Beta: Gynnykawai.
Ti Mị lo lắng nhìn phu nhân Nạp Sắt Lợi đi tới, chẳng lẽ thật sự đã xảy ra chuyện? Không biết hắn có biết hay không? Ti Mị mê man nhìn phương xa, bóng dáng Ai Phu Lâm chậm rãi hiện lên ngay trước mắt. Đã rất lâu kể từ lần đầu tiên nhìn thấy Ai Phu Lâm, khi đó nàng vẫn chỉ là một tiểu nha đầu không hiểu chuyện, nhưng nàng vẫn luôn nhớ Ai Phu Lâm từng nói câu kia, hắn sẽ trở lại mang nàng đi. Nhưng tại sao khi hắn xuất hiện, cả hai đã như người xa lạ?
"Hi vọng người của gia tộc Bố Lại Sâm không động thủ!" Phu nhân Nạp Sắt Lợi chán chường ngồi ở trên ghế, hai mắt mông lung không biết đang suy nghĩ cái gì, nhưng Ti Mị lại rất hiêu bà ta, nên nàng biết lúc này phu nhân Nạp Sắt Lợi không bình tĩnh được như bề ngoài. Bởi vì phu nhân Nạp Sắt Lợi càng lo lắng thì biểu hiện ra ngoài càng ngược lại.
"Ma thú kia thật sự có liên quan với thiếu nữ kia?" Ti Mị mờ mịt nhìn phu nhân Nạp Sắt Lợi đang thất thần, lần đầu tiên nàng thấy bà ấy khinh hoảng như vậy. Nói thật là nàng không thể thích ứng được, bởi vì lúc nào phu nhân Nạp Sắt Lợi cũng đoan trang ưu nhã. Bà ấy buồn bã như bây giờ khiến người ta có cảm giác yếu ớt, trong lúc nhất thời Ti Mị cảm thấy rất khó tiếp nhận.
"Không, điều ta lo lắng bây giờ chính là thiếu nữ Nhân tộc mà Chợ Đen bắt được có liên quan tới thiếu nữ Hồ tộc hôm nay xuất hiện tại Tiêu Hồn Động, chuyện của ma thú ngược lại không quan trọng lắm." Phu nhân Nạp Sắt Lợi lơ đãng nói. Hi vọng chỉ là do nàng lo lắng vô cớ! Dù sao không phải ai cũng có thể trốn thoát khỏi Xuyên Vân Thoa của Bá Ni Tư. Hơn nữa, thực lực của Phỉ Lệ cũng chỉ là Thánh cấp tột cùng, mà Bá Ni Tư ít nhất cũng phải cấp bậc Ngụy Thần.
"Ta không hiểu rõ ý tứ của phu nhân?" Ti Mị buồn bực nhìn phu nhân Nạp Sắt Lợi, thiếu nữ Nhân tộc kia thì có liên quan gì tới Phỉ Lệ cơ chứ?
Bọn họ tựa hồ đã quên mất đặc điểm riêng biệt của Thủ Vọng Giác, thẻ thân phận. Nó là một công cụ dùng để phân biệt cư dân của Thủ Vọng Giác, nhưng hình như mọi người cũng quên mất một chuyện, đó chính là thẻ thân phận có thể thay đổi mùi trên người của một người, dù là chủng tộc cũng có thể. Nhưng dù là Ti Mị hay là phu nhân Nạp Sắt Lợi cũng không nghĩ tới vấn đề này, dù sao thì quy của của Thủ Vọng Giác vẫn còn ở đó.
Cũng chính là vì bọn họ suy nghĩ như vậy, cho nên không ngờ rằng Phỉ Lệ căn bản không phải người của Thủ Vọng Giác, càng không nói đến việc tuân thủ quy củ của Thủ Vọng Giác. Cho nên hiểu lầm được hình thành một cách hoàn mỹ như thế.
"Thôi, tất cả chờ đến buổi đấu giá ba ngày sau thì sẽ rõ ràng thôi." Phu nhân Nạp Sắt Lợi cũng không tận lực đi truy tìm đáp án, dù sao người kia của ngọn núi Thác Tháp vẫn tồn tại, nàng chẳng đủ khả năng thay đổi được gì.
Không giống với sự bình tĩnh ở Tiêu Hồn Động, bên này của Phỉ Lệ lại đang khẩn trương đến khác thường.
"Phỉ Lệ, nàng thật sự biết tiên đoán đấy! Không ngờ gia tộc Bố Lại Sâm lại điên cuồng như vậy." Ai Phu Lâm tà khí liếc nhìn đám người áo đen chung quanh. Dám quang minh chính đại vây bọn họ như thế, trừ mấy gia tộc kia ở Thủ Vọng Giác, thật sự là không còn người nào khác. Hơn nữa lúc rời khỏi Tiêu Hồn Động, vẻ mặt của Ô Đặc Lôi Đức, Ước Bá và Bá Đặc Lan rất không hài lòng, bây giờ không cần suy nghĩ cũng đã biết thân phận của người áo đen.
"Đâu có. Đánh nhau chuyện của nam nhân các ngươi, bọn ta không nhúng tay." Phỉ Lệ lười biếng tựa lên tấm nệm lót, khóe miệng khẽ nhếch khiến người ta cảm thấy nàng như một nữ vương, khẽ vuốt ve bộ lông của Đinh Địch, vừa sử dụng linh thức kết nối với Đinh Địch, hỏi về tất cả chuyện đã xảy ra sau khi rơi xuống vách đá, còn có tại sao lại bị người của Tiêu Hồn Động bắt được, những chuyện này cần phải được giải thích rõ, còn có vị trí của Khải Nhĩ Văn nữa.
"Vậy… Vậy à!" Trong nháy mắt bộ dạng lỗ mãng của Ai Phu Lâm tan vỡ, Phỉ Lệ thật rất có năng lực đả kích người. Mặc dù thực lực của Phỉ Lệ chỉ đến Thánh cấp, nhưng trực giác nói cho hắn biết, dù là mình nếu chống lại Phỉ Lệ cũng không chiếm được ưu thế gì! Lại còn dám nói đánh nhau là chuyện của nam nhân, hình như mấy chuyện này đều do nàng gây ra cơ mà? Hi vọng hắn sẽ không bị những lão già kia trong gia tộc càu nhàu!
"Thế nào, ngươi có ý kiến gì? Hay là ngươi muốn nói với ta, kỳ thực thì con người của ta tương đối dân chủ hả?" Phỉ Lệ vẫn có bộ dáng vô hại như cũ nhìn chằm chằm Ai Phu Lâm, chỉ là trong mắt lại có tia ranh mãnh, thấy thế nào cũng không có ý tốt, giống như Ai Phu Lâm nếu thật sự dám nói hắn có ý kiến, không chừng một giây sau Ai Phu Lâm sẽ bị đá ra ngoài.
"Không có, ta làm sao có thể có ý kiến với Phỉ Lệ đáng yêu chứ? Chỉ là ta cảm thấy hứng thú với Đinh Địch mà thôi." Ai Phu Lâm đen mặt. Mà Bội Nhân Đặc đứng bên cạnh lại có bộ dạng giống như gặp phải quỷ nhìn tình cảnh trước mắt. Chưa từng có người nào có thể khiến Ai Phu Lâm luống cuống như vậy, Phỉ Lệ quả nhiên thật lợi hạ! Đột nhiên không biết nghĩ đến cái gì, gò má của Bội Nhân Đặc trở nên đỏ bừng, một đôi mắt lãnh khốc, nhưng lại không dám nhìn về phía Phỉ Lệ.
"Ngươi cảm thấy hứng thú với Đinh Địch? Trước kia ta từng nghe một câu nói, một người đàn ông nếu cảm thấy hứng thú với đồ vật gì đó, chứng tỏ hắn rất thích nó. Ai Phu Lâm, chẳng lẽ ngươi thích Đinh Địch? Có thật không? Đinh Địch là giống cái, hơn nữa hẳn là phải đến khi thành ma thú siêu cấp, mới có thể hóa thành hình người. Ngươi nhất định phải chờ sao? Mặc dù ta cho là Ti Mị rất tốt." Vẻ mặt Phỉ Lệ như gặp quỷ nhìn Ai Phu Lâm, biểu tình kia quả thật có ý từ: “Nếu như ngươi thật sự hứng thú với Đinh Địch, ta sẽ không cự tuyệt, nhưng ngươi thật sự xác định có đợi được không? Dù sao bây giờ Đinh Địch vẫn chỉ là ấu thú.”
Lời của Phỉ Lệ vừa phát ra, tất cả mọi người liền hóa đá, ngay cả Lợi Nhã cũng nhìn Ai Phu Lâm bằng ánh mắt quái dị, giống như đang nói: “Thảo nào ngươi vẫn luôn nhìn chằm chằm Đinh Địch, thì ra là thích nó rồi!”
Lúc này trán Ai Phu Lâm không nhịn được mà tóat ra giọt mồ hôi to bằng hạt đậu, quả nhiên không thể coi thường sự phúc hắc của Phỉ Lệ. Tại sao lúc trước hắn lại cho rằng Phỉ Lệ đáng yêu, thiện lương đây? Quả nhiên là thứ gì càng đẹp thì càng độc, ngay cả nữ nhân cũng thế, Phỉ Lệ chính là một tấm gương tốt nhất.
(*Phúc hắc: Bụng đen, xấu xa)
Ai Phu Lâm không nói hai lời liền xông ra ngoài, Bội Nhân Đặc cùng Á Lực Khắc cũng không cam chịu yếu thế, cũng mau nhanh chóng gia nhập trận chiến, chỉ sợ nếu cứ chậm trễ nữa sẽ nghe thấy Phỉ Lệ phát ra mấy câu bình luận kinh khủng.
Khi Phỉ Lệ thấy dáng vẻ bọn họ chạy đi giống như vội đi đầu thai, có vẻ hết sức cao hứng. Trong khoảng thời gian này thực lực tựa hồ tăng lên có chút không cản nổi, tính tình cũng trở nên quái gở. Nếu bình thường, nàng không đời nào nói những lời như vậy, lại càng không thể nào dính lên người của Ti Mị. Cũng là bởi vì như vậy cho nên Phỉ Lệ không thể không đè nén ma lực, không dám đột phá Thánh cấp trực tiếp tiến vào Thần cấp, bởi vì sợ sẽ tẩu hỏa nhập ma.
"Người nào?" Lợi Nhã nhanh chóng ẩn nâp thân thể, người của gia tộc Bố Lôi Tiếu vẫn chưa đuổi tới, mặc dù bản lĩnh cúa đám người Ai Phu Lâm quả thật không tệ, nhưng lần này quá nhiều người, cho nên bọn họ căn bản không thể ngăn được.
"Khà khà…Không ngờ tiểu cô nương lại có thể phát hiện chúng ta." Đột nhiên hai bóng người xuất hiện cách Phỉ Lệ không xa, một đen một trắng, thân hình nhỏ gầy, người áo đen đeo mặt nạ màu trắng, người áo trắng mang mặt nạ màu đen, bóng dáng tương tự nhau, động tác cũng giống nhau, gần như là theo một quỹ đạo chính xác, vừa nhìn đã biết rõ ràng là hai người này phối hợp đã lâu. Bởi vì cho dù nhìn từ phía nào, cũng không hề có một chút sơ hở.
"Phỉ Lệ, cẩn thận, thực lực của bọn họ không hề thua kém ta." Bóng dáng của Lợi Nhã biến mất nhẹ nhàng nói bên tai Phỉ Lệ, xem ra gia tộc Bố Lại Sâm thật sự là bằng bất cứ giá nào, còn phái ra cả cường giả cấp bậc Ngụy Thần, dường như người còn không ít đâu! Có ít nhất năm tên, cũng may bản lĩnh của đám người Ai Phu Lâm không tệ, thực lực của thị vệ bên người cũng không tồi, nếu không xuất hiện ở trước mặt Phỉ Lệ bây giờ cũng không dừng lại chỉ hai cường giả cấp bậc Ngụy Thần thôi đâu.
"Ta biết rồi, ngươi phải cẩn thận." Phỉ Lệ hưng phấn đưa đầu lưỡi liếm môi của mình, thật sự đã lâu rồi không hưng phấn như vậy. Ở ngọn núi Thác Tháp vẫn luôn bị đám người Hoặc Nhiên giày xéo, mặc dù mỗi một lần đều triển khai ma lực hết sức, nhưng thủy chung vẫn không thể sử dụng toàn lực, nhất là Phục Hợp Ma Pháp trước đây.
"Vâng!" Lợi Nhã nhanh chóng lao về phía trước, lúc này càng kết thúc sớm càng tốt.
Không giống với những người khác đang chiến đấu, Phỉ Lệ vẫn luôn ôm Đinh Địch tùy hứng đứng ở một bên, gió nhẹ chậm thổi qua mái tóc nàng, tỉnh thoảng gợn thành song. Khí tức chung quanh Phỉ Lệ càng lúc càng mạnh, hai mắy Phỉ Lệ cũng bắt đầu sâu thẳm, vốn mắt màu hồng quả quýt dần dần biến thành màu tím đậm, chỉ có màu tóc vẫn là màu hồng quả quýt. Phỉ Lệ vẫn chưa định lộ ra thân phận của mình, nếu không ba ngày sau chơi sẽ không vui.
"Cần ta mời đi ra không? Ta ghét chơi trốn tìm." Giọng nói thì thầm của Phỉ Lệ thật giống như người tình đang thủ thỉ bên tai người yêu, làm cho người ta cảm thấy hấp dẫn vô biên, chỉ tùy ý đứng ở nơi đó, giống như mọi vật xinh đẹp trên thế gian đều tụ tập trên người nàng. Khuôn mặt nhỏ nhắn cúi xuống, rồi chậm rãi ngẩng lên, dung nhan quyến rũ, xinh đẹp hoàn mỹ hiện ra trước mắt thế nhân. Phỉ Lệ híp tròng mắt như ngọc lưu ly nhìn về phía nơi địa phương u ám.
"Làm sao ngươi thấy được." Một giọng nói khàn khàn cứng nhắc truyền ra từ trong bóng tối, sau đó một người toàn thân mặc Ma Pháp Bào đi ra, giọng nói cứng nhắc thật giống như đã lâu chưa nói chuyện.
"Trực giác!" Phỉ Lệ thần thần bí bí. Ma Pháp Sư Hắc Ám, Phỉ Lệ hưng phấn nhìn chằm chằm bóng người trước mắt này, nếu không phải là nguyên tố Quang Minh trong cơ thể không ngừng kêu gào, nàng cũng không biết bên trong góc kia còn có một người đang ẩn nấp, hơn nữa còn là Ma Pháp Sư Hắc Ám. Trong sáu hệ Ma Pháp thì quỷ dị nhất vẫn là Ma Pháp Hắc Ám, không chỉ là bởi vì nó tàn bạo, mà còn là vì nó rất quỷ mị, nếu như nói Ma Pháp Quang Minh đại biểu cho ánh sáng, thì Ma Pháp Hắc Ám lại đại biểu cho huyết tinh cùng tàn bạo.
Phỉ Lệ vốn có thể chất Hắc Ám, hơn nữa lại còn có thể chất Quang Minh, cho nên nàng nhạy cảm với Nguyên Tố Ma Pháp nhiều hơn so với người bình thường. Người ở trước mắt này cho nàng cảm giác hết sức kỳ quái, rõ ràng không có hơi thở của con người, tại sao vẫn còn sống? Nói thật là nàng hết sức tò mò. Phỉ Lệ không hề kiêng kỵ gì mà quan sát người trước mắt, chỉ là Nguyên Tố Ma Pháp chung quanh cũng bắt đầu rục rịch.