Trực tiếp đến ngân hàng, mua cái tủ sắt, bên trong chứa sổ tiết kiệm, buổi tối trở về cũng không dám lộ ra, ngày hôm sau trời chưa sáng, hắn đem anh hai chị hai đang bận bịu với vụ xuân cùng với ba đứa cháu đều đóng gói đồng thời mang đi, ngay cả thôn cũng không ở, trực tiếp lên quận ở.
“Chúng ta dùng ba vạn đồng xây một căn nhà mới, nhà ngói ba gian, ba vạn cất cho bọn nhỏ đi học!” Vũ Khánh Cương cầm hai quyển sổ tiết kiệm huơ huơ, Vũ Quốc Cương cùng Trương Thúy Hoa mừng rỡ thấy răng không thấy mắt.
Ba đứa cháu đều cùng một kiểu quần áo mới, ăn chính là gạo trắng, uống chính là nước có ga, đi chính là tiểu học quận.
Dư lại bốn vạn đồng, để tiêu vặt!
Có điều Vũ Quốc Cương không vui: “Tao với chị dâu mày tuổi cũng không lớn, cái này dưỡng lão cũng không thành, kiếm được một phần là một phần. Mấy vạn là rất nhiều, nhưng cũng không thể ăn uống cả đời.”
“Vậy thì ba vạn phòng ở, hai vạn cho bọn nhỏ học phí, dư lại năm vạn làm buôn bán đi!” Vũ Khánh Cương thực nghe lời sửa lại kế hoạch gia đình.
Vì thế năm vạn đồng đổi thành tiền vốn buôn bán.
Chỉ là bọn họ đều xuất thân nông dân, chưa từng mua bán, năm vạn đồng tiền, có thể làm cái gì đây?
“Chúng ta mua mảnh đất mở nhà máy đi? Chị nghe nói hiện giờ mở nhà máy đều kiếm bộn tiền!” Trương Thúy Hoa đề nghị.
“Sao mình biết mở nhà máy kiếm được tiền?” Đối với lời của bà mẹ Trương Thúy Hoa Vũ Quốc Cương mang tính chất hoài nghi.
“Nếu không kiếm ra tiền, nhiều công nhân như vậy lấy cái gì làm tiền lương hử?” Trương Thúy Hoa còn rất có căn cứ phản bác.
“Vậy liền mở nhà máy!” Vũ Quốc Cương búng tay quyết định mở nhà máy.
Vũ Khánh Cương từng bôn ba bên ngoài, tự nhận là thấy qua thị trường, cảm thấy hiện giờ nhà máy khẳng định kiếm ra tiền, bởi vì trong nhà máy có rất nhiều công nhân.
Vũ Khánh Cương bởi vì không nhiều văn hóa, sợ bị lừa, liền tìm một người có văn hóa, cùng hùn vốn mở nhà máy, mua một khối đất lớn, đối phương phụ trách xây nhà máy, trong lúc xây nhà máy thì suy nghĩ xem phải làm gì tiếp. �
Kết quả bởi vì không có kinh nghiệm gì, càng không có nguồn tin, Vũ Khánh Cương thực dễ dàng đã bị người ta lừa!
Người kia kỳ thật chính là một lái buôn, chủ yếu phụ trách giật dây bắc cầu, trong tay không có bao nhiêu tiền, ở quận bởi vì phải hưởng ứng kêu gọi, các nơi đều mở nhà máy, quận cũng phải xây một cái, không quan tâm là nhà máy gì, đều phải có một cái để chống đỡ, người khác không có vốn liếng này, nhưng Vũ gia nhà nghèo chợt phú, không có kiến thức gì, đã bị người ta theo dõi.
Cán bộ quận biết Vũ gia bọn họ không hậu trường không nhân mạch càng không nhiều chỉ số thông minh, trực tiếp sắp đặt một cái bẫy, lấy giấy chứng nhận đều làm được đầy đủ hết, phía trên đều là chữ ký dấu tay của Vũ Khánh Cương.
Ai dám nói là cửa quan lập âm mưu?
Năm vạn đồng thả trôi sông, mua một mảnh đất hoang.
Nhìn giấy tờ chứng nhận đầy đủ đến không thể đầy đủ hơn trong tay, Vũ Khánh Cương khóc không ra nước mắt.
Kết quả không đợi người Vũ gia và hắn sốt ruột thượng hoả, tình huống lại có biến hóa mới, ở quận muốn xây rộng thêm, mà địa phương xây rộng thêm, đúng là khối đất kia của hắn!
Khối đất giá trị mười vạn, hắn dùng năm vạn mua vào, còn là loại độc quyền sở hữu, hiện giờ mảnh đất này liền tăng giá!
Giá trị một trăm vạn!
Nguyên nhân rất đơn giản, nơi này bắt được thời điểm tốt, trong lúc tích cực kiến thiết, người nào lạc hậu tương đương với không ủng hộ quyết định của hoàng thượng đó!
Mấy tên quan viên hận không thể tước nhọn đầu biểu hiện năng lực của mình, lọt vào trong mắt cấp trên.
Vì thế, bồi thường nhiều hơn, chỉ cầu người Vũ gia có thể đồng ý xây rộng mảnh đất kia.
Sơn cùng thủy tận nghi vô lộ, liễu ám hoa minh hựu nhất thôn!
Tạm dịch: Núi cùng nước tận ngờ hết lối, Bóng liễu hoa tươi một thôn làng. Ý nói mắt thấy tình huống không còn đường tiến nữa, thì đột nhiên xuất hiện chuyến biến và hy vọng.
Vũ Khánh Cương thăng cấp thành phú ông trăm vạn.
Năm đó, Vũ Khánh Cương, hai mươi ba tuổi….