Đồ ngốc này ngay cả khăn tắm cũng không vây ở bên hông mà đã đi ra!
Hai mắt Vũ Khánh Cương tỏa sáng hô hấp dồn dập, cơ mà ngay lúc hắn đi về phía kỹ thuật viên Hứa đang ngủ say…
Chuông, điện, thoại, hắn, reo!
“Nhà ta ở Đông Bắc…!” Tiếng chuông rất lớn, còn mang chấn động, vang ong ong, Hứa Tư Văn bị ồn trở mình, Vũ Khánh Cương trần truồng lập tức xông về phía điện thoại di động, cầm lên liền ấn trả lời.
Không nói với người trong điện thoại, chuyện đầu tiên hắn làm chính là xoay người nhìn Hứa Tư Văn.
Hứa Tư Văn chỉ là trở mình mà thôi, vẫn như cũ ngủ say.
Vũ Khánh Cương thở phào nhẹ nhõm thật dài, lại nói, cách làm của hắn có chút lợi dụng lúc người ta gặp khó khăn, có chút thiếu đạo đức, nếu như người không tỉnh lại, hắn còn có thể hạ thủ được, chứ nếu người tỉnh rồi, vậy hắn nhiều lắm là ngó thôi?
“Anh Cương? Anh Cương?” Trong điện thoại Kỷ Lý quang quác ngao ngao gọi.
“Nghe đây!” Vũ Khánh Cương tức giận nhỏ giọng cầm di động, tùy ý cầm một bộ quần áo vây ở bên hông liền chạy ra ngoài đóng cửa phòng ngủ lại.
Đầu kia nói sự việc, ông chủ Vũ thối mặt hổ, trong lòng ngàn vạn con thảo nê mã lao nhanh qua, người nha, quả nhiên không thể làm chuyện thất đức, thấy không, báo ứng đến rồi đi?
Hơn nữa còn là sụp hố như vậy nữa.
Nếu không phải giờ phút này chỉ có một mình hắn biết được, hắn cũng đã nghĩ… Thôi, chuyện mình phải lo, Vũ Khánh Cương chịu thua!
“Chờ, lập tức tới!” Vũ Khánh Cương cúp điện thoại, nghiến răng nghiến lợi hung hăng cắn quai hàm kỹ thuật viên Hứa vài ngụm,thiếu chút nữa cắn đến rách da luôn.
Mặc quần áo vào, Vũ Khánh Cương liền rót cho Hứa Tư Văn một ly nước đặt ở đầu giường, lúc này mới lưu luyến rời đi, hắn cũng uống rượu, không dám lái xe, chỉ có thể tìm tài xế lái thay ở khách sạn, ngồi trên xe vẻ mặt ông chủ Vũ nghiêm túc, làm hại cả người anh chàng tài xế khách sạn đều căng thẳng, chỉ sợ chọc cho lão hổ đang nổi nóng này phát uy.
Kỳ thực con hổ nhỏ trong lòng Vũ Khánh Cương đang đấm đất, bạn nói xem hắn cũng ba mươi rồi, thật vất vả có một người thuận mắt, sao cứ biến đổi bất ngờ như vậy chứ? Ăn tết say rượu thì y quét tước vệ sinh, lúc này say, người cũng đã gục, hắn lại có chuyện nhất định phải đi xử lý, Vũ Khánh Cương thật lòng cảm thấy mình cũng quá không được nguyệt lão ưu ái rồi.
Quyết định, ngày khác tìm thời gian, tìm miếu nguyệt lão cúng bái đi, tốt xấu nối cái dây tơ hồng gì đó chứ!
Bên này Vũ Khánh Cương một bụng không tình nguyện rời đi, còn lại Hứa Tư Văn một mình ở trong khách sạn ngủ phải gọi là ngon lành!
Mà bọn Ngụy Diên dĩ nhiên có người quen trong khách sạn, chờ sau khi biết ông chủ rời đi, một đám người làm thuê giá cao bất lương vỗ bàn cuồng tiếu một phen, tưởng bọn họ đều không mang kính mắt sao? Ánh mắt ông chủ nhìn Hứa tiên sinh, giống như hổ đói thấy xương vậy, đều phát sáng được rồi chứ!
“Ồ! Ông chủ thân ái của chúng ta, đường tình rất là gian khổ nha!” Bộ trưởng bộ pháp luật nháy mắt, dùng lời nói vô cùng sắc bén của luật sư đánh giá một phen: “Nếu Hứa tiên sinh còn có thể say ngất ngây lần thứ ba, vậy là ông chủ có thể sánh ngang Đường Bá Hổ rồi, Thu Hương với Đường đại tài tử là ba cười xác định nhân duyên, ông chủ chúng ta là chuốc Hứa tiên sinh ba say mới thành đôi!”
Bởi vì Vũ Nguyên Cát là học pháp luật, bộ trưởng pháp luật là một pháp luật thông, Vũ Nguyên Cát không ít lần thỉnh giáo người ta vấn đề, thời gian dài hai người liền thành bạn vong niên, chuyện lý thú phát sinh ở Vũ gia lúc ăn tết hắn cũng biết được, hắn biết, tự nhiên là chia sẻ với đám bạn bè, cho nên hắn vừa nói chuyện này, mọi người nghe liền suy đoán một trận, thuận tiện vỗ vỗ bàn ở sau lưng nhiều chuyện việc chung thân của ông chủ.
Không biết rằng, một lời lúc này của hắn, ngày sau lại thật sự thành sấm.
Người bên ngoài chỉ nghe thấy trong phòng họp, nào là tiếng cười nào là vỗ bàn đập ghế, đều đoán không biết lần này tập đoàn lại làm thịt con dê béo nào, bởi vì chỉ lúc kiếm lời được số tiền lớn, đám người điên chỉ số thông minh cao ở bên trong mới cao hứng như vậy.
Ngày hôm sau lúc Hứa Tư Văn tỉnh lại, đã là chín giờ sáng.
Khắp toàn thân từ trên xuống dưới không có chỗ nào không ổn, ngay cả đầu cũng không choáng bao nhiêu, có thể thấy mặc dù hôm qua uống rượu nhiều, có điều chất lượng tuyệt đối bảo đảm, không thì hiện tại Hứa Tư Văn không phải chỉ vẻn vẹn khát nước uống nước xong là thôi đâu, đã sớm giống lúc ở Vũ gia đầu có chút choáng nhè nhẹ đau rồi.
Rửa mặt xong xuôi, Hứa Tư Văn mới phản ứng được, lúc mình rời giường, có vẻ như trên người là trần trụi… hửm…??
Lúc này sắc mặt Hứa Tư Văn liền không tốt lắm.
Từ sau chuyện kia, y liền có tính khiết phích, không chỉ có yêu cầu đối với hoàn cảnh vệ sinh, cũng không thích người khác chạm loạn thân thể của y, đặc biệt là, còn là lúc trần trụi!
Có điều sau đó điện thoại di động vang lên, sau khi y nhận, là công ty bách hóa Đông Bắc Hổ bên kia gọi tới, hỏi bao giờ y đến, bởi vì đã nói trước hôm nay là tiết dạy cuối cùng, người đến đông đủ thế nhưng chưa thấy y đến, cho nên gọi điện thoại hỏi một chút, có phải là không thoải mái hay không?
Đều biết ngày hôm qua y uống nhiều rồi, cho nên tất cả mọi người đều hiểu rõ một hai.
“Không có, lập tức liền qua!” Hứa Tư Văn cất điện thoại di động sau đó lại thu thập một chút, lúc sắp ra cửa mới phát hiện, sao mùi vị nơi này, lại quen thuộc như vậy chứ?
Lại nghĩ đến một mình mình… vẫn là ở trong mùi vị quen thuộc như vậy… Trong lòng Hứa Tư Văn hơi xúc động…
Hứa Tư Văn tự mình đón xe đến Đông Bắc Hổ, lên một tiết cuối cùng, buổi trưa lúc ăn cơm cũng chưa thấy Vũ Khánh Cương, trong lòng thoáng mất mác, y cảm thấy là vì Vũ Khánh Cương đối với mình chăm sóc tỉ mỉ chu đáo, khiến cho mình sinh ra ỷ lại, có điều ngày mai y sẽ phải đi, có ỷ lại nữa cũng nên kết thúc rồi.
Lúc xế chiều, Hứa Tư Văn mang theo người của bộ kỹ thuật Đông Bắc Hổ, sắp xếp kiểm tra toàn bộ hệ thống một lần, đồng thời dạy bọn họ xử lý sự cố nhỏ như thế nào, lúc đèn lên rực rỡ, Vũ Khánh Cương trở lại, vừa lúc, Hứa Tư Văn cũng vừa dọn dẹp đồ đạc xong.
“Ngày mai sẽ đi à?” Hai mắt Vũ Khánh Cương nhìn chằm chằm vào Hứa Tư Văn.
“Ừm, chuyện bên này đều đã xong, nếu còn có nghi vấn, có thể lại gọi điện thoại cho chúng tôi.” “Chúng tôi” của y là chỉ công ty, không phải cá nhân y.
“Tốt lắm, mọi người đều đừng đi, tối nay đưa tiễn kỹ thuật viên Hứa!” Vũ Khánh Cương vung tay lên, hắn quyết định kéo mọi người mời khách một bữa.
“Ông chủ trả tiền sao?”
“Tui không trả lẽ nào cậu trả?”
“Đi một chút đi!”
Một đám người nhốn nhốn nháo nháo chạy về phía khách sạn, vẫn là khách sạn ngày hôm qua, vẫn là cái phòng yến hội đó, chỉ là ít người hơn chút mà thôi.
Mọi người cũng coi như là người quen, lại bởi vì Hứa Tư Văn cũng coi như là một nửa thầy giáo, dù sao thì không phải người biên soạn chương trình nào, cũng tình nguyện chỉ dạy người sử dụng, huống chi, Hứa Tư Văn cũng không có giấu làm của riêng, người khác không hiểu nhưng mấy người học tập vẫn thấy rõ, vì vậy đối với Hứa Tư Văn một nửa thầy giáo này, bọn họ rất kính nể, sự kính nể này liền biểu hiện trên việc kính rượu.
Vũ Khánh Cương giúp Hứa Tư Văn chặn rượu, cũng không thể giúp Hứa Tư Văn uống ít hơn bao nhiêu, Hứa Tư Văn uống không ít, càng không biết Vũ Khánh Cương giúp y uống nhiều ít, chờ cuối cùng lúc tan cuộc, Vũ Khánh Cương đã nằm nhoài trên người Hứa Tư Văn không xuống.
“Đưa… đưa… đến phòng khách.” Vũ Khánh Cương say rồi, hắn không ngờ hôm nay đám nhóc đó lại có sức chuốc hắn như vậy, hắn muốn uống giúp kỹ thuật viên Hứa không phải giả, chính là không muốn để người ta uống say có được không? Hắn không thể làm gì khác hơn là dũng cảm đứng ra chặn rượu, kết quả chắn lại chắn, chính mình ngược lại bị người ta rót gục trước.
Có điều người khác cũng không thể được chỗ tốt gì, hiện giờ đã ngã một mảnh, sở dĩ Hứa Tư Văn còn có thể có chút thần trí, là vì rượu y uống đều là tác dụng chậm, chứ không phải như Vũ Khánh Cương uống đều là rượu nhanh.
Nhân viên phục vụ khách sạn được huấn luyện nghiêm chỉnh, đem người đến phòng khách, quản đốc quen biết Vũ Khánh Cương, trực tiếp đem người an bài vào phòng tổng thống ngày hôm qua, bởi vì ông chủ Vũ sống chết nắm kỹ thuật viên Hứa không buông tay, quản đốc không thể làm gì khác hơn là an bài hai người ở cùng nhau.
Lần này nhiều người, ba bốn người một phòng cũng không phải là không có, tuy rằng Vũ Khánh Cương là ông chủ, thế nhưng chính hắn lôi kéo người ta không buông tay, cho dù xong rồi tính sổ, quản đốc cũng không sợ.
Mọi người lui ra, Hứa Tư Văn đỡ ông chủ Vũ thật vất vả đi vào phòng ngủ, đã là sức cùng lực kiệt.
Rượu tác dụng chậm lên, chút thần trí còn sót lại của Hứa Tư Văn cũng bắt đầu mơ hồ, tay đỡ người cũng mất khí lực, cuối cùng dẫn đến hai người song song ngã xuống trên giường.
Hai con ma men tựa vào rất gần, có thể nghe thấy cả hơi thở.
Hứa Tư Văn mê man trừng hai mắt nhìn gương mặt anh tuấn trước mắt, trong lòng rung động một trận lại thêm một trận, có lẽ, mình có thể phóng túng một lần, chỉ một lần, để sau này mình cũng có thể ngoại trừ những hồi ức đắng chát đó, còn có thể ôm một tia ngọt ngào.
Nhẹ nhàng, thận trọng tiến lên trước, lần đầu tiên Hứa Tư Văn dũng cảm bước ra một bước, hôn hôn lên miệng người trước mắt, thế nhưng chỉ dám đụng một cái mà thôi, đây là nụ hôn đầu của y, nụ hôn đầu gìn giữ đến bây giờ.
Năm đó người kia từng nói, buồn nôn, bẩn!
Cho nên nụ hôn này, vẫn luôn giữ đến bây giờ.
Bởi vì buồn nôn, y cũng không thích đụng vào, bất luận là người khác chủ động đụng vào y, hay bị động, đều không thích; y cũng tương tự sẽ không chủ động đụng vào người khác.
Bởi vì bẩn, y có tính khiết phích, chỉ có tự mình động thủ dọn dẹp tiêu độc, y mới có thể an tâm, cũng chỉ có ở trong mùi vị thuốc tiêu độc, mới có thể ngủ được giấc.
Sau khi hôn xong, y khóc.
Không phải loại đau thương tê tâm liệt phế kia, không hề có một chút âm thanh, giống như cuộc sống của cái người Hứa Tư Văn này, dù y khóc, cũng là không tiếng động rơi lệ.
Y chỉ muốn phóng túng một lần, chỉ một lần.
Dựa vào người này, Hứa Tư Văn nhắm mắt lại rơi lệ đến mơ hồ, rượu tác động lên, y chỉ muốn dựa vào người này, cho dù chỉ có một đêm cũng tốt, sau ít hôm nữa, y cũng có thể có một hồi ức tốt đẹp…
Chỉ là Hứa Tư Văn không biết, ngay khi y nhắm mắt lại rơi lệ, Vũ Khánh Cương bên cạnh lại chợt mở mắt hổ, hắn lúc này, trong mắt không còn thuần phác, trên mặt không còn hàm hậu, cơ bắp toàn thân căng lên, cả người giống như mãnh hổ xổng chuồng.
Nhìn bộ dạng Hứa Tư Văn nhắm mắt rơi lệ, mắt hổ của Vũ Khánh Cương ám trầm lợi hại, đột nhiên vươn mình đem người say đến mơ hồ ngăn chặn, cúi đầu mạnh mẽ cắn lên cái miệng đã sớm nhớ thương…
Có lẽ là từ lâu đã ôm ấp tâm tư khác, có lẽ là cảm thấy rượu là ông mai bà mối, có lẽ là hai người ôm mục đích khác nhau, lại có quá trình giống nhau…
Hứa Tư Văn là muốn phóng túng một đêm, thêm một hồi ức tốt đẹp; Vũ Khánh Cương, lại là ôm ý nghĩ gạo nấu thành cơm…
Hết chương 60