Cô muốn cho mọi người trên đại lực biết, Phỉ Lệ cô sẽ không dựa và gia tộc Đức Cổ Lạp mới có thể đứng lên vị trí đỉnh cao của đại lục này, mới có thể khiến người khác kính trọng, Phỉ Lệ cô không chỉ đơn giản là có gương mặt đẹp không thôi.
Trong lúc Phỉ Lệ còn đang suy nghĩ trong lòng, thế công hung mãnh của Tử La đã tiến sát tới cô. Chỉ thấy Phỉ Lệ thong thả chỉnh ống tay áo, hành động lạnh nhạt như vậy khiến những người xem ngạc nhiên không thôi. Đối với hành động của cô lúc này, trong lòng bọn họ chỉ có một cảm giác: cường hãn.
Thấy Phỉ Lệ hành động như vậy, Tử La bình tĩnh suy nghĩ bước tiếp theo. Lặng lẽ vận động toàn bộ ma lực, ma pháp chú ngữ cũng ngâm nhanh hơn.
"Phong nhẫn." (nhẫn: lưỡi dao, phong nhận có nghĩa là các lưỡi đao vô hình bằng gió )
Lập tức chỗ Phỉ Lệ bị phong nhẫn bao vây tứ phía, mà Tử La thì rõ ràng không muốn cho Phỉ Lệ dễ chịu, trong Phong nhẫn còn lẫn các hỏa cầu nhỏ khiến cho Phong nhẫn sáng lên dị thường.
Chờ sau khi tất cả ma pháp chấm dứt, tất cả mọi người đều nhìn chằm chằm nơi bị Phong nhẫn và hỏa cầu bao phủ, đợi khói mù từ từ tan đi. Tử La cảm thấy khoảng khắc đó tâm của nàng đập như muốn nhảy ra ngoài, giống như có người cố tình làm một màn này chậm đi.
Chẳng qua khi khói mù tan đi hết thì một bóng hình thanh nhã xuất hiện trước mắt mọi người. Một tầng phòng hộ gợn sóng lại càng làm Phỉ Lệ nổi bật như Cửu Thiên huyền nữ, vài sợi tóc tử sắc bay bay trong gió sáng lên một cách rực rỡ.
"Cao cấp quang minh thủ hộ."
Trên đài cao, Đức Lợi Á nuốt nước bọt một phen. Tuy họ đã đoán Phỉ Lệ rất có khả năng đã đạt tới cao cấp Ma pháp sư, nhưng phóng ra cao cấp ma pháp thì khác. Mà nhìn bộ dạng thoải mái của cô thì dường như một cái cao cấp quang minh thủ hộ cũng chẳng làm tiêu hao bao nhiêu ma pháp cả.
"Xem ra ta thật sự phải nghiêm túc rồi, không ngờ ngay cả quang minh thủ hộ ngươi cũng có thể dễ dàng phát ra." Nhìn thấy cảnh này thì trong mắt Tử La cũng thoáng hiểu. Không hổ là Phỉ Lệ Pháp Đức Cổ Lạp! Lại có thể dễ dàng phát ra cao cấp ma pháp mà đến lớp ba mới có thể làm được như thế!
"Sớm nên như vậy rồi, phải không?" Phỉ Lệ tùy ý phất phất tay, xua tan sương mù xung quanh. Không biết Tử La có thể bức cô tới mức nào, cô đã bắt đầu có chút kích thích rồi, Quả là con cháu của Liêu tộc, cô thậm chí có tia thị huyết kích thích. Phảng phất như có thể nghe được tiếng huyết dịch xoay vần, thật là quá mỹ diệu.
"Phong Độn." Tử La vung lên cũng là một cao cấp ma pháp.
"Hắc Ám thôn phệ." Thấy bóng dánh Tử La càng lúc càng nhanh, Phỉ Lệ cũng không chỉ nghiêm túc hẳn lên. Không gian ma pháp là con bài cuối cùng của cô, huống hồ cô đã bước vào cấp bậc Ma Đạo sĩ, chút tiêu hao này là không hề gì. Nhưng sức mạnh của Tử La vượt ra ngoài dự đoán của Phỉ Lệ, ắt hẳn nàng cũng là một cao cấp ma pháp sư. Nếu không thì không thể dễ dàng phóng ra cao cấp ma pháp. Phải biết rằng phóng ra ma pháp vượt cấp phải trả giá rất lớn. Bình thường không ai tình nguyện sử dụng ma pháp vượt cấp, cho dù dùng thì không phải lúc nào cũng mang theo dược tùy thân.
Tốc độ của Phỉ Lệ và Tử La càng nhanh, bên Phỉ Lệ thì khắp nơi đều là dấu vết của Hỏa hệ Ma pháp đốt cháy, còn phía Tử La là vết tích lồi lõm mà Ám hệ Ma pháp đi qua.
Nhất thời trong sân sôi sục Ma pháp nguyên tố.
"Ngươi rất mạnh, tiếp theo ta sẽ phóng ra ma pháp mạnh nhất của ta." Bất kể Tử La đánh như thế nào thì dường như Phỉ Lệ vẫn luôn đoán được quỹ tích ma pháp nàng phóng ra. Lúc này ma lực của Tử La đã tiêu hao phần lớn, trong khi Phỉ Lệ vẫn là cái bộ dạng "không liên quan đến ta" kia.
"Được."
Phỉ Lệ chăm chú nhìn Tử La tụ tập ma lực nhưng cũng nhanh chóng điều động ma lực toàn thân tạo thành một tầng quang minh thủ hộ.
"Hỏa diễm bình chướng." Ma pháp chú ngữ của Tử La vừa xong, một đạo hỏa diễm thật lớn xuất hiện trước mặt Phỉ Lệ và nhanh chóng bao phủ cô.
Những đệ tử lớn ở dưới thì nhìn mặt như gặp quỷ. Đó là tân sinh thật sao? Còn lợi hại hơn cả những đệ tử lớp ba, lớp bốn. Hỏa diễm bình chướng là Hỏa hệ cao cấp ma pháp, chưa đạt tới cap cấp ma pháp sư đừng mơ phóng ra được. Nếu như Trung cấp Ma pháp sư dám dùng, chí ít cũng phải nằm trên giường hơn nửa năm.
"Thuấn di." Phỉ Lệ nhẹ nhàng phun ra hai chữ, bóng dáng nháy mắt biến mất. Ngồi ở vị trí chủ khảo, Lạp Mạc Nhĩ hưng phấn nheo mắt, nàng thật sự còn xuất sắc hơn cả ta tưởng tượng!
"Ngươi thua." Giọng nói nhẹ nhàng vang lên. Đợi đến khi Hỏa diễm bình chướng tan hết, mọi người mới chấn kinh nhìn Phỉ Lệ đang đứng đằng sau Tử La. Nàng đến sau Tử La khi nào? Nhìn lên Phỉ Lệ, sắc mặt cô tái nhợt.
"Đúng vậy, ta thua." Tử La gật đầu chấp nhận, sau đó ngã xuống đất hôn mê bất tỉnh.
"Phỉ Lệ thắng!" Lão sư trọng tài nuốt nuốt nước miếng, liếc nhìn Phỉ Lệ. Tân sinh lần này còn mạnh hơn các khóa trước nữa, vừa rồi nếu lão không nhìn lầm thì hẳn là Không gian ma pháp. Chỉ mười mấy tuổi đã có thể sử dụng Không gian ma pháp, tuyệt đối có thể dẫn đến cả Phi Long đại lục chấn động.
"Đưa nàng đến Mục sư điện kiểm tra đi. Hẳn là quá sức thôi." Phỉ Lệ chuyển Tử La vào tay lão sư trọng tài rồi biến mất. Lợi Nhã hẳn là cũng sắp xong rồi, quay qua vị trí Lạp Mạc Nhĩ ngồi cười một nụ cười xinh đẹp, liền biến mất.
Bên dưới kinh ngạc nhìn nơi Phỉ Lệ biến mất. Đây là...Không gian ma pháp sao? Không phải là có rất ít người có được thiên phú như thế mà?
Người bình thường không ngừng hâm mộ, nhưng những kẻ biết rõ nội tình thì chấn kinh đến ngây ngốc, Quang Ám đồng thể lại còn cả Không gian ma pháp, mấy kẻ dòng họ Đức Cổ Lạp các người có cho người ta sống không hả! Vì cái gì mà thiên phú của Đức Cổ Lạp nhất tộc lại xuất sắc đến thế? Mấy chục năm trước là Mã Tư Long, sau đó là Na Đạt, giờ lại tới Phỉ Lệ. Đây không phải là ép chúng ta đến đường cùng sao? Những người này không phải là không nghĩ đến diệt hậu họa, nhưng nghĩ đến thanh Ma pháp trượng ngũ sắc trong tay Phỉ Lệ thì lại không có can đảm. Ai chẳng biết nó đại biểu cho cái gì chứ.