cùng trao đổi ý kiến bàn bạc với nhau.
Các nàng nhận định, số quân hỏa này nhất định còn đang ở trong khu vực thành thị, cho nên cần phải gia tăng phòng ngự.
- Đều là do bọn tứ đại công tử ghê tởm kia, nhất là tên vương bát đản phong lưu quỷ, nếu như không có hắn, lô quân hỏa này sớm đã được tịch thu, ta thật sự hận không thể bẻ gãy cổ hắn.
Nếu như không có pháp luật, nàng thật sự sẽ làm như vậy, một khắc cũng không do dự.
Nét điềm tĩnh trên mặt Vũ, toát ra một loại cơ trí thần quang, nhàn nhạt nhìn Triệu Nhược Thần liếc mắt một cái, hỏi:
- Ngươi thật sự tin tưởng đây chỉ là trùng hợp sao chứ?
Là một đặc công, đã trải qua vố số huấn luyện, đương nhiên không phải Triệu Nhược Thần trải qua mấy tháng huấn luyện có thể so được. Vũ tâm tình rất bình tỉnh, cũng không giống với tính cách của Triệu Nhược Thần kiên nghị nhưng lại có chút lỗ mãng.
- Như thế nào, Vũ tỷ cho rằng trong đó có âm mưu, bốn người bọn họ là cố ý?
Triệu nhược thần vừa nói, cũng chính mình lắc đầu đầu tiên, giải thích:
- Vũ tỷ, ngươi không biết tính tình của mấy người này, tất cả đề là lũ ăn chơi trác táng, việc làm được thì không có, nhưng bại sự thì có thừa. Không nói đau xa, trong đó cũng có đệ đệ của ta, cũng là một tên phong lưu quỷ nhưng đầu óc nó không khác gì là đầu heo, trừ bỏ thích đùa giỡn như nhân ra thì hắn còn có thể làm gì nữa chứ. nói hắn có âm mưu? Ta không tin.
Vũ cũng không có phản bác gì, nói:
- Cũng có thể là bị người khác lợi dụng cũng không chừng, các ngươi có hay không đã điều tra qua, người tổ chức đua xe là ai đề nghị?
-Chính là con heo chết bầm kia, nói cái gì là bốn người đánh cược, ai thua, thì mời khách ngoạn một vòng ở Hoàng Kim Thủy Thành, còn không phải vì phong lưu a.
Thần quang Vũ liền chớp động, nhưng chỉ nhẹ nhàng phát ra một tiếng:
- A …..
Đến Đông Nam lần này, nàng cũng không phải chỉ vì chuyện của lô quân hỏa kia, mà mục đính chính của nàng, chính là muốn giải tỏ nghi hoặc trong long. Mật mã lần trước của Ảnh truyền đến rốt cuộc chỉ là ngẩu nhiên ngoài ý muốn, hay là hắn vẩn đang còn sống. Chỉ là vì nguyên nhân gì mà đến giờ hắn cũng không chịu xuất đầu lộ diện.
Vũ đã suy nghĩ rất nhiều loại khả năng, nhưng cuối cùng cũng không có đáp án. Vừa lúc đó thí một mật lệnh của quân bộ được truyền đến, nàng đã đặc biệt đưa ra yêu cầu tiếp nhận nhiệm vụ lần này. Mà tổ trưởng cũng biết lâu nay nàng vì chuyện hi sinh của Ảnh mà buồn phiền, nên đã áp ứng yêu cấu của nàng, mong muốn chuyến đi lần này nàng có thể tiêu trừ bớt ưu phiền của mình.
Cho nên cái ý đồ này, cho dù là Triệu Nhược Thần, nàng cũng không thể nào nói ra. Không phải là nàng không tin tưởng Nhược Thần, mà là cơ hồ chuyện này còn có ẩn dấu bí mật, trước khi nàng chưa biết rõ tình hình, nếu nói ra cũng không có chỗ nào tốt cả.
Bất quá, giờ phút này nàng đối với tứ đại công tử phong lưu kia thật có hứng thú. Một lô quân hỏa khổng lồ như vậy, cho dù là có cửa trong, thì người bình thường cũng không thể nào mà muA nổi. Mà tứ đại công tử kia đều là thế gia đệ tử, tài lực đương nhiên không cần phải bàn nữa.
Bất quá trong lòng của Vũ, đầu tiên cũng đã loại bỏ được Tư Mã Lạc cùng Triệu Nhược Minh, đem nghi vấn hướng về Tiêu Phong Thu cùng Hà Hướng Nam.
- Vũ tỷ, nhớ phải đáp ứng ta, nếu có cơ hội, ngươi nhất định phải thay ta báo thù, đem tên phong lưu công tử kia đánh cho tàn phế a.
Cảnh cục đương nhiên sẽ dốc toàn lực phối hợp với hành động của Vũ, trở thành một tổ tư vấn chuyên môn, đây chính là yêu cầu duy nhất của vị mỹ nữ cục trưởng.
Nếu giờ phút này mà có Tiêu Phong Thu ở đây, hắn nhât định sẽ kinh ngạc, sẽ không thể tin tưởng được những lời này đương nhiên lại xuất phát từ miệng của Triệu Nhược Thần, nữ nhân này theo hắn được biết, thì không phải luôn luôn có gắng nói lý sao cơ chứ?
Ngoài trừ vị cục trưởng xinh đẹp Triệu Nhược Thần, nơi này còn có một người đẹp băng giá, có thể nói là khinh quốc khinh thành. Nhưng đáng tiếc, đối với tất cả nam cảnh sát ở đây, thì đây không phải là cơ hội để trêu hoa ghẹo nguyệt, chỉ biết suốt ngày chạy đi chạy lại khắp nơi để sẵn sàng chờ đợi mệnh lệnh.
Ngay ngày đầu tiên, Tiêu Phong Thu cũng đã sớm biết, mỗi ngày đều có người theo dõi hắn. Nhưng hắn cũng không có lấy đó làm phiền toái, hơn nữa củng rất là hài long, mặc dù thật sự không cần thiết, nhưng hành động này của cảnh sát đã vô ý biến bọn họ thành bảo tiêu miễn phí của Tiêu Phong Thu.
Tin tưởng rằng, cho dù thiết huyết đoàn muốn đối phó với hắn, cũng sẽ có điểm có kỵ. Đối với Tiêu Phong Thu mà nói, giờ phút này cũng chưa phải là lúc hắn có thể phô bày ra toàn thực lực của mình.
Hắn muốn đối phó với Thiết Huyết đoàn chỉ là chuyện nhỏ, nhưng như vậy sẽ khiến cho rất nhiều người chú ý, khiến cho rất nhiều người hoài nghi, tỷ như là Đao, hoặc là người đứng thần bí ẩn giấu phía sau Đao.
Tính cách và lực lượng của Ảnh, trên đời này người biết rõ cũng không có quá nhiều, nhưng không phải là không có. Vì thế để đối phó với Thiết Huyết đoàn, Tiêu Phong Thu chỉ còn biết cách trong cậy vào bọn Lý Cường Binh mà thôi.
Đối với ba mươi sáu người Lý Cường Binh mấy ngày nay huấn luyện không ngừng này, hắn tương đối cũng hài long, hơi thở đã trầm ổn hơn nhiều, lực lượng cũng đã được đề cao không ít, với lại thăng thể cũng đã cứng rắn hơn rất nhiều, bọn họ đã bắt đầu bước vào một cảnh giới võ công cao hơn.
Một ngày nào đó khi mà Binh Trung Chi Vương đã thành thục, thì ngày đó cũng chính là ngày Thiết Huyết Đoàn bị tiêu diệt. Hắn cũng rất chờ mong sớm đến ngày đó để được xem biểu hiện thành quả Binh Trung Chi Vương của hắn. Nguồn: http://truyenfull.vn
Giết chóc, cuối cùng cũng không thể nào né tránh được.