Chờ chạy đủ để thoát khỏi dây dưa, Vũ Khánh Cương có chút luyến tiếc buông tay kỹ thuật viên Hứa: “Lại phải chạy, lão tặc mập ú đáng chết kia.”
“Tặc?” Kỹ thuật viên Hứa không hiểu lắm, đây là có ý gì.
“Ý là tặc lưu đó.” Tài xế Vũ gãi đầu một cái, đối với phương thức nói chuyện ở Đông Bắc bên này, kỹ thuật viên Hứa vẫn không thể nào hiểu được.
“Tặc lưu?” Hứa Tư Văn càng bị hồ đồ rồi, người mập mạp kia thoạt nhìn gian trá, nhưng tuyệt đối không dính dáng gì tới “tặc” đi, người kia vừa thấy chính là một ông chủ, không thấy bên người đều mang theo “tình nhân” sao? Không có tiền thì không thể nuôi nổi chim hoàng yến yêu kiều được.
“Ừm, dùng lời giải thích văn chương, chính là gian trá, giảo hoạt, ừm, dù sao thì không phải đồ tốt.” Ông chủ Vũ dùng từ rất đúng chỗ, còn kèm giải thích nữa.
“Ông ta tìm anh làm gì vậy?” Một ông chủ tìm tài xế? Tuy rằng Hứa Tư Văn không phải người giàu lòng hiếu kỳ, bất quá chỉ là thuận miệng hỏi thôi.
“Ông ta muốn tìm tui giải thích đi.” Ông chủ Vũ đã sớm nghĩ xong đối sách.
“Cái gì?” Bước chân Hứa Tư Văn dừng lại, cả người đều có chút cứng đờ, ông chủ kia thoạt nhìn, không giống như cũng vậy nha? Chẳng lẽ là song? Cũng đúng, còn ôm một cô gái xinh đẹp mà.
Chẳng lẽ là coi trọng tài xế Vũ như vậy?
Bộ dạng tài xế Vũ không tệ, tràn đầy vị nam nhân, nhưng hình tượng của ông chủ kia lại không nhỏ nhắn gì, huống chi, liếc mắt một cái có thể nhìn ra, chính là cái loại chỉ vì chơi đùa, không quan tâm yêu không yêu gì.
“Nhà ông ta bán vật liệu kiến trúc, muốn cho công ty kiến trúc của bọn tui nhập của nhà bọn họ, nhưng hợp đồng đến kỳ, là nhà họ ra sức khước từ bới lông tìm vết, dựa vào cái gì còn muốn tiếp tục ký với với bọn họ chứ? Thời buổi này không thiếu nhất chính là bán đồ vật, thiếu một tên giết heo, cũng chẳng có nhà ai dùng heo sống. Kéo cái gì mà kéo chứ!” Ông chủ Vũ không biết kỹ thuật viên Hứa hiểu lầm, nhanh chóng đem nguyên nhân nói qua dăm ba câu.
Hứa Tư Văn nghe vậy thở phào nhẹ nhõm, trong lòng có chút mất mát, mình đây là sao vậy? Đều là thần hồn nát thần tính.
Hứa Tư Văn không hoài nghi thân phận của tài xế Vũ, còn ông chủ Vũ cho rằng hắn đã nói đủ rõ ràng, cho nên hai người ma xui quỷ khiến, lại một lần nữa sai lệch.
Hứa Tư Văn không nghi ngờ tài xế Vũ là vì y biết cơ cấu của tập đoàn Đông Bắc Hổ, đừng thấy quản chuyện đều là nhân viên bên ngoài, nhưng chân chính nói đến, có thể làm công nhân ở Đông Bắc Hổ này, chỉ cần có cơ hội, hơn phân nửa người mà Đông Bắc Hổ thuê đều là con cháu nhà nông, trước tiên không nói có phải cùng thôn cùng làng hay không, cho dù là một quận một huyện, đó cũng là đồng hương, dù sao cũng khiến ông chủ Đông Bắc Hổ yên tâm hơn nhân viên bên ngoài.
Cái loại tình đồng hương kết cấu thành tập đoàn Đông Bắc Hổ này, đừng thấy căn cơ ít, nhưng lại tương đối đoàn kết, không thì trong thời gian mấy năm ngắn ngủi, cũng không thể phát triển tới trình độ bây giờ, nói trắng ra là, nhân sự ổn định mới là mấu chốt.
Nhân viên bên ngoài có thể đổi nghề khác để cầu thăng chức, nhưng nhóm đồng hương đều đã sống cùng một chỗ bao nhiêu năm, bàn tới cái gì cũng có thể có quan hệ dính líu, mày muốn đổi nghề? Mày không thấy thực có lỗi với đồng hương?
Cho nên Hứa Tư Văn chỉ cho rằng tài xế Vũ tám phần là có chút quan hệ với người có thực quyền nào đó, có quan hệ họ hàng, bị người ta tìm tới cửa nhờ hắn làm người hòa giải cũng có khả năng, chỉ là không ngờ tài xế Vũ còn rất thành thật, thật sự không cho người ta cơ hội đó.
Hết chương 26