Ba đứa nhỏ Vũ gia nói nhỏ cũng không nhỏ, Vũ Nguyên Cát cũng đã là sinh viên đại học năm nhất rồi, ông chú nhà mình thì còn nói được, còn chú Hứa lại là khách quý chân chính, nói cách khác, chỉ là người ngoài, sao có thể muốn tiền lì xì của y? Huống chi, không thấy cái mặt hổ kia của ông chú kéo còn dài hơn mặt ngựa sao, so với đáy nồi còn đen hơn?
Ba thằng nhóc thúi được gấp đôi tiền lì xì, một đứa chạy nhanh hơn so với một đứa, khiến ông chủ Vũ vốn là không nghĩ nhiều, kết quả vừa nhìn ba đứa cháu nhỏ chạy còn nhanh hơn thỏ, ngay lập tức liền ghi một khoản ở trong lòng cho ba đứa tụi nó, ngày sau chờ tính sổ với tụi nó.
Hứa Tư Văn đã say đến nông nỗi đầu thành hồ dán rồi, trong lòng rõ ràng hành vi của chính mình, nhưng mà tứ chi cũng không chịu khống chế của ý thức đại não, thể hiện suy nghĩ trong lòng Hứa Tư Văn một cách hoàn mỹ nhất, khiến người ta muốn che lấp cũng đều bất lực.
Vừa lên lầu, Hứa Tư Văn liền tự động tự giác theo vào căn phòng đã ở mấy ngày, hai mắt ông chủ Vũ lóe bạch quang, giống như lão hổ nhìn thấy con mồi.
Thế nhưng!
Làm con mồi, còn là một con mồi đã say mèm, Hứa Tư Văn một chút cũng không có tự giác mà một con mồi nên có, hoặc là y ý thức được gì đó, thế nhưng hiện tại y say rồi mà!
Vũ Khánh Cương nhìn nhìn Hứa Tư Văn đi bước mèo say, lòng nói lúc này chính là chờ được cơ hội rồi, không thể cái gì gì kia, nhưng ít nhất quan hệ có thể tiến thêm một bước, sáng hôm sau tỉnh lại, chết sống đổ thừa kỹ thuật viên Hứa, lại nghĩ người có ăn học cũng không đến nỗi ngay lập tức liền trở mặt với mình, dù sao say rượu thất đức gì gì đó cũng không phải chưa từng xảy ra ha!
Ông chủ Vũ suy nghĩ thật tốt thật tốt thật tốt đẹp, Hứa Tư Văn bỏ qua cái nâng của hắn ngồi vào trên giường, ông chủ Vũ cười hì hì dùng giọng điệu dỗ con nít thương lượng với mèo say: “Tui xả nước tắm, cậu chờ tắm xong rồi ngủ nha!”
Ngay cả khi bị bệnh Hứa Tư Văn cũng phải tắm rửa, Vũ Khánh Cương chính là nhớ tới thói quen này của y, cho nên muốn xả nước nóng, sau đó người có ăn học say rồi, hắn hỗ trợ tắm rửa gì gì đó…
Phải biết, người làm thuê cao cấp như Ngụy Diên cũng không phải để trang trí được chứ? Hắn chính là gửi cho Vũ Khánh Cương thân là ông chủ, thật nhiều bưu kiện liên quan tới nam nam, nếu nói trước đây Vũ Khánh Cương là phúc hắc, thì hiện tại cả người hắn đều đen, so với mực nước còn đen hơn!
Đen đến mức toả sáng rồi!
Một bên ồn ào một bên đi xả nước tắm, hơn nữa bởi vì là nhà mình, nói thật, lúc trước thời điểm trang hoàng, đừng thấy xếp vào lung ta lung tung, nhưng đồ dùng tất cả đều là hàng cao cấp, ai bảo Vũ gia không thiếu tiền, Vũ Khánh Cương cũng chịu chi tiền để người nhà mình quá ư thư thả.
Cho nên bồn tắm trong mỗi phòng ngủ của Vũ gia, đều là cái loại hàng cao cấp có thể đúng giờ xác định nhiệt độ, ông chủ Vũ nói là xả nước, kỳ thực chính là ấn chốt mở xác định tốt nhiệt độ, chứ chẳng có việc gì của hắn cả. Bạn đang �
Chờ lúc hắn vừa ra khỏi cửa nghĩ đến chuyện đẹp thế nào thế nào đó, cảnh tượng trước mặt, khiến Vũ Khánh Cương lập tức từ trong ảo tưởng kiều diễm bị người ta giội lên một chậu nước lạnh, còn là loại nước lạnh mang theo đá vụn tam cửu thiên* mới có kia.
*Tiết tam cửu thiên: thời điểm lạnh nhất trong mùa đông.
“Cậu làm gì?” Vũ Khánh Cương nói chuyện đều có chút run rẩy.
Hiện giờ kỹ thuật viên Hứa Hứa Tư Văn, đứng ở giữa một đống lớn đồ vật, gần như đem cẳng chân đều bao phủ lại, tủ quần áo trong phòng đều mở cửa ra, bên trong đã sạch trơn, chăn trên giường bây giờ đang bị kỹ thuật viên Hứa kéo ở trong tay, túi chữ nhật đã hủy đi một nửa, còn có gối cùng một cái chăn khác đang ở trên giường đôi, cái màn giường còn treo, thế nhưng cái rèm treo đã bị kéo xuống trước một bước, cùng một chồng áo khoác Hứa Tư Văn thay ra chất thành một đống.
“Quét tước vệ sinh!” Hứa Tư Văn đáp lời mười phần phấn khích, nếu không phải nhìn hai mắt của y hiện giờ mông mông lung lung, căn bản không giống một người uống nhiều rồi.
Nếu là bình thường, Vũ Khánh Cương nhất định có thể chỉ vào chúng nó nói những thứ này là phải giặt đi? Cơ mà hiện tại là ngày tết, uống nhiều quá muốn dọn dẹp phòng!
Hứa Tư Văn vẫn là vâng theo tập tính nhất quán của mình, đến một nơi liền phải quét dọn trước một lần!
Hết chương 54