Nghe đến đó Phí La cũng không tiếp tục hỏi nữa, nếu Mạc Ny Tạp không muốn nói, vậy thì nàng có hỏi cũng vô dụng, dù sao đến lúc đó tự nhiên sẽ biết tất cả, nghĩ đến đây Phí La cũng chẳng so đo tính toán nữa.
Mạc Ny Tạp kinh ngạc nhìn Phí La, sự cảnh giác của tiểu tử này rất mạnh, lúc trước cứ nghĩ là nàng đã hoàn toàn có được lòng tin của hắn, không ngờ đó cũng chỉ là suy nghĩ của một mình nàng mà thôi, một tiểu hài tử mười mấy tuổi lại có tâm cơ thâm sâu như vậy, thật là nhìn không ra, khó trách Đầu lĩnh lại phân phó mình đi chiếu cố tiểu tử này, có thể là Đầu lĩnh chỉ là nhìn trúng thực lực của hắn mà thôi! Mạc Ny Tạp trầm tư suy nghĩ.
"Bây giờ chúng ta đi đâu?" Mạc Ny Tạp buồn bực nhìn Phí La, hình như đây không phải đường đến đấu trường! Đường đi đấu trường rõ ràng là đi về hướng bắc mới đúng, nhưng tại sao bây giờ Phí La lại đi phía nam, phía nam không phải là khu náo nhiệt sao? Chẳng lẽ Phí La muốn đi nơi nào đó ư.
Mạc Ny tạp không nói gì đi sau Phí La, càng ngày càng không hiểu nổi hành động của Phí La, lần đầu tiên gặp mặt còn tưởng là một tiểu hài tử thích nhìn chằm chằm mình một cách mê đắm, còn mang theo một chút giảo hoạt, lần thứ hai gặp mặt lại trở nên thành thục hẳn, không hề thua kém mình, nhưng cái bộ dạng bây giờ của Phí La, ai tới nói cho nàng biết chuyện gì đang xảy ra vậy?
Phía trước, vẻ mặt Phí La hưng phấn nhìn mứt hoa quả vàng tươi, hận không thể gói mang hết mứt hoa quả trong cửa hàng mang về, tất cả các vật phẩm bán trong Giác Đấu Trường đều cao hơn gấp 10 lần, nói cách khác tất cả đồ bên trong Giác Đấu Trường đều rất mắc tiền, vì thế Phí La phải nhịn đau để bỏ qua những thứ yêu thích, chỉ mua một túi lớn, bây giờ không phải lúc xa xỉ! Nếu xài hết tiền..., ngay cả tiền dùng cơm cũng không có, ở Giác Đấu Trường liền thảm rồi.
"Có thể đi rồi chứ!" Mạc Ny Tạp trợn trắng mắt, trừng mắt tiểu quỷ đáng sợ này, không phải chỉ là mấy viên mứt hoa quả thôi sao? Đáng giá dùng ánh mắt ủy khuất nhìn chằm chằm cửa hàng như vậy sao? Giống như là hắn bị ngược đãi vậy, không phải bây giờ hắn đang ôm một túi lớn à? Thế mà còn nhìn chằm chằm vào đồ bên trong nhà người ta nữa, thứ này ngọt muốn chết, thật không hiểu vì sao tiểu tử này thích đến như vậy.
"Ừm! Được." Phí La nuốt một ngụm nước bọt đáp ứng, bây giờ chắc chắn tiểu tử Mai Lạc kia đang rất lo lắng! Chẳng qua thật sự rất muốn mua hết! Vì sao không thể kiếm tiền được ở địa phương quỷ quái này chứ, vì sao đấu trường chỉ bao ở, nếu như còn bao ăn..., thật là tốt biết bao!
"Ta là muốn nói chân ngươi đi về phía trước đi, chứ không nói mắt ngươi nên xoay chỗ này xoay chỗ khác." Mạc Ny Tạp lớn tiếng quát, tiểu tử này thật sự không có thuốc nào cứu được rồi, cũng dám coi nhẹ lời nói của nàng, Mạc Ny Tạp nắm cánh tay phải của Phí La, không quay đầu kéo Phí La đi về phía đấu trường, xem ra không sử dụng bạo lực, tiểu tử ngốc này cũng không có ý định rời đi cửa hàng này mà đứng ở đây cả ngày mất.
"A! Cứu mạng a! Buông tay, mứt hoa quả của ta... Ta sẽ nhớ các ngươi." Phí La thâm tình nói với cửa hàng càng ngày càng xa dần, một bên bi thương kéo cánh tay của mình lại nếu không sẽ bị phế mất! Không thể tưởng được Mạc Ny Tạp lại là một nữ nhân có sức mạnh. Quả nhiên không hổ là quản sự thủ hộ của Tây phố số 13.
"Ngươi kêu gào cái quỷ gì? Còn kêu nữa ta phế ngươi." Mạc Ny Tạp khinh bỉ nhìn hạ thân của Phí La.
Nhất thời Phí La ngoan ngoãn yên tĩnh trở lại, hai tay liền cấp tốc che lại hạ thân của mình, nhưng một lát sau lại nghĩ tới, mình đâu phải nam tử sợ cái gì chứ? Nháy mắt sắc mặt Phí La từ xanh trở nên đỏ, sau lại từ hồng trở nên trắng.
Hu hu... Không phải là nàng bị hỏng mất khả năng phán đoán chứ! Số mình thật khổ a, đáng thương, bây giờ nàng vẫn chỉ có mười ba tuổi.
"Ừm! Thực ngoan, này! Bây giờ đến đấu trường rồi, các ngươi đang ở nơi nào?" Uy hiếp vừa nãy của Mạc Ny Tạp hữu dụng, nhất thời cười tươi như hoa, dù sao để một người cãi lộn ở bên tai, ai cũng sẽ chịu không nổi.
" Tòa nhà B2 – số 603." Phí La suy yếu đáp lại, hiển nhiên vẫn còn chưa phục hồi tinh thần lại, Mạc Ny Tạp nhìn thấy Phí La như vậy, cũng cảm thấy ngượng ngùng, dù sao lời vừa nãy của nàng quả thật có điểm quá đáng, chẳng qua Mạc Ny Tạp cũng không chịu thua kém người ta mà nói xin lỗi..., cho nên trong lúc nhất thời hai người cứ lặng yên mà đi đến tòa nhà B.
"Tên biến thái chết tiệt buông tay, có nghe hay không, không thấy ta đang rất vội hay sao?" Giọng nói bất mãn của Mai Lạc từ bên trong cánh cửa truyền ra, bình thường Mai Lạc chưa bao giờ lớn tiếng nói như vậy, trừ bỏ lúc ở gần Phí La thì bên ngoài Mai Lạc lúc nào cũng lạnh như băng, vậy mà lúc này lại chật vật quát lớn, hẳn là bị người ta nhổ lông mao rồi, hơn nữa người chọc hắn, cố tình làm cho hắn không dám thật sự ra tay. Người này là ai?
Phí La không cần nghĩ cũng biết là ai? Ở Giác Đấu Trường trừ bỏ tiểu tử La Đốn biến thái kia, thật đúng là không còn ai nữa, chẳng qua tại sao La Đốn lại ở đấu trường lúc này, bình thường giờ phút này hẳn là đang ở nhà mới đúng! Chẳng lẽ phát sinh chuyện gì sao? Nghĩ vậy Phí La chạy nhanh đẩy cửa, tiến vào.
Ặc! Đây là chuyện gì? Đừng nói Phí La ngốc ra, mà ngay cả Mạc Ny tạp phía sau cũng có bộ dáng muốn cười, bởi vì lúc này Mai Lạc và La Đốn đang quấn chặt lấy nhau, hơn nữa ở góc độ của Phí La nhìn đến, tuyệt đối cho rằng hai người kia đang làm chuyện đại sự nối dõi tông đường. Chẳng qua sự thật thì không phải như vậy.
"Mai Lạc các ngươi... Khụ khụ, đang làm cái gì vậy?" Phí La cố gắng ngừng ý cười, tuyệt đối không thể cười ra, bằng không với da mặt mỏng của Mai Lạc, không biết sẽ xấu hổ tới khi nào, nhưng La Đốn cũng hơi quá đáng, lại dám làm chuyện như vậy với Mai Lạc.
"Còn không phải vì ngươi hay sao." Mai Lạc thở phì phò trừng mắt Phí La, đều là do Phí La làm hại, chứ không làm sao hắn có thể ở cùng với tên biến thái này chứ, chẳng qua thân thủ của tên biến thái này không tồi, vừa nãy nếu không phải hắn ra tay, bây giờ người bị thương nhất định sẽ là mình.
"Là do ta, ta làm cái gì?" Phí La mê mang nhìn hai người Mai Lạc.
"Nếu không phải là bây giờ ngươi mới trở về, ta mới không ra ngoài đi tìm ngươi, nếu không đi ra ngoài tìm ngươi làm sao có thể gặp phải kẻ xấu. Lúc nãy La Đốn cứu ta, ta cho hắn thuốc, nhưng hắn nhất quyết nói không cần, nói cái gì là lát nữa sẽ tốt." Mai Lạc một hơi giải thích toàn bộ, trong tay còn cầm thuốc mỡ, mà La Đốn bên kia lại sợ hãi rụt lại thân thể của mình, chính là không chấp nhận nổi ý tốt của Mai Lạc.
Hắn mới không cần cái thối thối kia, nếu cả người thúi trở về, không bị nha đầu Vi Lam chết tiệt kia cười mới là lạ. Cho nên hắn kiên quyết không chịu xoa cái quỷ quỷ gì đó.
"Cái gì ngươi cũng bị ám sát rồi hả? Có bị thương hay không." Phí La lập tức thu hồi bộ dáng nhàn tản lúc nãy, nghiêm túc nhìn Mai Lạc, xem ra người của Huyết Sát không chỉ nhằm vào mình, ngay cả Mai Lạc cũng nằm trong phạm vi ám sát của bọn họ.
"Ta không sao, khi vừa đúng lúc La Đốn ở chỗ này, cho nên hắn đã cứu ta. Cái gì mà cũng bị ám sát rồi, chẳng lẽ ngươi cũng bị." Thân mình quỷ dị của Mai Lạc cấp tốc xuất hiện trước mặt Phí La, đánh giá Phí La từ trên xuống dưới một phen, sau khi xác định Phí La thật sự không có tổn thương nào, mới nhẹ nhõm thở dài một hơi. Dù sao Phí La cũng là bằng hữu đầu tiên của hắn, cho nên mặc dù bình thường Mai Lạc ước gì Phí La đi chết đi, nhưng nếu thật sự gặp chuyện không may..., người liều mạng đầu tiên sẽ là hắn. Người chính là loài vật kỳ quái như vậy không phải sao?
"Đúng vậy, ta biết rồi, người ám sát ngươi là ai? Hơn nữa Mạc Ny Tạp cũng cùng đến, cho nên về sau an toàn của chúng ta sẽ giao cho nàng." Phí La nhìn Mai Lạc không có chuyện gì, đối với hành động của Mai Lạc, nội tâm chậm rãi trào ra một cỗ lo lắng nhàn nhạt, tư vị được người quan tâm quả thật không tệ.
“Hắn là ai vậy?" La Đốn gắt gao nhìn vị trí mà Mai Lạc đang đứng, cặp mắt kia rõ ràng như vậy, chỉ kém không đốt cháy được áo bào của Mạc Ny Tạp, Phí La và Mai Lạc nhìn đến biểu tình này của La Đốn, chẳng lẽ lại không hiểu mục đích của La Đốn hay sao, hai người nhìn nhau, trao đổi ánh mắt, yên lặng không tiếng động đứng hai bên Mạc Ny Tạp, cứ tùy ý Mạc Ny tạp chơi đùa.
Những cái khác của tiểu tử La Đốn này cũng không tệ, chẳng qua ham thích có chút biến thái mà thôi, chỉ cần nhìn thấy thứ gì đẹp bất kể là cái gì? Đều muốn mang về, đặc biệt là những nam tử đẹp mắt, đó là ham thích gần như điên cuồng.
"Tiểu đệ đệ thật sự không biết ta là ai sao?" Mạc Ny Tạp nhìn Phí La, chỉ biết hắn sẽ không quản chuyện này, chẳng qua tiểu tử của gia tộc Phượng Hoàng này thật sự rất thú vị, đối với cái ham thích kỳ lạ của hắn, nàng sớm có nghe thấy, hơn nữa còn biết nội tình trong đó nữa cơ.
"Đúng Đúng!" La Đốn điên cuồng gật đầu, tuy rằng cách một tầng Ma Pháp Bào thấy không rõ lắm, nhưng chỉ với hai chân thon dài cũng đủ làm cho người ta có một loại mơ màng vô tận, không biết dưới Ma Pháp Bào sẽ là một khuôn mặt như thế nào, chỉ nghĩ như vậy mà La Đốn đã cảm thấy mình hít thở không thông rồi. Một cỗ mùi nồng đậm chậm rãi che lại khí quản của hắn.
"Thật sự nghĩ như vậy à! Ta thật không biết Tiểu Hồng mao lại nghĩ tỷ tỷ Mạc Ny Tạp như vậy đấy, không biết nha đầu Vi Lam kia có đáng yêu giống như trước đây không, xem ra đệ đệ La Đốn càng xinh đẹp hơn trước kia." Mạc Ny Tạp chậm rãi vươn đôi tay trắng nõn, kéo Ma Pháp Bào xuống, lộ ra dáng người ma quỷ, y phục đỏ như lửa lay động theo tóc, hé ra gương mặt tròn tràn ngập khí tức quỷ dị.
Mà La Đốn lúc nhìn thấy Mạc Ny Tạp, khuôn mặt tuấn tú nháy mắt tái nhợt, không còn chút máu, cả thân thể không ngừng run rẩy, giống như gặp quỷ, Phí La và Mai Lạc buồn bực nhìn biểu tình này của La Đốn, tuy rằng quả thật Mạc Ny tạp có chút khủng bố, chẳng qua biểu tình bây giờ của La Đốn cũng quá mức đi! Giống như là gặp quỷ vậy.
"Không phải là La Đốn đệ đệ thấy ta thì hưng phấn quá mức đấy chứ! Nếu như vậy tỷ tỷ Mạc Ny Tạp thật sự rất cao hứng đấy! Ta vẫn cứ cho rằng đệ đệ không thích ta cơ đấy." Hai mắt Mạc Ny tạp tỏa sáng nhìn chằm chằm La Đốn, hai tay vuốt ve khuôn mặt tuấn tú của La Đốn, thình thoảng còn phát ra thanh âm quỷ dị.
Một bên Phí La ngây ngốc nhìn Mạc Ny Tạp hưng phấn, chẳng lẽ hai người kia đã sớm quen biết, hoàn toàn bỏ qua ánh mắt cầu cứu của La Đốn, nàng không muốn chết sớm, Mạc Ny Tạp khủng bố nàng cũng đã sớm lĩnh giáo rồi, có thể tỉnh lại nhanh khi bị nàng thôi miên như thế, nàng ta vẫn là người đầu tiên. Sau này nàng hỏi Tạp Môn, Tạp Môn chỉ đưa cho nàng một đáp án, đó chính là đừng đi trêu chọc người kia nữa, không có bất kỳ lý do nào nữa.