Mục lục
Con Đường Dị Giới Xinh Đẹp
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

"Tỉnh rồi, cảm thấy thế nào?" Lạp Mạc Nhĩ nhìn Phỉ Lệ một lúc lâu, nhẹ nhàng hỏi.


"Cả người rất dễ chịu, xem ra Tử Linh Chi Khí đã hoàn toàn biến mất rồi. Ngay cả ma lực cũng tăng lên không ít." Phỉ Lệ mỉm cười trả lời, chỉ cần yên lặng nhìn Lạp Mạc Nhĩ như vậy, trong lòng sẽ có cảm giác thật an bình. Lần đầu tiên nàng có ý muốn bảo vệ thế giới này thật tốt, lần đầu tiên muốn thủ hộ một người không liên quan đến tình thân, không liên quan đến tình yêu. Chỉ là đơn thuần muốn chờ đợi người nam nhân tịch mịch làm người ta thương tiếc này.


Ở trong mắt người khác hắn tao nhã, cao quý, thậm chí là cao không thể với tới. Nhưng ở trong mắt nàng hắn rất tịch mịch, lần đầu tiên nhìn thấy hắn, trong đôi mắt kia hiện lên sự cô đơn và trống rỗng. Làm cho nàng hoàn toàn rung động, rốt cuộc hắn đã trưởng thành trong môi trường như thế nào mà có đôi mắt tịch mịch như thế, rõ ràng đứng ngay trước mắt, nhưng phảng phất như ở hai thế giới khác nhau, lần đầu tiên nàng bướng bỉnh, lần đầu tiên nàng bốc đồng muốn giữ một người nam nhân ở bên người.


"Xem ra Sinh Mệnh Chi Thủy quả thật không tệ, chỉ là sức chịu đựng của nàng vẫn không đủ, thực lực vẫn còn quá kém." Lạp Mạc Nhĩ gọn gàng dứt khoát nói, nhìn Phỉ Lệ nằm trong ngực mình, biết rõ chẳng qua nàng đang ngủ say, nhưng trong lòng lại không ngừng cảm thấy nàng sẽ rời khỏi mình, cái loại cảm giác này cứ đè nén hắn, làm cho hắn muốn phát điên. Thích nàng bá đạo nói mình là của nàng, thích nàng cứ lải nhải bên cạnh mình, mặc dù chỉ là những việc nhỏ nhoi. Chỉ cần nàng bên cạnh là tốt rồi, từ khi nào mà hắn trở nên nhát gan như thế.


"Thực xin lỗi, ta sẽ cố gắng, cố gắng vượt qua ngươi, cho nên đừng dùng ánh mắt như bị cả thế giới vứt bỏ được không? Ta sẽ luôn ở bên cạnh ngươi, luôn luôn..." Phỉ Lệ ôm chặt hắn, không phải nàng không biết hắn đang lo lắng, cái ánh mắt bị toàn thế giới vứt bỏ làm sao có thể xuất hiện trên người hắn đây, hắn luôn luôn đứng ở đỉnh núi mà quan sát thế gian tồn tại, là mình cố ý lôi hắn xuống.


"Đừng nói xin lỗi, là ta đã quá hà khắc rồi." Biết rõ nàng chỉ là một tiểu hài tử mười mấy tuổi, nhưng vẫn muốn nàng trở nên mạnh mẻ. Đại lục sắp sửa thay đổi. Cho dù hắn rất mạnh, nhưng hắn vẫn lo nàng sẽ xảy ra chuyện, tâm tình không khống chế được mà nhộn nhạo, trong khoảng thời gian này hắn nên chú ý tới nàng nhiều hơn!


"Không đâu, ta sẽ cố gắng làm cho mình trở nên mạnh mẽ, để không còn là nhược điểm của ngươi, cho nên chúng ta bắt đầu đặc huấn đi!" Phỉ Lệ mỉm cười nằm trong lòng Lạp Mạc Nhĩ, nàng sợ mình sẽ trở thành nhược điểm của hắn, cho nên nàng nhất định phải trở nên mạnh mẽ, mạnh đến mức bất luận kẻ nào cũng phải sợ hãi nàng, để nàng mãi mãi không còn là nhược điểm của hắn nữa.


(*Đặc huấn: Huấn luyện đặc biệt.)


Phỉ Lệ tự tin nhìn khuôn mặt tuấn mỹ của Lạp Mạc Nhĩ, ta cũng khát vọng đứng ở bên cạnh ngươi như vậy, khát vọng có thể làm chuyện gì đó cho ngươi. Khát vọng chia sẻ phiền não cùng ngươi. Cho nên ta sẽ khiến mình trở nên mạnh mẻ, mạnh để có thể sánh vai cùng ngươi.


"Quyết định? Sẽ rất vất vả, thậm chí có thể sẽ mất mạng!" Lạp Mạc Nhĩ chăm chú nhìn đôi mắt màu tím sáng như sao của Phỉ Lệ, chính là đôi mắt kiên định và thâm thúy này, không ngừng dụ dỗ hắn chìm đắm trong đó. Rõ ràng hắn không muốn mình có bất cứ nhược điểm nào, bởi vì một khi có tức là biểu hiện của việc hắn đã suy yếu, có thể bị người ta lợi dụng. Cũng sẽ bị địch nhân phát hiện, chỉ cần một chưởng là được rồi, nhưng vẫn không hạ thủ được. Cho nên hắn lựa chọn rời đi, một lần lại một lần nhìn nàng rời khỏi mình, mãi đến khi rốt cuộc không thể để nàng rời khỏi mình đựơc nữa. Nếu đã như vậy thì cứ bắt lấy đi, đừng buông tay nữa.


"Ta sẽ không buông tay. Cho nên ngươi đừng hòng vứt bỏ ta, bởi vì cả đời này ngươi trốn không thoát đâu." Phỉ Lệ nở nụ cười má lúm đồng tiền nhìn Lạp Mạc Nhĩ, từ lúc ngươi xuất hiện ở phủ công tước, từ lúc ngươi không hề bảo vệ Ma Ti kia, từ lúc ngươi nguyện ý ở bên cạnh ta, thì duyên phận của hai ta đã được định rồi.


Lạp Mạc Nhĩ nhẹ nhàng vuốt ve sợi tóc rũ trước mặt Phỉ Lệ, nói: "Cổ kỳ Bỉ Hạp Cốc là nơi gần Giác Đấu Trường nhất, chỉ cần đến đó trong một thời gian ngắn, thực lực sẽ nâng cao một bước."


"Cổ kỳ Bỉ Hạp Cốc, ngươi nói thật?" Phỉ Lệ mở to hai mắt nhìn. Không dám tin nhìn Lạp Mạc Nhĩ.


Nàng đã từng nghe qua Cổ kỳ Bỉ Hạp Cốc, nếu như nói Mê Huyễn Sâm Lâm là khu rừng của Ma Thú..., thì Cổ kỳ Bỉ Hạp Cốc là thiên đường của ma thú, cho nên nó cũng là một trong mười nơi nguy hiểm nhất đại lục, thậm chí còn nguy hiểm hơn cả Ma Thú Sâm Lâm, không thể trách được bởi vì ma thú sinh tồn ở đó đều là ma thú cấp cao, nói cách khác ma thú thấp nhất sinh tồn ở đó đã ngoài cấp 6.


Bên trong không biết có bao nhiêu nguy hiểm, hơn nữa hầu hết các ma thú đều ở chung, có thể nói là ma thú cấp cao sống thành bầy đàn, đáng sợ cỡ nào, thậm chí bên ngoài còn đồn đãi trong đó có Long tộc sinh sống. Loài vật đứng trên đỉnh cao của đại lục_ Long tộc, mặc dù không có người thật sự được chứng kiến sự cường hãn của Long tộc, nhưng trong sách sử có ghi lại, cũng đủ để làm cho người ta lui bước.


Trừ bỏ đại bộ phận ma thú cấp cao sống thành bầy đàn ở ngoài, còn có vài loại ma thú rất tàn nhẫn và khát máu khác, trong đó có Hắc Ma Vân Báo có sở trường là tốc độ và tính khát máu, kịch độc Độc Quả Phụ (một loại nhện độc, ở thời điểm giao phối sẽ ăn luôn bạn tình của mình, hơn nữa lúc sinh con, cũng sẽ trực tiếp ăn luôn để nâng cao thực lực, là một loại ma thú cực kỳ tàn nhần, nửa trên giống nhân loại ) và thằn lằn cực độc.


Ngoại trừ Hắc Ma Vân Báo không sống chung, thì các loài khác đều tụ tập lại một chỗ, đặc biệt là thằn lằn độc thậm chí có thể đạt tới Thánh cấp, nghe nói nó là loài khác của Long tộc, nhưng chuyện này cũng không có ai thật sự phủ nhận, chẳng qua kịch độc của nó có thể kháng được Công Kích vật lý, e là cũng không phải lời đồn, dù sao Công Kích Vật Lý của Long tộc rất cường hãn, là sự thật tất cả mọi người đều biết đến.


Lạp Mạc Nhĩ hờ hững nhìn Phỉ Lệ, giống như hắn đang nói về nơi đi du ngoạn, hờ hững ung dung, hoàn toàn không hề dừng lại để Phỉ Lệ kịp đặt câu hỏi.


Phỉ Lệ giống như gặp quỷ nhìn Lạp Mạc nhĩ, nói: "Lạp Mạc Nhĩ, ngươi xác định là mang ta đi huấn luyện, chứ không phải mang ta đi tự sát chứ?" Phỉ Lệ buồn bực, thật sự là không có nhân tính a! Với thực lực bây giờ của nàng làm sao dám đi nơi đó. Cho dù là cao thủ Thánh cấp cũng không dám tùy tiện đến Cổ kỳ Bỉ Hạp Cốc đi! Ai chả không biết nơi kia là tử địa chứ.


Có người nói có thể đi Bỉ Tư Sâm Lâm, đi ma thú Sâm Lâm nhưng tuyệt đối cũng không đặt chân vào Cổ Kỳ Bỉ Hạp Cốc, nơi đó không phải là nơi dành cho người, vì hàng năm sương mù bao phủ dày đặc, tràn đầy hương vị của chết chóc.


"Nếu không có huấn luyện tử vong, sẽ không có chút thú vị nào. Nàng cho là ta sẽ mang nàng đi tham gia đấu trường hoặc là thú trường ở Giác Đấu Trường sao?" Nếu như là Cổ kỳ Bỉ Hạp Cốc, hắn có thể cam đoan Phỉ Lệ an toàn, nhưng nếu ở Giác Đấu Trường thì hắn không thể chắc chắn, bởi vì tất cả quy tắc nơi này đều do hắn đặt ra, nếu Phỉ Lệ thí luyện ở trong này, chắc chắn sẽ nguy hiểm đến tính mạng, mà điều này hắn tuyệt đối không cho phép xảy ra.


Ngoan độc. Phỉ Lệ nhịn không được mà run rẩy khóe miệng, không hổ là Lạp Mạc Nhĩ.


Phỉ Lệ cắn răng nói: "Được, vậy đi Cổ kỳ Bỉ Hạp Cốc. Khi nào thì xuất phát?"


"Ngày mai khởi hành, nàng nghỉ ngơi một chút trước đi, ta đi chuẩn bị một chút."


"Ngày mai, ừ! Được rồi." Phỉ Lệ buồn bực gật gật đầu, vì sao nhất định phải đi cái chỗ kia, vừa nghe đã biết không phải địa phương tốt lành gì, tại sao Giác Đấu Trường sao lại gần nó như thế, ngay cả đi Ma Thú Sâm Lâm cũng không được a! Cổ kỳ Bỉ Hạp Cốc kia toàn là ma thú ghê tởm.


"Tốt!" Lạp Mạc Nhĩ buồn cười nhìn Phỉ Lệ đang tức giận, nói: "Ngày mai ta quay lại, ta tìm bọn Mộc Luân căn dặn một chút việc. Nàng nghỉ ngơi đi!"


------------------


Chưa bao giờ tới Cổ kỳ Bỉ Hạp Cốc, Phỉ Lệ liền co cả người trong ngực Lạp Mạc Nhĩ, mùi hôi thối nồng nặc xông lên, tiếng rống giận dữ, mùi máu tươi... Còn có thanh âm nhiều cảm xúc của các lòai vật. Mùi gì đó trong không khí không ngừng truyền tới.


Giống như chúng đến từ địa ngục ác ma, không ngừng lôi kéo người ta đi vào thế giới của bọn họ. Quả nhiên vẫn là chịu không nổi a! Nơi máu me và tàn ác như vậy, trong đầu Phỉ Lệ không ngừng hiện lên hình ảnh cá lớn nuốt cá bé, huyết tinh không ngừng sôi trào hừng hực, sớm biết vậy không nên đáp ứng Lạp Mạc Nhĩ tới chỗ này.


Thậm chí còn kinh khủng hơn cả Phan Đa Lạp, đó là cảm giác bị đèn nén âm trầm, mà chỗ này quả thật rõ ràng là máu tươi. Mùi máu hoàn toàn khác hẳn so với bên ngoài, làm cho người ta không thể nào chịu được. Phỉ Lệ vùi mình vào ngực Lạp Mạc Nhĩ, bắt đầu run rẩy. Từ khi nào thì nàng cũng bắt đầu sợ. Nàng đã từng gặp thủ vệ cường hãn của Đức Cổ Lạp, rồi cả kinh nghiệm trải qua lúc ở chín nhánh của Linh Lung Tháp, nhưng thực sự đối mặt với Cổ kỳ Bỉ Hạp Cốc lại là một chuyện khác.


"Sợ sao?" Giọng nói nhàn nhạt của Lạp Mạc Nhĩ vang lên bên tai Phỉ Lệ, thấy thân thể nàng run run, hắn tự hỏi mình có phải mình yêu cầu quá nghiêm khắc hay không, dù sao nàng vẫn chỉ là thiếu nữ mười mấy tuổi.


Phỉ Lệ nhẹ nhàng lắc đầu, nói: "Không sao, chờ một chút sẽ quen."


Loại địa phương này chỉ cần thích ứng, thì sẽ không cảm thấy sợ nữa, vẫn là huyết mạch của gia tộc Đức Cổ Lạp, đối với những chỗ như thế sẽ có cảm giác muốn giết chóc, bởi vì người của gia tộc Đức Cổ Lạp trời sinh chính là khát máu tàn bạo. Mặc kệ bên ngoài cao quý tao nhã cỡ nào, đối với mùi máu tươi bọn họ vẫn có sự khát máu. Đây chính là ham thích của gia tộc Đức Cổ Lạp bọn họ, ham thích biến thái.


"Ừm!" Lạp Mạc Nhĩ gật gật đầu, sau đó ôm Phỉ Lệ cấp tốc tiến đến Cổ kỳ Bỉ Hạp Cốc. Mặc dù có chút không đành lòng, nhưng vẫn quyết tâm để nàng đối mặt với nó, bởi vì hắn chẳng phải kẻ mềm lòng, nếu về sau Phỉ Lệ muốn ở cạnh hắn..., nhất định phải thích ứng với cuộc sống như thế, cho tới bây giờ hắn cũng không phải là thiếu niên có cuộc sống dưới ánh mặt trời, hắn có sứ mạng và trách nhiệm, đây là sự thật không thể nào thay đổi được.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK