“Cô con dâu nhà bọn họ cưới về, cũng là người lợi hại, người mà Bành gia chọn trúng, nào có thể chỉ dùng hạt giống làm hỏng đất nhà người ta, cái cô gái kia mới gọi là độc! Cô ta lung lạc đại Bành, nhà họ Bành nhiều con cái như vậy nhưng chỉ nuôi sống được mỗi mình đại Bành, không nghe con trai thì nghe ai? Con trai nghe lời vợ, ông Bành với bà Bành liền bị con dâu sai khiến thành trâu thành ngựa, đến cuối cùng mệt chết, muốn anh nói nha, ai khác có độc ác nữa cũng chẳng phải là vấn đề! Đàn bà Bành gia mới thật sự là tàn nhẫn.”
Hứa Tư Văn nghe trợn mắt há mồm!
Một cái… ặc… vở tuồng thật hay!
“Đúng rồi, chị hai, hai đứa cháu đâu? Sao trở về hơn nửa ngày rồi cũng không thấy cái bóng vậy? Đang làm gì?” Vũ Khánh Cương rột rột nhai ba quả hồng hai quả dưa bở, nói xong chuyện cũ mới nhớ tới việc quan tâm thằng cháu.
“Ai nha! Nếu em không nói chị cũng quên mất!” Chị dâu Thúy Hoa cũng nghe đến mê say, mấy chuyện cũ năm xưa đó cô lại không hề hay biết!
Nhưng cũng không thể trách cô, dù sao thì chị dâu Thúy Hoa cũng là cô gái từ ngoài gả vào, ai lại rảnh rỗi đi tám với cô về mấy chuyện đó chứ?
“Không phải là sắp sinh sao? Chút kinh nghiệm ít ỏi của chị căn bản là không lọt nổi vào mắt, liền mang Adela vào bệnh viện ở, nếu như chuyển dạ còn có thể lập tức vào phòng giải phẫu. Dù sao cũng tốt hơn chuyển dạ ở nhà sau đó đến bệnh viện dằn vặt, hơn nữa quá nhiều người, ầm ĩ chị nhìn cũng mệt lòng.” Chị dâu Thúy Hoa nói nói xong cười lên: “Hai đứa nói một chút xem, nếu như sinh ra một đứa nhỏ giống Adela, vậy người ta có thể thì thầm ở sau lưng hay không, đoán rằng đứa nhỏ này có phải là con cháu Vũ gia chúng ta không?”
Hứa Tư Văn: “…!”
Vũ Khánh Cương: “…!”
Buổi trưa chị dâu Thúy Hoa làm mì sợi cho hai người, ăn uống xong nghỉ trưa hơn một giờ, mới coi như là nghỉ ngơi xong.
Lúc chạng vạng tối, Nhị Trụ vừa vặn mang theo hai con cá lóc đến, vừa vào cửa nhìn thấy Vũ Khánh Cương liền vui đến phát rồ!
“Anh Cương tử anh đã về rồi!”
“Ừ! Sao thế? Nhớ tui hả?”
“Nhớ!” Cái chữ này Nhị Trụ phát âm đặc biệt chuẩn, âm thanh đặc biệt vang dội.
Hứa Tư Văn cách một cánh cửa mành cũng nghe đến lỗ tai vang ong ong.
“Nghĩ* rằng anh trở về vừa vặn, làm một bữa sashimi cá cho tụi em ăn đi? Hôm nay xuống nước may mắn gặp hai con cá lóc lớn!” Kết quả Nhị Trụ nụ cười bất biến đầy mặt vui mừng đem một cái thùng nước loảng xoảng nhấc đến trước mặt Vũ Khánh Cương, hai con cá lóc bên trong bơi đến vui vẻ, văng ra thật nhiều bọt nước bắn tung tóe.
*Chỗ này tác giả dùng chữ “tưởng”, có nghĩa là nhớ, cũng có nghĩa là nghĩ, muốn.
Gương mặt Vũ Khánh Cương!
Kéo kéo còn dài hơn cả chiếc giày!
Hứa Tư Văn vốn dĩ muốn đưa đầu ra ngoài chào hỏi với Nhị Trụ, lập tức nhịn không được nở nụ cười: “Ha ha…, Nhị Trụ, cậu tới rồi?”
“A! Anh Tư Văn!” Nhị Trụ không ngờ Hứa Tư Văn ở ngay trong phòng sau lưng Vũ Khánh Cương lên tiếng, rất xấu hổ đặt thùng nước ở bên chân Vũ Khánh Cương.
“Cái đó, anh Cương tử làm gì làm đi, em còn có chuyện bận bịu, chờ một lát trở về ăn cá!” Nhị Trụ gãi gãi đầu, xoay người chạy mất.
“Ông đây trở về liền mẹ nó làm sashimi cho mi ăn!” Vũ Khánh Cương nghiến răng nghiến lợi, trong tiếng cười của vợ mang theo thùng đựng nước chui vào nhà bếp.
Chị dâu Thúy Hoa đã gọi điện thoại cho anh hai Vũ gia, nói cho anh biết thằng em với Tư Văn đã trở về, buổi tối ăn sashimi, trở về sớm một chút.
Sau đó liền ngồi ở đằng kia bắt đầu gọi điện thoại, thằng con lớn không cần gọi, thằng con thứ hai từ hồi nghỉ hè đã chạy đến đối diện đại học Đông châu ở, chuẩn bị lên đại học, cũng không cần gọi nó; thằng con út đang ở lớp học bổ túc, cũng miễn quấy rối.
Vương Đại Lực và tiểu Thuận tử đều gọi trở về, nhiều người náo nhiệt chút.
Hứa Tư Văn chạy tới nhà bếp xem Vũ Khánh Cương làm sashimi, y từng ăn qua nhưng còn chưa từng thấy quá trình chế biến đâu, vô cùng tò mò.
Vừa đến nhà bếp liền thấy Vũ Khánh Cương đã chuẩn bị xong gia vị, muốn đưa tay bắt cá.
“Sao em lại đến?” Vợ đột nhiên di vào phòng bếp, Vũ Khánh Cương sợ hết hồn!
“Em muốn nhìn xem anh làm thế nào? Không được sao?” Hứa Tư Văn tiến vào liền ngồi xổm ở một bên trợn to hai mắt nhìn thật cẩn thận.
“Được! Em muốn làm gì cũng được!” Ông chủ Vũ nhanh chóng đáp ứng, không phải là xem làm cá thôi sao? Dù xem hắn làm cái gì cũng được!
Ông chủ Vũ làm cái này là sở trường, tốc độ cắt lát cá cũng nhanh, Hứa Tư Văn vừa lo lắng hắn cắt vào tay vừa nhìn con dao trong tay Vũ Khánh Cương xoạt xọat xọat cắt cá.
Kỳ thực hai con cá lóc nhìn thì rất nhiều, nhưng phần thích hợp để làm sashimi chỉ có một chút, cắt ra vậy mà chỉ có một đĩa thôi.
Hứa Tư Văn nhìn ông chủ Vũ làm, cảm thấy nếu đổi thành mình có thể cũng không thành vấn đề nhỉ?
Trong lòng liền dự định lần sau có cơ hội, tự mình thử xem.
Lúc tối, mọi người đều trở về, trên bàn ăn mì sợi, thưởng thức sashimi, uống canh cá lóc, nghe Vũ Khánh Cương kể với người trong nhà về chuyện phiền toái ở bên kia của bọn họ.
Tất cả mọi người nghe tập trung tinh thần, giống hệt như Hứa Tư Văn lúc nghe Vũ Khánh Cương kể về chuyện Bành gia hồi xưa.
“Vẫn là Tư Văn có lòng tin với Cương tử, đổi thành chị, chị cũng không nhất định có thể chống đỡ được.” Chị dâu Thúy Hoa nghe xong đặc biệt vui mừng.
“Anh ấy không phải người như vậy, trừ khi anh ấy chính miệng thừa nhận với em, không thì dù có nhìn thấy được, em cũng phải giữ vững tinh thần.” Hứa Tư Văn đặc biệt tự hào, lúc đó y cũng nghĩ như vậy.
“Vậy nếu anh Cương tử thật sự làm chuyện hồ đồ có lỗi với anh, anh Tư Văn anh sẽ làm sao?” Tiểu Thuận tử rất tò mò.
“Tìm đánh hả?” Vũ Khánh Cương khoát tay liền vỗ một cái lên đầu tiểu Thuận tử, dám nói hươu nói vượn muốn bị xử lý mà.
“Tui cũng muốn biết!” Vương Đại Lực ở một bên châm dầu, thuận tiện rụt cổ một cái, đã chuẩn bị kỹ càng bị ông chủ Vũ đè đầu.
Đúng như dự đoán, móng vuốt bự của Vũ Khánh Cương từ trên trời giáng xuống, cũng nhắm ngay đầu hắn ta vỗ một cái.
“Nếu như Vũ Khánh Cương thật sự có lỗi với tôi, vậy cũng nhất định phải trả thù lại trước rồi mới đá anh ấy, nào có thể ngây ngô khóc lóc nỉ non tự mình chạy mất chứ? Để lại cho người khác chiếm mất hả? Đó là chuyện mà đồ ngốc mới có thể làm.” Hứa Tư Văn ngậm đầu đũa vươn tay đẩy đẩy Vũ Khánh Cương: “Đừng đánh, đầu không thể tùy tiện đánh, lỡ như đánh hỏng thì sao?”
Đại Lực và Thuận tử bị đánh đầu lập tức cảm kích ha ha ha với Hứa Tư Văn, kết quả sau đó Hứa Tư Văn liền bồi thêm một câu: “Tìm chỗ thịt dày mà đánh, đỡ đau tay.”
Vương Đại Lực và tiểu Thuận tử ngao ngao xin tha, Nhị Trụ nhân cơ hội gắp vài miếng cá bỏ vào miệng, còn gắp vào bát hai người họ mấy lát gừng…
Một bàn người ăn uống là phụ, chủ yếu là muốn biết hai người bọn họ ở bên kia như thế nào, nghe nói phiền phức đều đã giải quyết, mọi người mới cạn một chén rượu để chúc mừng.
Bên này mới vừa cơm nước xong, Vũ Nguyên Cát liền điện thoại tới, Adela sắp sinh!
“Nhanh!” Chị dâu Thúy Hoa nhảy ra đầu tiên, như cơn gió vọt vào buồng trong móc ra cái rương hành lý lớn, trên lưng còn đeo cái bao lớn.
“Vợ, sao đây?” Vũ Khánh Cương cũng có chút tê chân, chỉ biết túm lấy Hứa Tư Văn hỏi làm sao, cháu nội hắn sắp ra đời rồi!
“Em cũng không biết nha!” Hứa Tư Văn cũng không rõ lắm.
Lúc này y mới không tới ba mươi tuổi, cháu trai đã sắp ra đời… Hứa Tư Văn tưởng tượng mình ôm một đứa trẻ, giới thiệu với người khác: “Đây là cháu tôi!”
Thật lúng túng…!
“Đã lúc này rồi, còn kéo cái gì tay hả? Nhanh chóng đi với chị!” Chị dâu Thúy Hoa xông lại, bao lớn đập về phía Vũ Khánh Cương, rương đựng hành lý ném cho anh hai Vũ gia, mình thì một tay kéo Hứa Tư Văn một tay kéo Vũ Khánh Cương chạy tới ga ra: “Mau lên xe đi bệnh viện!”
“Đúng đúng! Bệnh viện! Bệnh viện!” Vũ Khánh Cương giống như lấy lại được sức lực, phục hồi tinh thần lại chạy về phía trước lưu loát hơn ai khác, lái xe ra còn biết để Hứa Tư Văn ngồi lên ghế phó lái.
Anh hai Vũ gia bảo Vương Đại Lực lái xe đi theo, Thuận tử và Nhị Trụ giữ nhà đợi lệnh bất cứ lúc nào, một nhóm người hấp tấp đi tới bệnh viện.
Lúc chạy đến, liền thấy Vũ Nguyên Cát ngơ ngác trông coi ở cửa phòng giải phẫu, bộ dạng giống như mất hồn, so với bộ dạng gian trá như tiểu hồ ly trước kia, quả thực như hai người khác nhau!
“Đây là làm gì vậy?” Vũ Khánh Cương đi tới liền nhổ thằng cháu từ dưới mặt đất lên, giống như nhổ một củ khoai tây.
“Ông chú?” Vũ Nguyên Cát ngu ngu nhìn Vũ Khánh Cương.
“Nguyên Cát… Ai nha!” Hứa Tư Văn cũng đi lên, vốn muốn gọi Vũ Nguyên Cát hai tiếng, làm cho cậu hoàn hồn.
Kết quả Vũ Khánh Cương muốn bớt việc, nguyên cái tát quạt hai bên trái phải Vũ Nguyên Cát mấy lần, không nghiêng không lệch!
“Anh làm gì đánh cậu ấy hả?” Hứa Tư Văn xù lông, vô cùng thần dũng đoạt lại Vũ Nguyên Cát bị tát đến bối rối từ trong tay Vũ Khánh Cương: “Đánh hỏng chưa?”
“Chưa!” Vũ Nguyên Cát bị quạt mấy bàn tay, triệt để hoàn hồn: “Cháu không sao đâu chú Hứa, ông chú không có xuống tay ác độc.”
Vừa nói vừa xoa quai hàm, cái sức lực của ông chú coi như là hạ thủ lưu tình cũng đủ khiến người ta đau đến tê rần.
“Xem! Tốt rồi đúng không? Anh là bất đắc dĩ.” Vũ Khánh Cương đánh thằng cháu xong còn rất đắc ý dào dạt, nhưng nhìn tới ánh mắt không đồng ý của vợ, lập tức đổi giọng thành bất đắc dĩ.
“Làm bậy cái gì vậy? Thành thật một chút coi!” Tới lúc sốt ruột, vẫn là anh hai Vũ gia có trọng lượng, nhắm ngay mông Vũ Khánh Cương liền đạp một cước, khiến Hứa Tư Văn sợ đến mức nhanh chóng chạy ra phía sau hắn trông giữ đừng để cho đá đến hỏng; đầu kia anh hai Vũ gia cũng xách Vũ Nguyên Cát lên trên ghế để cậu ngồi đàng hoàng: “Bình tĩnh, vợ mày sinh con cho mày đó, mày ở bên ngoài làm ra cái bộ dạng gì vậy?”
Vũ Khánh Cương dắt Hứa Tư Văn co lại ở một bên làm bối cảnh, chị dâu Thúy Hoa ở trong hành lang tới tới lui lui mài sàn nhà, anh hai Vũ gia và Vũ Nguyên Cát hai cha con ngồi ngay ngắn trên ghế bày ra tư thế.
Vương Đại Lực nhìn người này nhìn nhìn người kia, đến bên chân Vũ Khánh Cương và Hứa Tư Văn ngồi xổm, vẫn là nơi này an toàn một chút…
Hết chương 188