Hứa Tư Văn cùng Vũ Khánh Cương vô cùng ăn ý đồng thời cúi đầu, sau đó hai người đồng thời quay đầu liếc mắt nhìn nhau, cuối cùng lại nhìn chằm chằm vật nhỏ ngồi xổm trên đất ngẩng cái cổ nhỏ lên chớp chớp mắt to tò mò nhìn hai người bọn họ.
“A!”
“A!”
“A!”
Ba tiếng kêu sợ hãi liên tục vang lên, một tiếng là Hứa Tư Văn trong trẻo như nước, một tiếng là ông chủ Vũ cao vút trong mây, còn có một tiếng không kém chút nào so với hai người bọn họ, chỉ là rất nãi thanh nãi khí*.
*Nãi thanh nãi khí: giọng con nít ngây ngô
Lách cách, lạch cạch, oành!
“Ai nha!”
“A nha!”
“Oa a!”
Hai lớn một nhỏ thiếu chút nữa liền lăn thành một đống!
Hai người lớn bị cả kinh lập tức ôm chặt đối phương, nhưng sau đó phát hiện phản ứng này không đúng! Lại bắt đầu giống như bọ chét nhảy ra khỏi người đối phương, kết quả là lúc ôm chặt hai người bị cụng đầu, lúc rời khỏi đối phương anh đẩy em một cái em lay anh một cái, dùng sức quá lớn, tính toán sai lầm, một người đụng eo, một người khác đụng phải xương bánh chè.
Chỉ có viên tròn đang ngồi xổm trên đất kia, tứ chi cùng sử dụng bò một đoạn ngắn sau đó đứng lên, ôm búp bê trong lồng ngực, lắc lắc cái mông nhỏ lạch bạch lạch bạch chạy ra bên ngoài, vừa chạy còn vừa lớn tiếng cười khanh khách: “Hôn hôn trán xấu hổ xấu hổ! Ban ngày làm việc không kéo rèm!” Còn rất dễ nghe!
Chạy đi là một bé gái nhỏ xíu, mặt tròn mắt to, thân thể đầy thịt, ôm một con búp bê, đầu cột bím tóc hướng lên trời, có hai cái hoa mặt trời, vừa chạy đi, bím tóc nhỏ hướng lên trời kia lay lay rất đáng yêu. “Đây là con gái nhà ai vậy? Thành tinh rồi đi?” Vũ Khánh Cương khom lưng xoa xoa đùi, hắn đụng phải khung cửa, sợ là bầm xanh rồi. “Là Nữu Nữu, em đã xem hình và video của nó rồi.” Hứa Tư Văn xoa eo, chậm rãi bóp bóp, phát hiện không quá đau.
Nghĩ đến vừa nãy Vũ Khánh Cương mặc dù dưới tình thế cấp bách thì đối với mình cũng không hạ thủ tàn nhẫn không dùng bao nhiêu sức lực, trong lòng liền tốt đẹp không thể nói rõ, cũng sắp sửa bay lên.
Vì vậy lúc hai người đi ra, tư thế biểu tình và vân vân liền khác nhau thật nhiều, Hứa Tư Văn vốn là không cao bằng Vũ Khánh Cương, nhưng mà lúc này y thẳng lưng eo mặt rạng rỡ, trái lại ông chủ Vũ Vũ Khánh Cương đi ra cùng y, thì lại xoa thắt lưng đầu gối bủn rủn, hai người vừa so sánh, có vẻ Hứa Tư Văn cao lớn hơn, Vũ Khánh Cương ngược lại thành quần thể yếu thế.
Ngươi nói xem hai người đang lúc tốt đẹp, đột nhiên nhảy ra một con bé năm tuổi, ai cũng sẽ thất kinh được không? Huống chi còn là hai nam nhân cùng một chỗ.
Dù là một nam một nữ, vậy cũng cần da mặt được không!
Ông chủ Vũ là bị bé gái làm cho áp lực tâm lý.
Nghe động tĩnh thật ầm ĩ, bốn người lớn Hứa gia cũng đều chạy tới, dù sao thì cả nhà chỉ có một đứa trẻ là Nữu Nữu, thực sự là nuôi như châu như bảo, Nữu Nữu lại là một tiểu quỷ cực kỳ đáng yêu, Hứa gia không vì bé là con gái mà không thích, trái lại sắp nuông chiều đứa nhóc thông minh đáng yêu này lên trời luôn rồi.
Bé con kia chạy đến liền nhào vào ôm ấp của ông nội, rung đùi đắc ý nói lại hai câu bé nói vừa nãy với ông nội.
“Đây là sao…” “Ơ!”
Người nhà họ Hứa vừa chạy tới nghe tiểu Nữu Nữu nói những lời này, lúc đó sắc mặt rất đặc sắc.
Đặc biệt là ba Hứa!
Hai người là quan hệ gì gì kia, Hứa Tư Văn lại chủ động kéo Vũ Khánh Cương vào phòng của y, còn hôn trán lại hôn mặt, còn có thể làm chuyện gì? Làm chuyện gì còn cần kéo rèm cửa sổ?
Từ khi Hứa gia có một Hứa Tư Văn, năm miệng ăn Hứa gia, ngoại trừ tiểu Nữu Nữu, sau lưng đều đã từng cặn kẽ tìm hiểu qua đồng tính, thậm chí tiên tiến hơn, Hứa Gia Văn còn tìm hiểu sâu một chút, dù sao cũng là anh em ruột, hắn cũng không muốn em trai mình chịu thiệt chịu khổ.
Xem biểu hiện bây giờ của hai người… Ặc, người nhà họ Hứa đột nhiên hiểu tại sao Vũ Khánh Cương tích cực muốn đến nhà như vậy, chết sống đều phải vào mộ tổ Hứa gia tiến vào từ đường Hứa gia. “Giữa ban ngày, còn thể thống gì?” Ba Hứa nghiêm mặt, lúc này không nhằm vào một mình Vũ Khánh Cương nữa, Hứa Tư Văn có liên quan cũng bao quát ở bên trong. “Khụ khụ!” Mẹ Hứa lúng túng ho nhẹ một tiếng. “Văn Văn à, đây chính là Nữu Nữu!” Cho dù sự thật trước mắt khiến người hoài nghi, nhưng mà Hứa Gia Văn luôn cảm thấy em trai mình sợ là không áp chế nổi con hổ Đông Bắc kia. Cho nên Hứa Gia Văn chuyển đề tài.
“Ôi chao! Con bé này là nhóc nhân sâm thành tinh đi? Quá khiến người ta yêu thích rồi!” Vũ gia ba đời đều không có con gái, thình lình có một đóa hoa như vậy, tuy rằng không phải nhà mình, nhưng là nhà mẹ đẻ của vợ thì cũng giống vậy thôi! Ai bảo chị dâu Thúy Hoa không có nhà mẹ đẻ chứ.
Vũ Khánh Cương là một lão hổ tinh lợi hại bao nhiêu chứ!
Hắn lập tức nhận ra người nhà họ Hứa chuyển biến, trong lòng hưởng thụ khỏi nói rồi!
Hiểu lầm gì đó, mặt mũi gì đó, hắn quan tâm sao?
Tuyệt đối là không rồi!
Hắn ước gì khiến người nhà họ Hứa hiểu lầm thêm chút nữa kìa!
Như vậy thì hắn càng có thể được việc.
Lúc này ông chủ Vũ cũng thuận theo người nhà họ Hứa dời đi lực chú ý, cong eo thích thú đi về phía trước, nhìn tiểu Nữu Nữu cười híp mắt lại cười híp mắt, tiểu nha đầu thật sự là một bảo bối, mang đến vận may cho hắn. “Chào chú.” Tiểu Nữu Nữu đặc biệt có lễ phép, quay đầu trước tiên chào hỏi Vũ Khánh Cương đi lại gần, nhóc con béo ị nói chuyện còn bi bô, không nói lời nào đã đủ khiến người ta thương, vừa nói chuyện lại càng đáng yêu. “Tốt tốt tốt!” Vũ Khánh Cương liên tiếp đáp lại ba chữ “tốt”, một cái mặt hổ cười giống như đóa hoa.
“Gọi chú gì chứ? Gọi…” Cho dù ba Hứa cảm thấy mình đuối lý, nhưng vẫn là không chịu nổi Vũ Khánh Cương, nhất là bây giờ Vũ Khánh Cương còn cười hì hì chào hỏi với cháu gái nhỏ, tức chết rồi!
Muốn cháu gái gọi “thím”, nhưng mà như vậy không phải là thừa nhận quan hệ của hai người sao? Còn không gọi thím mà nói, vậy phải gọi gì?
Mặc dù là người ngoài, tiểu Nữu Nữu kêu một tiếng chú cũng không quá đáng nha! “Gọi là chú Vũ đi, con là tiểu Nữu Nữu à? Chú là em trai của ba con, chú là Hứa Tư Văn, con có thể gọi là chú nhỏ, hoặc là chú.” Vẻ mặt Hứa Tư Văn đầy lúng túng trừng Vũ Khánh Cương một cái, lúc này mới chào hỏi với tiểu Nữu Nữu.
Y không biết người trong nhà lén lút hành động, cho rằng bọn họ không quá hiểu rõ chuyện nam nam, chỉ là hiểu lầm đã sinh ra, y cũng không thể nói chuyện ở trong phòng bọn họ với người nhà đi? Nói cho bọn họ biết y mới là phía dưới?
Nếu y thật sự nói, ba Hứa còn không phải lại tức giận à!
Hiểu lầm liền hiểu lầm đi, không thấy Vũ đại lão hổ đều thành Vũ đại lão miêu rồi sao? Nếu hắn cũng không tính đến, vậy y còn sợ gì?
Có một nửa kia cưng chiều mình chính là rất tốt, làm chuyện gì cũng không cần trông trước trông sau. “Chào chú nhỏ, chào chú Vũ.” Tiểu Nữu Nữu cắn ngón tay nghiêng đầu nhỏ nhìn nhìn Hứa Tư Văn lại nhìn nhìn Vũ Khánh Cương, định ra tên gọi cho hai người. “Chú cũng chào tiểu Nữu Nữu.” Hứa Tư Văn vui vẻ sờ sờ đầu bé con, ôn nhu mềm mại mang theo mùi sữa thơm.
Vũ Khánh Cương thì lại không khách khí như Hứa Tư Văn, cái tên này mơ ước bím tóc nhỏ hướng lên trời của bé con kia từ lâu rồi.
Mới đầu là kéo kéo một chút, sau đó lại vuốt vuốt trấn an trấn an, mu bàn tay cọ cọ móng vuốt béo béo non mịn nhất của bé con, ôi chao! Bạn đang �
Khiến ông chủ Vũ cao hứng không chịu nổi, tiểu nha đầu thật ngoan nha! “Chờ đã! Chú Vũ có thứ tốt cho Nữu Nữu!” Nói xong ông chủ Vũ chạy ra chỗ chiếc Land Rover của mình đậu ở trong sân, quà ra mắt trong xe vẫn chưa có cơ hội lấy ra đưa cho người đâu, vừa lúc giải quyết luôn một lượt.
Người nhà họ Hứa nhìn ông chủ Vũ vui vẻ không chút áp lực chạy vào chạy ra, ôm một đống lớn đồ vật, làm sao còn không rõ, mình đã hiểu lầm người ta? (Ý nói cái vụ hiểu lầm ông chủ Vũ ở dưới lúc nãy á)
Ba Hứa liền trừng Hứa Tư Văn một cái: Cái đồ gây thất vọng!
Mẹ Hứa vừa buồn cười vừa tức giận cũng trừng Hứa Tư Văn một cái: Tiểu tử thúi.
Hứa Gia Văn cùng Trình Mỹ Lệ liếc mắt nhìn nhau, cũng càng vừa lòng thêm một phần với Vũ Khánh Cương, ít nhất bây giờ nhìn ra, cái người Vũ Khánh Cương này đối xử với em trai quả thật là không lời nào để nói. “Ba, đây là quà ra mắt Cương tử chuẩn bị cho ngài.” Hứa Tư Văn cầm cái hộp dùng dải lụa màu xếp thành một đóa hoa đưa cho ba Hứa. “Gặp qua không biết bao nhiêu lần rồi, hiện tại mới đưa quà ra mắt có phải là đã muộn không?” Ba Hứa nghĩ tới lần gặp gỡ đầu tiên nghẹn khuất, khí giận liền xông lên. “Nếu không thì đổi thành ba cây bút gãy nhé?” Vũ Khánh Cương còn châm dầu vào lửa. “Câm miệng!” Ba Hứa tiếp nhận quà ra mắt, nhưng vẫn tức giận trừng Vũ Khánh Cương: “Vậy đống bút lông sói kia đâu? Mày xử lý như thế nào?” Ấn tượng Vũ Khánh Cương cho ba Hứa chính là một tên thổ phỉ! Đại ác ôn! Tên lỗ mãng!
Ông cụ là thật sự sợ Vũ Khánh Cương quay người liền bẻ gãy hết bộ bút lông sói kia vứt vào bếp lửa làm củi chụm. “Còn đặt ở trên xe đó, thiếu mất ba cây cũng bù lại rồi, ngài thấy sao?” Vũ Khánh Cương giống như sói bự dụ dỗ con nít, tận lực khiến ba Hứa không cự tuyệt được đồ vật. “Bị thiếu cũng bù lại rồi?” Ba Hứa kích động, một bộ bút lông sói kia chính là trân phẩm, là đồ tốt rất hiếm thấy, không thể có được thì nhìn thôi cũng tốt mà. “Phải, ở trong xe đó, chúng ta đi xem xem? Ngài cũng biết con chính là một người quê mùa, những thứ này con cũng không hiểu lắm, người khác đưa thì con nhận thôi, lão gia ngài cứ giữ giữ đi…” Ba Hứa cứ như vậy bị câu mất, hai người một trước một sau đi ra ngoài, Vũ Khánh Cương mở cốp xe sau ra, đồ bên trong khiến ba Hứa lần đầu tiên có vẻ mặt tươi cười với Vũ Khánh Cương.
Nếu nói ông chủ Vũ hổ lên, thật sự giống như Hứa Tư Văn nghĩ vậy, cũng không ai biết hắn có thể làm được chuyện khác người cỡ nào; nhưng mà giống vậy, nếu như hắn muốn lấy lòng một người, cũng có lắm thủ đoạn, vết xe đổ của ông hai vào ông ba, hiện giờ ba Hứa đang dẫm vào.
Ông chủ Vũ cũng không ngốc, hắn đối nghịch với cha vợ, là muốn cho người nhà họ Hứa đều biết hắn mạnh mẽ, hắn có năng lực bảo vệ tốt vợ mình, thế nhưng cũng không thể luôn cùng cha vợ như nước với lửa được, như vậy sẽ làm khó người đứng mũi chịu sào là vợ, hắn làm sao lại để vợ bị khó xử chứ?
Lúc nên kiên cường thì ông chủ Vũ chưa bao giờ bay hơi, thế nhưng lúc nên chịu thua lấy lòng, ông chủ Vũ cũng là đại trượng phu co được dãn được.
Huống chi lấy lòng cha vợ vốn là phải mà. “Cương tử thực sự là đứa trẻ tốt.” Mẹ Hứa an ủi. “Anh ấy lại không có bộ dạng đứng đắn, may nhờ ba không chê anh ấy.” Hứa Tư Văn cầm gấm Tô Châu trong tay đưa cho mẹ Hứa: “Vật này đều là con chọn, nếu dựa theo ánh mắt của anh ấy đó hả, không thể không gây ra chuyện cười.”
Hết chương 81