Mặc dù nói như vậy, nhưng kỳ thực người nhà họ Vũ vẫn có chút lo nghĩ, Vũ Nguyên Cát giấu người nhà nói nhỏ với Adela một phen, còn Adela chính là thông suốt, cũng không biết nói lời ngon tiếng ngọt gì với Vũ Nguyên Cát, ngày hôm sau cả người Vũ Nguyên Cát đều tươi cười rạng rỡ.
“Lúc nào nó mới lớn lên?” Vũ Khánh Cương trơ mắt nhìn bé con chị dâu Thúy Hoa ôm vào trong ngực.
“Anh có thể đừng ngóng trông như thế không? Báo anh biết, con nít lớn nhanh lắm, trong lúc anh lơ đãng nó liền lớn lên, chờ anh nghĩ lại, cũng không biết nó bao lớn rồi.” Hứa Tư Văn thích thú duỗi ra một đầu ngón tay, sờ sờ bàn tay nho nhỏ của bé con, xúc cảm không gì sánh kịp!
Trên mặt lập tức tỏa ra nụ cười hiền hòa.
“Tư Văn nói có lý, năm đó lúc chị vào cửa nhà họ Vũ, Cương tử mới bao lớn đâu? Bảy, tám tuổi đi? Chính là cái tuổi chó chê mèo ghét, cả ngày nghịch ngợm, cũng sắp nghịch ra bông ra hoa rồi, quần áo buổi sáng mặc đàng hoàng, chưa đến buổi tối thì đã gây họa không còn hình dạng, đặc biệt là chỗ lạc cái, ba năm ngày là có thể mài cho ánh sáng xuyên qua luôn rồi.” Nhớ tới Vũ Khánh Cương khi đó, lại nhìn nhìn Vũ Khánh Cương bây giờ, chị dâu Thúy Hoa không biết cái gì là “năm tháng thúc đẩy tuổi già”, thế nhưng cô biết thằng nhóc nghịch ngợm năm đó lớn rồi.
“Bọn anh khi đó, ba mẹ còn tại thế, cũng đã không quản được nó rồi, nói cái gì cũng không nghe, hai ngày để yên, ba ngày liền lật ngói…” Anh hai Vũ gia cũng nhớ tới Vũ Khánh Cương khi đó là cỡ nào khiến người ta không bớt lo.
Vũ Nguyên Cát phiên dịch với Adela, không thể dịch thẳng chỉ có thể hết sức làm cho cô hiểu rõ bọn họ nói cái gì; Nhị Trụ ha ha chê cười Vũ Khánh Cương, lúc ấy ba người bọn họ chính là tùy tùng nhỏ của Vũ Khánh Cương, mới lớn một chút, đã theo sau mông hắn làm cái đuôi nhỏ.
Hứa Tư Văn len lén dùng đầu ngón tay đâm đâm Vũ Khánh Cương, nhỏ giọng hỏi hắn: “Lạc cái gì vậy?”
“Lạc cái chính là lạc cái đó.” Vũ Khánh Cương còn chưa hiểu, đối với hắn mà nói, lạc cái chứ không phải là lạc cái gì.
“Em nói là, lạc cái là cái gì? Là chỗ nào trên người?” Hứa Tư Văn nhỏ giọng nói, còn ước lượng trên người mình một phen.
Lúc này Vũ Khánh Cương đã hiểu!
Móng vuốt bự vỗ vỗ trên đầu gối vợ: “Đây chính là lạc cái.”
Hứa Tư Văn cúi đầu nhìn nhìn “lạc cái” của mình, ngẩng đầu có chút ngốc ngốc biện giải: “Đây không phải là dát lạp ha* sao?”
*Ngôn ngữ Đông Bắc, chỉ khối xương độc lập nằm ở chỗ tiếp giáp giữa xương đùi và xương cẳng chân ở chi sau của heo, bò, ngựa.
Nhớ là lần trước có nói qua rồi đi?
Cái gì mà “bẻ dát lạp ha của hắn ra”, chính là chỉ cục xương trên đầu gối đi? Tại sao lại thành “Lạc cái”?? (xem lại chương 91)
“Con mọt sách!” Vũ Khánh Cương cười ha ha một chút, cảm thấy vợ thật khiến người ta thích!
Vươn tay xoa xoa cái đầu dưa của Hứa Tư Văn: “Ngu đột xuất hả? Chỗ đó của gia súc mới gọi là dát lạp ha, người đều là lạc cái!”
“Không cho vò đầu em!” Hứa Tư Văn lấy móng vuốt Vũ Khánh Cương xuống, cảm thấy có chút mất mặt xấu hổ.
“Xem ra còn phải học cách nói Đông Bắc nhiều một chút, không thì nói chuyện có thể bị thiệt thòi!” Nhị Trụ hi hi ha ha vụng trộm cười, lúc này cảm thấy anh Tư Văn cũng không phải có khả năng đến vậy, thiếu chút nữa là đem dát lạp ha ấn lên lạc cái của mình luôn…
Đề nghị của Nhị Trụ, Hứa Tư Văn rất tán thành.
Buổi tối Vũ Khánh Cương và Hứa Tư Văn về nhà nghỉ ngơi, lúc này người về nhà rất ít, hầu như đều ở lại bệnh viện.
Không phải xem Adela, mà là đi xem Hữu Tài, muốn nói hiện tại trong ngoài chuyện gì làm cho mọi người lo lắng nhất? Nhất định là hai mẹ con này.
Có điều trong đó không bao gồm Vũ Khánh Cương.
“Cương tử, có phải là anh đặc biệt thích con nít không?” Vấn đề này Hứa Tư Văn nghẹn đã lâu, trước đây thấy Cương tử chơi đùa với tiểu Nữu Nữu, ngay cả ông chú ruột là y cũng không sánh được, tính tình Cương tử táo bạo, châm lửa liền cháy, nhưng mà đối với con nít hắn lại hết sức có kiên trì, xưa nay chưa từng thấy Vũ Khánh Cương chửi mắng con nít.
“Cũng được đi? Lâu ngày liền quen cách chăm con nít thôi, kỳ thực con nít cũng chơi rất vui, nhưng cũng rất có sức lực, ầm ĩ không được yên tĩnh, ban ngày em phải cho tụi nó nghịch cho đã, đến buổi tối mệt rồi liền ngủ như con cún chết, làm thế nào cũng không tỉnh.” Vũ Khánh Cương chia sẻ bí quyết dỗ con nít của hắn với vợ.
Hứa Tư Văn càng nghe càng cảm thấy quen tai?
Nửa ngày mới đột nhiên tỉnh ngộ, lúc ấy không phải Nữu Nữu chính là như thế sao?
Hai ngày đầu bị quấy rầy cuộc sống về đêm, sau đó Vũ Khánh Cương liền rất ra sức tung hứng nó chơi đùa, rất ra sức tản bộ, chân nhỏ đạp xe còn nhanh hơn phong hỏa luân nữa!
Buổi tối hai người bọn họ làm cái kia, nhóc con cũng sẽ không tới quấy rầy…
“Em cứ để nó muốn làm gì thì làm đó, em phải để nó chơi, chơi mệt mỏi tự nó sẽ ủ rũ thôi, sau đó em vừa dỗ nó đi ngủ, nó liền ngủ.”
Hứa Tư Văn yên lặng ghi nhớ ở trong lòng.
Có điều, Vũ Khánh Cương cũng có lúc không đối phó được với con nít, ví dụ như bây giờ, chị dâu Thúy Hoa cảm thấy bé con sinh ra lâu như vậy rồi, cũng có thể để hai người làm ông nội ôm một cái.
“Em không ôm!” Vũ Khánh Cương sợ hãi đến nhảy nhót tưng bừng, chết sống không ôm bé con!
“Em sao vậy? Làm ông nội mà ôm một chút cũng không chịu, em nghĩ sao thế?” Chị dâu Thúy Hoa nổi giận, cô còn không muốn cho hắn ôm kìa!
“Mềm nhũn, nếu em hơi không lưu ý, nắm hỏng rồi thì phải làm sao? Tay em không khống chế được sức lực.” Vũ Khánh Cương chắp hai tay sau lưng đánh chết cũng không đón lấy vật còn sống mềm mềm kia.
“Đức hạnh!” Chị dâu Thúy Hoa trừng Vũ Khánh Cương một cái, quay người liền cười khanh khách nhìn Hứa Tư Văn: “Tư Văn ôm không?”
“Em có thể sao?” Hai mắt Hứa Tư Văn đều tỏa ánh sáng rồi!
“Sao không được? Đến!” Chị dâu Thúy Hoa thư thái, nhẹ nhàng đặt bé con vào trong lồng ngực Hứa Tư Văn.
Đứa bé nho nhỏ mềm mại giống như một nắm tay nhỏ, một luồng mùi sữa thơm, bé con còn chưa biết nói, chỉ có thể ư ư a a phát ra tiếng rầm rì như mèo con.
Tim Hứa Tư Văn cũng sắp tan rồi!
Nhưng có thể là quá khẩn trương, toàn thân Hứa Tư Văn lại cứng ngắc giống như cục đá, chị dâu Thúy Hoa bày cho y tư thế gì y liền giữ yên cái tư thế đó!
Trước đây y chưa từng ôm con nít, nếu thật sự nói đến, thì cũng chỉ ôm tiểu Nữu Nữu mấy lần, nhưng tiểu Nữu Nữu cũng năm, sáu tuổi rồi, xem như là trẻ em rồi.
Hữu Tài thì còn chưa đầy tháng nữa!
Đây chính là bé con chân chính!
Đủ mềm đủ manh cũng đủ yếu ớt.
Hữu Tài bị bà nội ruột ôm đến ngực ông nội, nhưng mà ngực của ông nội cứng rắn không có thoải mái như ngực của bà nội ruột, bé con nho nhỏ khoát khoát tay lại đạp đạp chân, có thể là còn chưa cảm thấy thoải mái, cái miệng nhỏ không có răng vốn đang nhếch lên bán manh, không thoải mái thì ngay cả nướu cũng cũng không lộ, cái miệng nhỏ càng ngày càng xẹp, mắt thấy sắp sửa òa òa rồi!
“Em đừng có đơ? Mềm mại chút, nó mới dễ chịu.” Chị dâu Thúy Hoa khoa tay múa chân.
“Ồ!” Chị dâu Thúy Hoa không nói rõ, thế nhưng Hứa Tư Văn hiểu, y phải thả lỏng thân thể một chút, mới có thể làm cho bé con thoải mái nằm trong lồng ngực mình. �
Hứa Tư Văn hít sâu một hơi, tận lực để cho mình thả lỏng, thả lỏng, thả lỏng!
Liền thấy miệng bé con không bĩu ra nữa, tuy nhiên cũng không cười ha ha như vừa nãy.
“Sao nó lại không cười?” Hứa Tư Văn ngẩng đầu nhìn về phía chị dâu Thúy Hoa giúp đỡ.
“Tám phần là mệt nhọc rồi, con nít nhỏ như vậy đều là mỗi ngày ăn rồi ngủ ngủ rồi ăn, chính là lúc đang lớn đó.” Chị dâu Thúy Hoa an ủi, ít nhất thì trong hai người, cũng có một người có thể ôm đứa bé.
“Heo con nhà chúng ta cũng nuôi giống vậy đó.” Vũ Khánh Cương trốn ở chỗ thật xa ngồi xổm, kéo cổ nhìn, nghe chị dâu Thúy Hoa nói, liền bồi một câu.
“Khi mày còn bé còn không bằng nó đâi!” Có tư cách nói Vũ Khánh Cương thế này, chỉ có Vũ Quốc Cương thôi, ai bảo anh là anh trai chứ.
Lúc Vũ Khánh Cương ra đời, Vũ Quốc Cương đã mười tám mười chín tuổi rồi.
“Ha ha ha…” Nhị Trụ chê cười.
“Cười cái rắm chứ cười? Mày cũng chả tốt chỗ nào đâu!” Vũ Khánh Cương không thể trả treo với anh hai, vợ thì dùng ánh mắt đầy ý cười dịu dàng nhìn hắn, còn có chị dâu Thúy Hoa “chậc chậc chậc” trêu ghẹo.
Vì vậy, Nhị Trụ bên cạnh liền thành mục tiêu của ông chủ Vũ!
Vươn tay xách Nhị Trụ tới trước mặt anh hai Vũ gia: “Anh hai, anh nói với em xem khi còn bé Nhị Trụ thế nào?”
Nhị Trụ: “…!!”
“Nhị Trụ hả? Rất ồn ào! Không vừa lòng một cái liền khóc, âm thanh lớn đến mức từ đầu làng đông đến đầu làng tây đều có thể nghe được.” Vũ Quốc Cương cười ha hả chỉ vào Nhị Trụ: “Lúc ấy mọi người đều nói, đứa nhỏ này tương lai nhất định là một người lớn giọng!”
Kết quả câu nói còn chưa rơi xuống đất, bé con trong ngực Hứa Tư Văn liền bùng phát!
“Oa…!”
Lúc đó Hứa Tư Văn liền cứng ngắc!
Tiếng cười của Vũ Quốc Cương đột nhiên ngừng lại!
Nhị Trụ vui vẻ, kiêu ngạo rầm rì: “Mấy người đều là người xấu! Vẫn là Hữu Tài đau lòng ông Trụ của nó.”
“Nói bậy! Có đau lòng thì trước tiên nó cũng phải đau lòng cho ông nội nhỏ (ý nói Hứa Tư Văn) của nó chứ!” Vũ Khánh Cương không vui, lòng cháu nội không thể nghiêng lệch được.
Nhị Trụ không phục, hai người ở một bên cấu xé, bên kia Hứa Tư Văn luống cuống tay chân giao đứa nhỏ cho chị dâu Thúy Hoa dỗ, nét mặt già nua của anh hai Vũ gia đỏ bừng lén lút chạy trốn, may là, Vũ Nguyên Cát đã dẫn Adela đi kiểm tra thân thể…
Mẫy ngày nay Vũ Khánh Cương phát hiện một vấn đề!
Vấn đề lớn!
Có phải là vợ quá chú ý đến thằng nhãi con đó rồi không?
“Cương tử, anh xem cái này thế nào?” Từ sau khi Hứa Tư Văn ôm bé con một cái, liền mỗi ngày một chuyến đến trung tâm thương mại, cửa hàng chuyên doanh, cửa hàng độc quyền… bán đồ dùng phụ nữ trẻ em dạo chơi, ngày đầu tiên liền mua một đống, lớn từ tã lót quần áo, nhỏ đến giày mũ, từ xe học đi đến xe đạp nhỏ, Hứa Tư Văn đều mua về cho Hữu Tài.
Ngày thứ hai, lại chọn một đống lớn đồ vật, Vũ Khánh Cương chuyển vào trong phòng bệnh; ngày thứ ba, Hứa Tư Văn tự mình ôm một túi bự!
“Rất tốt!”
“Em cũng cảm thấy rất tốt, ừm, chỉ là màu sắc hơi sáng chút, đổi cái nhạt chút… cái này đi!” Hứa Tư Văn vui rạo rực cầm một bộ quần áo trẻ em, không để ý tới Vũ Khánh Cương.
“Được!”
“Cương tử, anh xem đôi giày này như thế nào?” Hứa Tư Văn lại coi trọng một đôi giày nhỏ, cầm trong một tay là có thể nâng lên, còn lấy ngón tay bóp bóp đế giày… Đế giày kỳ thực là hai tầng vải mềm, ở giữa còn lót một tầng bông thật mỏng…
Hết chương 193