Vừa vào cửa, người khác đều không để ý, đi tới liền khiêng Hứa Tư Văn lên vai đi lên lầu, mặc cho Hứa Tư Văn giãy dụa thế nào cũng vô dụng.
Vũ Quốc Cương muốn đi lên khuyên nhủ, bị chị dâu Thúy Hoa cản lại: “Vợ chồng son đầu giường đánh nhau cuối giường hòa, anh đừng có xen vào, nhanh đi tiếp đãi thông gia đi.”
Vướng mắc của hai người, thì phải để tự hai người họ cởi bỏ, người ngoài chen vào, chuyện nhỏ cũng phải biến thành chuyện lớn.
Vũ Khánh Cương khiêng vợ trở về, vào phòng đóng cửa lại, thái độ ai cũng không cho vào, thả vợ lên trên giường.
Hứa Tư Văn bị Vũ Khánh Cương khiêng đến mặt dồn đầy máu!
“Anh làm gì vậy hả? Đầu em dồn đầy máu rồi!” Hứa Tư Văn muốn nhảy lên hoạt động một chút, để HP dư thừa trên đầu mình trở lại trong thân thể, kết quả vừa ngẩng đầu liền thấy đôi mắt Vũ Khánh Cương 囧囧 nhìn y, lập tức hỏa khí giống như gặp mưa to trút nước bị rót cho tắt phụt.
“Cái đó, anh làm gì nhìn em như vậy hả?” Hứa Tư Văn yếu thế hơn một chút.
“Em cũng không phải giấy, còn sợ người ta nhìn hả?” Vũ Khánh Cương cứ nhìn!
Hai người mắt to trừng mắt nhỏ!
“Nhìn thì nhìn đi!” Nửa ngày sau, Hứa Tư Văn khịt khịt mũi nhận thua: “A, em đã nói với anh rồi, sau này không cho tùy tiện nói những câu nói kia, đặc biệt là ở bên ngoài! Anh nói xong anh thì không sao, nhưng để người khác nghe được thì làm sao? Sau này sẽ nghĩ chúng ta như thế nào?”
“Em cứ nói em xấu hổ không dám nghe mấy câu nói kia đi, không được sao?” Vũ Khánh Cương còn chưa có ngốc đến tận nhà, lúc ở trên đường đã suy nghĩ rõ ràng, tám phần là do vợ không quen hắn mở miệng ba hoa vào ban ngày.
“Chính là như vậy!” Hứa Tư Văn vốn dĩ không muốn thừa nhận, nhưng khi nhìn tới ánh mắt Vũ Khánh Cương, lập tức liền bị kích thích, vò đã mẻ cho sứt luôn gì đó thật sự không cần quá dễ dàng.
“Anh ở bên ngoài đều giữ khuôn phép, chỗ nào chọc tới em mà em nói khóc liền khóc? Xoay người rời đi? Nếu có lần sau nữa thử xem? Dám chạy liền đánh gãy chân!” Lần này vợ giận dỗi, khiến ông chủ Vũ đặc biệt lưu ý.
Đặc biệt là một khắc Hứa Tư Văn xoay người kia, khiến Vũ Khánh Cương có một loại ảo giác sắp chia tay với Hứa Tư Văn!
“Ai chạy? Ai chạy?” Hứa Tư Văn kiên quyết không thừa nhận: “Em vẫn luôn ở nơi này, là chính anh hiểu lầm thôi.”
“Hiểu lầm dù sao thì cũng tốt hơn thật sự chạy giống như em!” Vũ Khánh Cương còn rất kiên trì đối với tác phong của chính mình.
“Sau này nhớ kỹ không được nói hươu nói vượn! Nếu có lời gì, lúc chỉ có hai người chúng ta, anh nói cái gì cũng được, em cũng sẽ không quản anh, nhưng ở bên ngoài nếu như anh không giữ miệng, em liền lấy kim khâu miệng anh lại!”
“Đây không phải là không có người ngoài sao?”
“Hữu Tài, không phải là người sao?”
“Nó chỉ lớn hơn cái rắm một chút, là người quái gì chứ?”
“Ngay cả thai nhi cũng có nhân quyền trẻ con được không?”
“Cứ coi như nó là một người, như vậy thì có thể thế nào? Nó có thể nghe hiểu cái gì? Em mắng nó thì nó cười vẫn cứ cười, khóc vẫn cứ khóc!”
“Sao anh lại không nói đạo lý như thế? Anh ở trước mặt con nít nói bậy nói bạ, lẽ nào thật sự không thấy không tiện sao? Sau này đứa bé nhìn thấy sẽ nhớ tới, à, ông chú này ở trước giường con nói bậy nói bạ.”
“Không ai nói cho nó biết, nó có thể biết cái đếch gì!”
“Nhưng mà em sẽ nghĩ đến!”
“Em nghĩ thì cứ nghĩ đi?”
“Em sẽ không được tự nhiên, không có cách nào đối mặt với thằng nhóc!”
“Nói cho cùng, vẫn là vấn đề cá nhân của em thôi.”
Hai người trầm mặc.
Nửa ngày sau, Vũ Khánh Cương gãi gãi đầu: “Ba năm sau, nó cũng không nhất định có thể nhớ kìa, vợ có phải là em lo lắng quá sớm không?”
“Nhưng mà em không tự nhiên.” Hứa Tư Văn trầm thấp lầm bầm.
“Vì sao chứ?” Vũ Khánh Cương rất không hiểu cái này, lúc bọn họ ở quê nhà, căn bản là không có ai giữ miệng cả!
“Chính là không được tự nhiên, không tại sao hết, với lại, đôi mắt trẻ con là sạch sẽ nhất, sau này anh ít có thả lỏng quá mức trước mặt con nít đi? Bằng không sau này em vừa nhìn thấy Hữu Tài liền nhớ lại lời anh nói, còn để cho người ta sống không hả?” Bản thân Hứa Tư Văn nhiều tâm tư, trọng tình cảm, tâm phòng bị lại nặng, thích nghĩ bậy nghĩ bạ, bình thường còn đỡ, hiện tại ở cùng một chỗ với Vũ Khánh Cương, tính tình đều bị ông chủ Vũ chiều quen rồi, thì càng lộ ra mấy khu mìn không thể chạm vào.
Vũ Khánh Cương thấy vợ cũng đã nói như vậy, dù hắn có không chú ý thì cũng phải chú ý.
“Rồi.”
Sau khi đoạn nhạc đệm này đi qua, hai người không vướng khúc mắc gì ở trong lòng, chỉ là Vũ Khánh Cương tự mình chú ý hơn rất nhiều, lúc nói chuyện mặc dù vẫn như thường lệ, thế nhưng cũng không dám tùy ý nói bậy nói bạ với vợ nữa.
Thông gia Geek rất thân thiện, không có loại cao cao tại thượng trong ấn tượng, nói giọng Đông Bắc quái âm quái điệu khiến người ta ôm bụng cười không thôi.
Lúc làm tiệc đầy tháng, Hứa gia cũng tới, bởi vì là đứa nhỏ đầu tiên đời thứ ba Vũ gia, Vũ Quốc Cương cố ý bày bàn tiệc ở quê nhà.
Đây cũng là lần đầu tiên gia đình Geek và Hứa gia nhìn thấy làng cũ.
Quả thực làm cho bọn họ không thể tin được!
“Tư Văn à, sau này con phải tốt với Cương tử hơn một chút, Cương tử chịu không ít khổ mới nhẫn nại được đến ngày hôm nay.”
Hứa Tư Văn khúm núm gật đầu vâng dạ.
Vũ Khánh Cương ở một bên cười đắc ý.
“Adela, chồng con là người phẩm đức cao thượng.” Jody vô cùng thương tiếc với quá khứ của con rể, thông gia bất khuất không gục ngã cũng làm cho bà bội phục không thôi, đặc biệt là con rể xuất thân từ gia đình nghèo khổ như vậy, lại có thể thi lên đại học thu được học bổng toàn phần, đây chính là dốc lòng!
“Vâng ma ma, anh ấy chưa bao giờ lấy xuất thân bần hàn làm hổ thẹn, gần như người cả trường đều biết anh ấy biết trồng trọt, còn biết làm cơm, à, còn biết leo cây!” Adela nói tới Vũ Nguyên Cát, gương mặt liền ái mộ và say sưa.
Vũ Khánh Cương đi ngang qua bên cạnh nghe không hiểu hai mẹ con này đang nói cái gì, còn Hứa Tư Văn thì nghe hiểu, chỉ là sắc mặt rất quái lạ.
“Hai người bọn họ bô bô nói gì thế?” Sao sắc mặt vợ lại không đúng? Vũ Khánh Cương muốn biết hai người phụ nữ kia nói cái nội dung gì lại khiến vợ biến sắc.
Hứa Tư Văn khóe miệng co rút đem đoạn đối thoại học lại với Vũ Khánh Cương một lần, gương mặt Vũ Khánh Cương mang vẻ táo bón: “Hóa ra nước ngoài đều thích đàn ông biết leo cây trồng trọt còn có thể làm cơm à?”
“Nói mò gì đó? Adela đây là người yêu trong mắt hóa Tây Thi!”
“Sao anh trong mắt người yêu lại hóa cục phân vậy?”
“Cút đi!”
Bởi vì là cuối hè, tất cả ruộng đồng bốn phía làng Hổ đều sắp trưởng thành, trong một mảnh xanh mượt lộ ra không ít màu vàng nhạt.
Sơn trang suối nước nóng xây trên núi bị Vũ Khánh Cương bao hết, bày từ trên núi tới dưới núi một hàng tiệc cơ động. (tiệc cơ động: ai tới trước ăn trước)
Làm đầy tháng cho Vũ Hoa Mậu.
Người lớn nhà họ Vũ ít ỏi, có đời thứ ba cũng coi như là một đại hỉ sự, rất nhiều đồng hương đều đến khích lệ, sau khi đến mới phát hiện, bộ dạng đứa nhỏ rất đẹp trai, rất giống thằng bé Vũ Nguyên Cát!
“Đây là con gái tui, đây là cháu nội tui!” Hứa Tư Văn ôm thằng bé đi ra giới thiệu với mọi người, bên cạnh còn có Nữu Nữu, Vũ Khánh Cương ở phía sau bọn họ hộ tống cho một lớn hai bé.
Lúc giới thiệu, cũng là Vũ Khánh Cương mở miệng, Hứa Tư Văn chỉ cần cười híp mắt ôm tiểu bảo bối là được.
Không để mấy người Adela đi ra, một là bởi vì con chưa hợp pháp dù sao nói thì dễ mà nghe thì khó, một cái nữa là để tất cả mọi người biết, đứa nhỏ này là cháu nội dưới danh nghĩa của Vũ Khánh Cương.
Vừa vặn thừa cơ hội này, cũng để cho mọi người gặp tiểu Nữu Nữu một lần, sau này chính là con gái Vũ gia đó.
“Ôi! Đời này không cần sầu!” Có một người già sau khi nhìn qua, hết sức vui mừng, cho tiền lì xì đều là hai phần, Nữu Nữu một phần, Hữu Tài một phần.
Một nhà bốn miệng ăn ba đời ông cháu!
Chỉ có điều Hữu Tài làm vai chính đang chơi đùa với Chu Công, từ đầu tới đuôi không mở mắt ra nhìn một cái.
Nhắm mắt dạo qua một vòng, xong được ông nội nhỏ với cô nhỏ (ý nói tiểu Nữu Nữu)mang trở về.
Trước khi tiệc đầy tháng náo nhiệt bắt đầu, Vũ Quốc Cương đi ra tuyên bố một hỉ sự, đó chính là con trai lớn nhà anh đính hôn với Adela.
Lần này nhóm khách tới đều kinh ngạc.
Lúc Vũ Nguyên Cát mới mười tám tuổi, đã có người đến Vũ gia làm mối, nhưng mà bây giờ Vũ gia không phải bộ dạng lúc trước nữa, căn bản là không để ông mai bà mối vào cửa.
Người làm mai cũng biết chuyện này không quá có khả năng, cho nên cũng hành quân lặng lẽ.
Bây giờ Vũ Nguyên Cát mới hai mươi ba, đại học còn chưa có tốt nghiệp, đã muốn đính hôn? Còn là một cô bé Tây!
Vì vừa mới đầy tháng không được mấy ngày, lúc Hữu Tài đi ra chính là trạng thái ngủ, bảo mẫu lại đội lên đầu bé cái nón mềm mại, nên không ai biết đứa bé có một đầu tóc màu vàng nhạt.
Không thì nhất định có thể liếc mắt là đã nhìn ra, quan hệ của Adela và đứa bé.
Mặc dù Adela là tóc vàng mắt xanh ngọc bích, nhưng mẹ cô là Jody thì lại có một đôi mắt sâu như biển rộng.
Màu tóc Hữu Tài theo mẹ, thế nhưng đôi mắt lại là màu xanh lam giống bà ngoại của bé.
Tuy rằng mọi người không biết cháu nội của Vũ Khánh Cương từ đâu tới, có điều chỉ dựa vào việc bộ dạng đứa bé kia giống như người nhà họ Vũ, là đủ rồi.
Bọn họ vẫn tương đối quan tâm Vũ Nguyên Cát.
Vũ Khánh Cương tìm Hứa Tư Văn ký khế ước huynh đệ là đã thành sự thực, nhưng chuyện Vũ Nguyên Cát lần này là chuyện gì xảy ra?
Có vài cô gái cùng thôn quê, cũng như hổ rình mồi đối với Vũ Nguyên Cát, bạn học cùng lớp cũng không ít người nhìn chằm chằm cậu.
Nhưng Vũ Nguyên Cát còn thật sự không có ý đó!
Bây giờ lại để một người ngoài thành Phượng Hoàng!
Các cô gái ngồi không yên.
Nhưng mà còn chưa đợi đứng ra gây sự, đã bị thân phận của Adela ép xuống, người thừa kế hợp pháp thứ nhất của tước vị công tước.
Nói trắng ra, chính là người thừa kế!
Bạn đang �
Nếu Adela gặp chuyện ngoài ý muốn mà lại không có con, vậy Vũ Nguyên Cát chính là người thừa kế thứ nhất của cô.
Thân phận này, lừa gạt mấy lão bách tính một chút là thừa sức!
Đám người bị chấn kinh rồi, có người liền nhớ lại đứa bé mới vừa nhìn thấy, bộ dạng giống hệt vai chính Vũ Nguyên Cát hôm nay.
Trong nháy mắt, cái gì cũng đã hiểu …
Nhìn người Vũ gia, có tiền lại cưới một con dâu có quyền, cái việc lên xe trước mua phiếu sau làm lưu loát biết bao nhiêu!
Kết hôn còn có ly hôn, nhưng đứa nhỏ vào hộ khẩu của Vũ Khánh Cương và Hứa Tư Văn, muốn chuyển đi còn phải xem hai chủ hộ Vũ Khánh Cương và Hứa Tư Văn này có đồng ý hay không.
Hết chương 198