Đang ngồi trong mọi người, ngoại trừ mình và chị dâu Thúy Hoa, còn có hai ông cụ, thì sức ăn cùng lượng ăn của ông chủ Vũ, đủ để dùng từ “bình thường” để hình dung.
Ít nhất ông chủ Vũ còn biết khuấy một chút, đem nước sốt trộn đều, hút mì sợi vẫn là nhai hai lần mới nuốt xuống, nhìn ba thiếu niên kia, trực tiếp giơ bát lên ngay cả mặt mũi cũng dính nước sốt, trộn cũng không trộn một chút, trực tiếp tọng vào trong miệng…
“… Ăn chậm một chút… Nếu không thì trộn một chút đi?” Hứa Tư Văn thật lòng cảm thấy, cách ăn như vậy quá thương tổn dạ dày.
“Trộn cái gì mà trộn? Sớm muộn cũng là cùng vào bụng, chờ sau khi chúng nó đi vào tự phân phối là được….” Ông chủ Vũ nghe vậy liền đáp lời, khiến Hứa Tư Văn cũng không biết phải làm sao cùng hắn nói tiếp.
Ngay khi Hứa Tư Văn mới vừa ăn vài miếng, tốn công phu nói nói mấy câu, nước sốt giữa bàn đã vơi đi một nửa!
Hứa Tư Văn nhìn mì trong tay mới vơi đi một tầng, lại nhìn nhìn tô mì không biết là thứ mấy trong tay năm vị kia, sâu sắc cảm thấy trước đây mình thực sự là hiểu lầm ông chủ Vũ.
Ông chủ Vũ đang bưng lên bát mì thứ năm, tiện tay lấy cái muỗng, cũng bất kể là nước sốt gì vục một muỗng vào trong bát của mình, thấy Hứa Tư Văn cũng không ăn mì, chỉ trơ mắt nhìn hắn, còn có vẻ như mang theo chút xin lỗi? Đầu óc mơ hồ nhìn lại hỏi: “Sao vậy?”
“Xin lỗi.” Hứa Tư Văn thành tâm thành ý nói xin lỗi.
“Hả?” Ông chủ Vũ nháy mắt, đây là sao?
“Tôi nghĩ rằng anh ăn quá nhiều quá nhanh, hiện tại phát hiện, anh cũng không tệ lắm.” Hứa Tư Văn nhìn nhìn mấy vị kia, lại nhìn nhìn ông chủ Vũ.
“Tui còn tưởng là chuyện gì? Ăn cơm không giành sao có thể ăn ngon chứ?” Ông chủ Vũ nói xong một bát mì sợi hai ba ngụm liền hết, sau đó duỗi bàn tay thêm một bát nữa.
“Sao vẫn là một bát này vậy?” Chị dâu Thúy Hoa bất chợt cả kinh tựa như phát hiện đại lục mới: “Khó trách gầy trơ xương như vậy, đây là cái thời chịu đói, em ngay cả cướp cơm cũng không thể thì làm sao sống tiếp hử!” Nói xong cô cũng múc một bát mới: “Bốn loại nước sốt làm thế nào cũng phải nếm thử hết một lần nha!”
Kỹ thuật viên Hứa ngay cả cướp cơm cũng không cướp được, cảm thấy mình thực sự là yếu khiếp! Ngay cả phụ nữ cũng không sánh bằng.
Vì vậy kỹ thuật viên Hứa không thể không tiếp tục ăn, kết quả chính là bất luận tốc độ hay là số lượng y đều đứng nhất từ dưới lên, cuối cùng thật sự còn lại hơn nửa bát mì sợi, không phải y không biết đói no, mà là vừa thấy trong bát y hết, ông chủ Vũ liền trực tiếp một đũa mì sợi từ trên trời giáng xuống, kỹ thuật viên Hứa muốn cản, nhưng mì sợi đều tiến vào trong bát, không biết ngại ngùng mà bỏ lại sao?
Hứa Tư Văn rất bi phẫn, dạ dày y cũng không tốt cỡ nào, ăn no không đáng kể, chỉ sợ xúc động đau dạ dày, năm mới, còn là ở nhà người khác nữa.
Nâng bát mì, thật lòng là ăn không vô một hơi nào, nhưng dù gì y cũng là người lớn hơn hai mươi tuổi, bỏ cơm và vân vân, lại càng không dễ nhìn!
“Sao vậy?” Ông chủ Vũ bất cứ lúc nào bất cứ nơi đâu đều chú ý đến Hứa Tư Văn, vốn là nhìn thấy Hứa Tư Văn có thể ăn hết một bát mì, khỏi bàn là cao hứng bao nhiêu, nhất thời cao hứng ra tay sẽ không đúng mực, hiện giờ xem ra, người nọ là không ăn được.
“Ta… Ăn no….” Hứa Tư Văn nâng bát, nhìn chằm chằm ông chủ Vũ, nếu không phải hắn, mình cũng không cần ăn đến mức no căng mà còn thừa lại.
“Há, vậy thì bỏ đũa đi.” Ông chủ Vũ hai lời cũng không nói nhiều một câu, trực tiếp cầm mì sợi còn lại của Hứa Tư Văn, đổ vào trong bát của mình, lấy đũa trộn một cái, miệng rộng mở lớn khò khè liền xuống ngay nửa bát.
Hứa Tư Văn: “… Cái kia… Là đồ dư của tôi….”
“Tui không chê cơm thừa.”
“…!”
Hết chương 40