Không phải ông ta không biết Hứa Tư Văn là gay, vì có quan hệ với Trương Lam Hà, nên ông ta biết sớm hơn cả ai khác, nhưng anh cả lên tiếng, bảo con gái tiếp cận Hứa Tư Văn, ông ta cũng chỉ có thể buông xuôi bỏ mặc, vốn nghĩ là gay, không có hứng thú với con gái, cũng dễ bàn giao với bên anh cả.
Nhưng không ngờ là con trai con gái lại cùng đi!
Từ khi Trương Lam Kiệt và Trương Lam Tương ra cửa, ông ta liền lo lắng đề phòng, chỉ lo Hứa Tư Văn không coi trọng Trương Lam Tương ngược lại có ý định với Trương Lam Kiệt, đó mới thật là làm cho ông ta tan nát cõi lòng.
Về phần Vũ Khánh Cương, ông ta hoàn toàn không cân nhắc qua!
Trương Hải Thiên có thể miễn cưỡng đồng ý Hứa Tư Văn, là xem ở xuất thân và thành tựu của Hứa Tư Văn, Vũ Khánh Cương một người xuất thân chân đất, chỉ một điều này thôi, liền không qua được cửa của Trương Hải Thiên!
Con gái cũng giống chân ái của ông ta (chân ái ở đây ý nói vợ Trương Hải Thiên hiện giờ, mẹ của Trương Lam Tương), hoạt bát đáng yêu, một tấm lòng son, ở trước mặt người ngoài là một tiểu thục nữ đoan trang ưu nhã, bên trong thì lại thích ăn diện, bây giờ từ đầu đến chân ông ta mặc trên người đều là vợ một mình ôm lấy mọi việc, lần nào không khiến cho người khác tán thưởng có phẩm vị chứ?
Chân ái mỗi lần đều là xuất ngoại mua quần áo cho ông ta, tất cả tây trang đều là đến từ nước Ý, đồng hồ đeo tay là Thụy Sĩ gia công chế tác, ngay cả đôi tất cũng là vải bông dệt thành, so với vợ cũ trước kia, chỉ biết mua cho ông ta mấy thứ lung ta lung tung, mặc ra ngoài người ta vừa hỏi mua chỗ nào, ông ta đều không nói ra được nguyên cớ!
Xuất thân tốt giáo dưỡng cao thì lại làm sao?
Khúc gỗ không biết lạnh không biết nóng!
Nghĩ xa rồi.
Trở lại đề tài chính, con gái đưa tin đến, nhất kiến chung tình với Vũ Khánh Cương, cũng kiên trì giống như mẹ của nó năm đó, khiến Trương Hải Thiên vừa vui mừng vừa tức giận.
Vũ Khánh Cương là cái thá gì? Xứng với con gái ông ta sao?
Nhưng con trai cũng nói, Hứa Tư Văn không phải người thích hợp, ông ta cũng cho là như vậy, tài liệu cặn kẽ của Vũ Khánh Cương ông ta không có quyền kiểm tra, có điều một ít tin tức ngoài lề thì ngược lại nghe được không ít, nghe đâu trước đây đều là thích con gái, sau đó không biết Hứa Tư Văn dùng thủ đoạn gì, hàng phục Vũ Khánh Cương.
Con gái và con trai đều nói Hứa Tư Văn là tiểu tình nhân của Vũ Khánh Cương, không thì sao Hứa Tư Văn có thể lật người? Trang Sĩ Nhân có thể thua sao? Tập đoàn Ngải thị cũng bị Vũ Khánh Cương kéo đổ.
Nghĩ đến đây, Trương Hải Thiên càng tức giận!
Nếu không phải ở cùng với Hứa Tư Văn, Trương Lam Hà cũng không thể đi đường rẽ!
Cố tình Trương Lam Hà bây giờ được một đại nhân vật bảo vệ kín kẽ không một lỗ hổng, dù ông ta có muốn liên lạc, hiện tại cũng không liên lạc được.
Chỉ nghe nói đại nhân vật kia có quan hệ khác thường với Thân vương điện hạ, vốn dĩ ông ta muốn con gái quen biết Thân vương điện hạ, nhưng Trương Lam Hà không phối hợp, lại thêm chân ái cũng nói, xuất thân của con gái bọn họ là một thương tổn khó lành, vương phi và vân vân, vẫn là đừng mơ tưởng xa vời.
Ai!
Đều là lỗi của mình, con gái tốt đẹp lại lướt qua vị trí vương phi…
Nếu con gái yêu thích Vũ Khánh Cương, vậy gả cho Vũ Khánh Cương đi, tốt xấu cũng còn có gia tài, ngày sau xem trên mặt mũi con gái, ông ta cũng chăm sóc con rể một chút, con rể có tiền, cũng phải ủng hộ Trương gia bọn họ một chút, tiền tài và chính trị xưa nay đều là móc nối liền nhau.
Hơn nữa có tiền thì lại làm sao? Còn không tốt bằng có quyền, trong tay có quyền, mới có thể kiềm chế được tiền.
Đây là lời lẽ thật chí lý.
Trương Hải Thiên suy nghĩ một đường, kế hoạch một đường, nhưng trên đường đến biệt thự, ông ta bị kiểm tra bốn lần!
Chờ tiến vào phạm vi biệt thự, thường thường có thể nhìn thấy đội ngũ an ninh cầm súng thật đạn thật tuần tra qua lại, chỗ làm việc của ông ta cũng không nghiêm ngặt như thế!
Lẽ nào càng có tiền thì thật sự càng sợ chết sao?
Vậy con gái mình còn tông xe Vũ Khánh Cương, cũng không biết trong lòng Vũ Khánh Cương nghĩ con gái mình thế nào.
Lại nghĩ một chút, khó trách con gái liên tiếp thổ lộ đều bị cự tuyệt, nhất định là Vũ Khánh Cương sợ rồi nhỉ? Con gái cũng thật là, sao lại lỗ mãng như vậy chứ!
Lúc tới cửa, Trương Hải Thiên sửa sang dung nhan lại một chút, ấn vang chuông cửa.
Cửa lớn mở ra, con ngươi Trương Hải Thiên trong nháy mắt trừng lớn!
“Ông tìm ai hả?” Vũ Khánh Cương vừa mở cửa liền thấy một thứ nhân mô cẩu dạng đứng thẳng ở chỗ cửa.
Trong nháy mắt liền nhíu mày, ấn tượng đầu tiên đã không tốt đẹp rồi, kém!
“Tôi, tôi, tôi tìm Vũ Khánh Cương tiên sinh.” Trương Hải Thiên tưởng mình ảo giác, nhưng nam nhân này quả thật là Vũ Khánh Cương không thể nghi ngờ, ông ta từng nhìn hình của Vũ Khánh Cương, mặc dù là giấy chứng nhận chỉ chụp cái đầu, cái loại mà lấy ra cách biệt mười vạn tám ngàn dặm so với người thật.
“Là tôi, ông là ai hả?” Giọng điệu Vũ Khánh Cương đặc biệt không tốt, chỉ thiếu liếc mắt với Trương Hải Thiên thôi.
“Tôi là Trương Hải Thiên, ba của Trương Lam Hà.” Trương Hải Thiên hít sâu một hơi, mở miệng giới thiệu thân phận mình.
Tuy rằng hai bên kỳ thực đều biết đối phương là ai, nhưng Vũ Khánh Cương cứ không muốn để cho Trương Hải Thiên dễ chịu, nghĩ có thể cho vào cửa muộn một chút thì liền cho vào muộn một chút.
“Vào đi.” Vũ Khánh Cương mở cửa thả người vào, mình thì không quay đầu lại dẫn đường.
Biệt thự trang hoàng tuy rằng nhìn đơn giản, nhưng lại có giá trị không nhỏ, Vũ Khánh Cương rất chịu chi, cái ổ của mình thì tất nhiên phải thực dụng lại thoải mái rồi.
Nhưng mà biệt thự như vậy ở trong mắt Trương Hải Thiên lại là chẳng ra sao, có điều chờ sau khi ông ta ngồi xuống mới phát hiện, những thứ này nhìn bình thường nhưng trên thực tế, có một loại xa xỉ khiêm tốn.
Ghế sô pha là da thật, đệm ghế sô pha là băng ti ngọc chế thành, vừa ngồi lên, mát mẻ mà không lạnh, cũng không có cảm giác ngày mùa hè vừa đặt mông xuống liền dính lại như da thật.
“Ông tới có chuyện gì?” Vũ Khánh Cương bệ vệ ngồi ở trên ghế sô pha, đối với Trương Hải Thiên cũng không có sắc mặt tốt, cố tình trên người còn mặc cái tạp dề màu hồng!
Vũ Khánh Cương nửa con mắt cũng không nhìn lọt nam nhân như Trương Hải Thiên, cảm thấy một tên đàn ông ở bên ngoài hư hỏng, làm đến mức bỏ vợ bỏ con, phải đến trình độ nào mới có thể làm ra cái chuyện hư hỏng như vậy chứ?
“Vũ tiên sinh, tôi là vì chuyện của con gái tôi Trương Lam Tương.” Trương Hải Thiên có chút câu nệ.
Đừng hiểu lầm.
Không phải ông ta sợ Vũ Khánh Cương, mà là lần đầu tiên ông ta đối mặt giao lưu với người như Vũ Khánh Cương, Vũ Khánh Cương mang đến cho ông ta một cảm giác rất mâu thuẫn.
“Chuyện này chúng ta gặp nhau trên tòa án!”
“Không! Vũ tiên sinh, cậu xem chung quy cậu cũng phải lập gia đình, so với tìm một người cậu yêu thì không bằng cưới một người yêu cậu, tuy rằng Lam Tương hơi xúc động, nhưng trong lòng nó có cậu nên mới vì cậu mà điên cuồng như vậy.”
“Điên cuồng đến mức muốn mạng tui hả?” Rốt cuộc Vũ Khánh Cương cũng biết Trương Lam Tương não tàn là di truyền từ ai rồi.
“Nó chỉ là vô tâm thôi!” Trương Hải Thiên không tán thành nhìn về phía Vũ Khánh Cương: “Cậu thân là một nam nhân, phải có chút phong độ thân sĩ, nữ sĩ tình cờ sai lầm, cậu phải có lòng dạ bao dung mới đúng! Làm sao có thể tính toán chi li vậy? Như vậy không tốt.”
Vũ Khánh Cương đặc biệt muốn đứng lên đập lão già trước mắt một trận, đập tàn nhẫn!
“Lại nói, Hứa Tư Văn có tốt nữa, thì có thể sinh con dưỡng cái cho cậu sao?”
“Tôi có con gái, còn có một đứa cháu trai chưa sinh ra nữa!”
Trương Hải Thiên nghẹn cái ực!
Ông ta có nghe nói Hứa gia cho Hứa Tư Văn một đứa con gái làm con nuôi, nhưng chưa từng nói cho Vũ Khánh Cương mà? Nhưng Vũ Khánh Cương nói như vậy, chính là ý tứ xem đứa bé kia là con gái của mình!
“Tương lai gia nghiệp to như vậy cậu còn có thể mang lên thiên đường sao?”
Dứt khoát vòng qua vấn đề này, tiếp tục đề tài tiếp theo.
“Tui không tin cái đó, chết rồi cũng phải là đến điện Diêm Vương chứ!”
Trương Hải Thiên cảm thấy mình và Vũ Khánh Cương thực sự là tiết tấu “không có một nửa câu hợp ý”!
Vào lúc này, một người đi xuống từ trên cầu thang, một thân quần áo ở nhà nhẹ nhàng, khí chất văn nhã khóe miệng mỉm cười.
Vũ Khánh Cương lập tức đứng lên, thái độ kia khỏi nói có bao nhiêu chân chó.
Hứa Tư Văn không nhìn Vũ Khánh Cương, trái lại đi tới bên cạnh Trương Hải Thiên, mặt mỉm cười đưa tay phải ra: “Trương tiên sinh, hạnh ngộ hạnh ngộ, tôi là người yêu của anh ấy, tiểu đệ họ Hứa, tên Tư Văn, tự Ngôn Ngọc.”
Trương Hải Thiên vội đứng lên, đưa tay ra nắm tay Hứa Tư Văn, trong nháy mắt quẫn bách đến mức mồ hôi trên trán đổ ào ào.
Không ngờ nơi đây còn có người khác ở, hơn nữa còn là Hứa Tư Văn!
Vừa nãy ông ta còn ở sau lưng nói huyên thuyên về người ta, người ta liền lập tức xuất hiện trước mặt mình!
Cái này lúng túng khỏi nói rồi!
Ông ta chưa từng gặp Hứa Tư Văn, trước đây có nhìn lướt qua ảnh, cũng không tỉ mỉ nhìn, đặc biệt là vừa nãy Hứa Tư Văn tự giới thiệu mình.
Tự, cái thứ có chút cổ xưa này, đã rất ít ai dùng.
Đây là một loại tượng trưng, chỉ có thế gia đại tộc văn hóa gốc gác phong phú mới có thể phỏng theo nghi lễ cổ xưa lấy tên tự cho con cháu đích tôn của mình vào lúc thành niên.
Trương gia, còn chưa có mặt mũi lớn như vậy mà đi lấy tên tự cho con cái.
“Trương tiên sinh, mời ngài ngồi.” Hứa Tư Văn tao nhã hào phóng ngồi xuống trước, vỗ vỗ ghế sô pha, ra hiệu khách nhân ngồi xuống.
Không biết tại sao Trương Hải Thiên đối diện Hứa Tư Văn cũng không cách nào sĩ diện nổi rồi!
Trong lòng run sợ ngồi xuống.
Hứa Tư Văn đầu không nâng mắt không nhìn mà tùy tiện khoát tay: “Đi pha trà.”
“À!” Vũ Khánh Cương đáp ứng vang dội giòn giã, dùng tư thế chân chó khoa trương chạy đến nhà bếp nấu nước, bỏ lá trà.
Trong nháy mắt nụ cười của Trương Hải Thiên cứng đờ trên mặt, đã bị diễn xuất đương gia nói một không hai của Hứa Tư Văn đánh cho mờ mịt rồi!
Không phải nói Hứa Tư Văn là bị kim chủ Vũ Khánh Cương bao dưỡng sao?
Nhìn như vầy giống như là Vũ Khánh Cương bị Hứa Tư Văn bao dưỡng vậy!
Hơn nữa vừa nãy lúc tự giới thiệu, người ta lại thoải mái dùng thân phận người yêu để tự xưng!
“Hồng trà trà xanh hay là trà lài? Chỗ này còn có phổ nhị và thiết quan âm nữa.” Vũ Khánh Cương nằm nhoài ở cửa phòng bếp hỏi.
“Không biết Trương tiên sinh thích uống loại nào?” Hứa Tư Văn không liếc nhìn về phía nhà bếp một cái, ngược lại trước tiên mỉm cười hỏi Trương Hải Thiên.
“Cái gì cũng được!” Trương Hải Thiên ngồi ngay ngắn trên ghế sô pha, hai tay câu nệ đặt ngang ở trên đầu gối, khép hai chân lại gót giày dựa vào nhau, sờ sờ giống hệt như một học sinh tiểu học đang bị dạy dỗ!
“Cho Trương tiên sinh một tách trà xanh, em thì trà hoa hồng Kỳ Môn.” Bên trong Hứa Tư Văn cũng sắp cười thảm rồi, nhưng ở bề ngoài thì cái gì cũng không hiện ra, cố làm ra vẻ thì ai mà không biết chứ!
“Ừ!” Vũ Khánh Cương ở nhà bếp đáp ứng đặc biệt lớn tiếng.
Hứa Tư Văn ngay cả lông mi cũng không động đậy, đáng thương Trương Hải Thiên hoảng sợ chột dạ không thôi.
Hứa Tư Văn cũng chỉ là từng thấy ảnh Trương Hải Thiên, từng nghe nói chứ chưa từng thấy người thật, đồng dạng, Hứa Tư Văn cũng không có ấn tượng tốt với Trương Hải Thiên.
Bây giờ chính ông ta đưa tới cửa, không trị ông ta thì cũng có lỗi với chính mình!
“Trương tiên sinh đến nhà, là có chuyện gì?” Hứa Tư Văn biểu tình ôn hòa ngôn ngữ rõ ràng, ngay cả mỉm cười cũng là lộ ra tiêu chuẩn tám cái răng…
Hết chương 181