Mục lục
Nam Tức Phụ Của Đông Bắc Hổ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Trước đây hắn gạt em một lần, em gạt trở lại, không phải rất bình thường sao?” Hứa Tư Văn không chút để ý hình tượng của bản thân: “Ai bảo chính hắn muốn bị ngược, nhất định phải trở về trêu chọc em chứ!”

“Oa!” Trương Lam Hà sợ ngây người: “Tư Văn, em, sao em càng lớn càng nhỏ nhen thế? Tim cũng có thêm mấy cái lỗ thủng!”

“Phí lời!” Hứa Tư Văn bĩu môi với hắn: “Nếu như anh bị gạt thảm như vậy, lúc gạt lại khẳng định cũng tàn nhẫn như em thôi!”

Trương Lam Hà: “Thật ra anh cũng nghĩ vậy, nhưng anh không dám, cũng chỉ là nghĩ mà thôi.”

“Anh làm sao vậy?” Hứa Tư Văn thấy Trương Lam Hà ủ rũ bằng tốc độ mắt thường cũng có thể thấy được, liền hiếu kỳ!

Một tên ngốc mà cũng có tâm sự á?

Thiệt hay giả?

“Anh tốt bụng quá độ, trợ giúp người khác, sau đó bởi vì gặp phải một tên ăn mày, duỗi tay viện trợ, sau đó lúc tiêu sái trong quán bar, nhìn thấy một người không có tiền trả tiền rượu, liền giả bộ giàu có giúp thanh toán, sau đó anh liền quen biết với Bách Lý Hãn Mạc một cách không giải thích được, vốn dĩ mọi người đều là bạn tốt! Nhưng cái đó, hắn lại nói, nói anh là nhân duyên số mệnh hắn an bài!” Trương Lam Hà vừa nói vừa lau nước mắt.

“A?” Hứa Tư Văn có chút không rõ lí do.

“Ngu ngốc!” Trương Lam Hà chỉ tiếc mài sắt không thành thép: “Cái người qua đường gặp phải phiền toái không có cách nào phải nhờ giúp đỡ, với người ăn mày lúc sau, với người cuối cùng ở quán bar uống say lại không có tiền trả tiền rượu, đều là cùng một người! Chính là Bách Lý Hãn Mạc!”

“À!” Hứa Tư Văn hiểu.

“Em có thể cho chút phản ứng hữu dụng không hở?” Trương Lam Hà tức chết rồi.

“Học trưởng à!” Hứa Tư Văn nghĩ tới cái vị Bách Lý Hãn Mạc kia một chút, trong lòng cũng nhút nhát, có điều nhìn học trưởng ngốc nghếch, rõ ràng là bộ dạng bị người ta ăn gắt gao, ý vị sâu xa vỗ vỗ vai Trương Lam Hà: “Anh liền theo đi!”

Trương Lam Hà: “…!”

Buổi tối lúc ăn cơm, một bàn đồ ăn, Trương Lam Hà ăn không biết vị, Vũ Khánh Cương ăn như hùm như sói, Hứa Tư Văn ăn say sưa ngon lành.

Buổi tối lúc ngủ, Trương Lam Hà chết sống không rời công ty: “Dù sao thì trong phòng làm việc của anh không phải cũng có phòng nghỉ ngơi sao? Liền ở đó đi! Đồng cam cộng khổ với mọi người!”

“Anh xác định là đồng cam cộng khổ, mà không phải là đến tị nạn chứ?” Hứa Tư Văn ôm cánh tay nhìn Trương Lam Hà chính nghĩa lẫm liệt.

An ninh nơi này có bao nhiêu nghiêm ngặt, y biết được không ít từ chỗ Vũ Khánh Cương, Hứa Tư Văn tuyệt đối có lòng tin, toàn bộ Lan Châu không mấy nơi có thể đạt đến tiêu chuẩn an toàn như nơi này của bọn họ đâu.

“Biết thì biết thôi! Làm gì nhất định phải nói ra chứ!” Trương Lam Hà nói nhỏ xoay người bò lên tầng cao nhất nghỉ ngơi.

Hứa Tư Văn lắc đầu bật cười, y cũng không phải ngày đầu tiên biết được tính tình của Trương Lam Hà.

Buổi tối ông chủ Vũ vẫn luôn cười trộm, Hứa Tư Văn không rõ vì sao, hỏi hắn, hắn liền câm miệng lắc đầu: “Không thể nói! Ngày mai em sẽ biết.”

Hứa Tư Văn cảm thấy Vũ Khánh Cương bị Trương Lam Hà lây bệnh ngu rồi…

Kết quả sáng ngày hôm sau, Hứa Tư Văn không phải tự mình tỉnh lại, cũng không phải bị Vũ Khánh Cương đánh thức, Vũ Khánh Cương ôm y ngủ khò khò, chính y ngủ trong ngực lò sưởi nóng hổi hình người cũng vô cùng thoải mái, ngay cả nằm mơ cũng không, sắc mặt hồng hào ngủ say…

“A!” Một tiếng kêu sợ hãi vang tận trời, nghênh đón một ngày mới.

“Anh có thể đừng nhìn vợ tui suốt được không?” Vũ Khánh Cương nặng nề thả chén cháo xuống, hết sức bất mãn nhìn Trương Lam Hà.

“Bộp!” So với hắn thả chén cháo càng lớn tiếng hơn, là cái vị nghiêm mặt mặt không đổi sắc ngồi đối diện.

“Phốc!” Hứa Tư Văn lần nữa nhịn không được, cười phun ra ngoài!

“Các người chỉ biết bắt nạt tôi!” Trương Lam Hà ủy khuất…

“Ha ha… Ha ha…!” Hứa Tư Văn cười một hồi lâu, thấy sắc mặt ba người khác thật sự là không quá tốt, sợ mình thành kẻ địch chung, nhanh chóng thu liễm tinh thần, nhưng mà vẫn nhịn không được nhếch khóe miệng lên: “Bách Lý tiên sinh có thể đến đây, thực sự là rồng đến nhà tôm…”

“Không có thiên lý…” Trương Lam Hà bên kia tương phản với Hứa Tư Văn, sáng sớm hắn mở mắt ra liền thấy mặt khối băng xuất hiện ở trước mắt, hù chết được không!

“… Không biết Bách Lý tiên sinh là có chuyện gì không?” Hứa Tư Văn vừa thấy Trương Lam Hà lại bị ngốc, liền thẳng thắn không khách sáo, trực tiếp hỏi, chắc chắn Bách Lý Hãn Mạc cũng sẽ không để ý.

“Anh nói.” Bách Lý Hãn Mạc chỉ nói với Vũ Khánh Cương hai chữ, liền cúi đầu tiếp tục ăn sáng, cho tới bây giờ hắn chưa từng ăn bữa sáng gia đình như thế đâu.

“Trước hết bảo vợ anh thu hồi con mắt lại đi, còn dám nhìn chằm chằm vợ tui nữa, tui liền xử lý hắn!” Vũ Khánh Cương không vui, bắt đầu từ sáng sớm, Trương Lam Hà nhìn thấy Hứa Tư Văn liền ném ánh mắt cho Hứa Tư Văn, muốn nhìn nhiều bao nhiêu liền nhìn nhiều bấy nhiêu, hắn không nhìn nổi, phải xử lý.

Cái mặt người chết của Bách Lý Hãn Mạc nhìn Vũ Khánh Cương, trong mắt mang theo một tia dò hỏi.

“Bách Lý tiên sinh, ý anh ấy nói là anh quản học trưởng đi, đừng luôn nháy mắt với tôi, anh ấy ghen. Còn nếu anh không quản thúc học trưởng được, anh ấy liền ăn miếng trả miếng.” Hứa Tư Văn lập tức hóa thân thành phiên dịch viên của Vũ đại lão hổ, nhanh chóng phiên dịch ý tứ của Vũ Khánh Cương cho Bách Lý Hãn Mạc.

Vừa nãy Vũ Khánh Cương vừa dứt lời, y liền biết y lại phải kiêm chức nữa rồi.

Hứa Tư Văn phiên dịch rất ra sức, bởi vì lúc Bách Lý Hãn Mạc nghe tới “ăn miếng trả miếng”, ánh mắt lập tức sắc bén lên, nhìn về phía Trương Lam Hà mang theo một loại chấp nhất.

Vừa nãy lúc Trương Lam Hà nhìn Hứa Tư Văn, trong lòng Bách Lý Hãn Mạc liền mất hứng, có điều để không ảnh hưởng tâm tình ăn sáng, hắn ngầm cho phép, ai bảo hai người này chỉ là bạn tốt bạn tri kỉ chứ; nhưng nếu Vũ Khánh Cương dám nhìn Trương Lam Hà giống như Trương Lam Hà nhìn Hứa Tư Văn, Bách Lý Hãn Mạc liền tuyệt đối nhịn không được!

Không thể không nói về phương diện đe dọa người khác, ông chủ Vũ tuyệt đối là một thiên tài!

Lập tức có thể bấm đúng tử huyệt của tên ngốc kia, cũng không dám liếc mắt qua phía Hứa Tư Văn bên kia nữa…

“Vợ à, hắn một là đến tìm Trương tổng; hai là đến giúp đỡ.” Vũ Khánh Cương thấy Trương Lam Hà đàng hoàng, lúc này mới giải thích với Hứa Tư Văn: “Anh vừa mới đến đây, cường long không áp được địa đầu xà, nơi này nói thế nào cũng là địa bàn của Bách Lý, chuyện gì cũng có người thương lượng.”

“Là tập đoàn Ngải thị à?” Hứa Tư Văn suy nghĩ một chút, chuyện có thể làm Vũ Khánh Cương tìm Bách Lý Hãn Mạc đến trợ giúp, cũng chỉ có tập đoàn Ngải thị.

“Không sai lệch bao nhiêu, Bách Lý rất thích tập đoàn Ngải thị, nếu có thể tóm vào trong tay mình vậy là thoải mái nhất.”

Ý tứ chính là: nam nhân của học trưởng em vì để lộ diện khoe khoang trước mặt học trưởng của em, quyết định giúp hai người chúng ta một phen, hơn nữa còn có chỗ tốt có thể tóm lấy, cho nên hắn mới tới đây.

Trên đó là ý tứ ông chủ Vũ muốn thuật lại cho Hứa Tư Văn, cũng không biết có phải là hai người ở cùng nhau lâu hay không, Vũ Khánh Cương chưa nói trắng ra như vậy, nhưng trong đầu Hứa Tư Văn lại bổ sung cho y cái ý đó không sai biệt lắm!

“Vậy vừa vặn, tôi liền nhằm vào Trang Sĩ Nhân, còn lại hai người các anh xem mà làm đi.” Có thể có người hỗ trợ không cần ông chủ Vũ tự mình gánh, Hứa Tư Văn rất cao hứng, quay đầu nhìn Trương Lam Hà: “Học trưởng anh cũng nghiêm túc một chút được chứ? Nghiên cứu ra thành quả, chính là phải dùng danh nghĩa của công ty ban bố! Sau này vận chuyển buôn bán tốt, nửa đời sau anh đều không cần lo lắng không có đơn hàng để nhận.”

Bách Lý Hãn Mạc có thể kiên trì đuổi tới nơi này, có thể thấy được là thật lòng với Trương Lam Hà, hơn nữa cảm giác Bách Lý Hãn Mạc cho người ta thật sự là quá khó tiếp cận, dù là Bách Lý Hãn Mạc chủ động, người khác còn sợ tổn thương do bị đông cứng kìa.

Nhưng đồ ngốc Trương Lam Hà này lại có thể nhảy nhót tưng bừng đến bây giờ, có thể thấy được hai người thực sự là duyên phận không cạn, mình có Vũ Khánh Cương, học trưởng cũng phải có một người ở cùng mới tốt.

Cho nên Hứa Tư Văn không chút do dự đẩy Trương Lam Hà ra ngoài, nói hoa mỹ là: “Chuyện buôn bán em không hiểu, chính anh xem mà làm, em tiếp tục.”

Nói xong chính mình đứng dậy cho Vũ Khánh Cương một ánh mắt, liền xoay người xuống lầu đến bộ kỹ thuật ngâm mình trong phòng máy tiếp tục phấn khởi chiến đấu.

Bởi vì Bách Lý Hãn Mạc đến, trong tầng lầu này lại nhiều thêm vài người, cho nên bọn họ liền tách ra ăn cơm, tầng cao nhất chỉ có hai căn phòng làm việc, một của Hứa Tư Văn một của Trương Lam Hà, có điều Hứa Tư Văn để cho Vũ Khánh Cương làm thành phòng làm việc tạm thời, Trương Lam Hà được Bách Lý Hãn Mạc tiếp nhận.

Trong tầng bốn mươi chín thì lại là địa bàn của bộ kỹ thuật, tầng bốn mươi tám thì thành nơi làm việc và nghỉ ngơi của bộ kỹ thuật.

Tầng bốn mươi bảy bị người của Bách Lý Hãn Mạc chiếm…

Bắt đầu từ tầng bốn mươi sáu, là người của Vũ Khánh Cương chiếm đóng…

Trong khoảng thời gian ngắn, tòa nhà B của cao ốc đèn đuốc sáng trưng khí thế ngất trời, còn lại ba toà Vũ Khánh Cương không chút hoang mang cho người ở tòa nhà B sửa sang rồi sau đó lại xử lý.

Hứa Tư Văn không biết rốt cuộc là ba người bọn họ nói thế nào, chờ y xây dựng chế độ mẫu lần hai xong, Trương Lam Hà liền nói cho y biết, muốn tự mình xin độc quyền và tuyên bố thành quả nghiên cứu.

“Cần em làm cái gì?” Hứa Tư Văn không hiểu mấy quy củ đó, y chỉ cần biết nghiên cứu là được, còn lại y liền trực tiếp để Trương Lam Hà cho y một mục tiêu là tốt rồi.

“Một ít tư liệu trình báo thì để anh, thế nhưng em đưa ra một vài thứ trên học thuật, đây là danh sách, em xem có cái gì không có không? Nếu không có thì ngày hôm sau anh liền đến bộ trình báo một chuyến trình tài liệu lên.” Trương Lam Hà đưa cho Hứa Tư Văn một tờ giấy, trên đó bày ra một số phân loại nhỏ của mấy hạng mục lớn.

“Sao lại nhiều như vậy?” Hứa Tư Văn hơi kinh ngạc, muốn xin độc quyền, cần chuẩn bị tài liệu như thế ư!

“Hai người kia nói, không thể chỉ ở nước mình, nước ngoài cũng phải xin luôn, tốt nhất là có thể làm cái độc quyền toàn cầu, nếu không phải còn chưa có phát hiện văn minh ở hành tinh khác, thì hai người kia cũng trực tiếp làm thành độc quyền vũ trụ luôn rồi!” Trương Lam Hà chán chường khoát tay một cái: “Trước đây anh cảm thấy cuộc sống của hai ta rất tốt, có sự nghiệp có tiền tài, chỉ thiếu tình yêu thôi, hiện tại tình yêu đến, kết quả lại phát hiện, những ngày tháng mà hai anh em chúng ta trải qua trước kia, tối đa cũng chỉ là bình dân thôi, cao cấp hơn chút so với bần dân, hai người kia chính là thổ hào tiêu chuẩn!”

Hứa Tư Văn xem nhẹ mấy lời vô nghĩa phía sau của Trương Lam Hà, chỉ nghe đoạn trước là tốt rồi: “Sao đột nhiên lại muốn xin độc quyền toàn cầu?”

“Bởi vì Trang Sĩ Nhân từng du học, nước ngoài ai biết có người giành trước một bước đăng ký độc quyền hay không? Đồ của em làm sao có khả năng chịu để nó tiện nghi cho người ngoài? Cho nên độc quyền toàn cầu bắt buộc phải làm. Huống chi, em cũng nói thứ này tiền đồ rộng lớn, tạo ra ngoại hối còn có chính sách ưu đãi chăm sóc đó.” Trương Lam Hà cũng có chút đầu óc kinh tế, tự nhiên biết hai người kia tuy rằng thổ hào chút, nhưng lời nói cũng có đạo lý, liền nghe theo tăng cao tiêu chuẩn, xin độc quyền toàn cầu.

“Ha, như vậy cũng tốt, nếu như có tranh chấp gì… Ha ha…!” Hứa Tư Văn vừa nghĩ nếu độc quyền toàn cầu có tranh chấp, nhất định phải trải qua không biết bao nhiêu nước cùng với bao nhiêu công việc được chấp nhận, mới có thể ngừng độc quyền…

Hết chương 93

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK