Mục lục
Con Đường Dị Giới Xinh Đẹp
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Ads Sau khi trải qua một đoạn thời gian mê muội u ám rất lâu, Phỉ Lệ mới tỉnh lại, ngay lập tức kinh ngạc đứng tại chỗ không dám động đậy. Lúc này cô tuyệt đối tin tưởng chỗ này không phải là bảo khố Phan Đa Lạp mà Mạt Đức gia gia đã nói với cô, đây quả thực là nguyên thủy sâm lâm, chỉ là không giống như trên Địa cầu, rừng rậm tản ra hương vị cỏ cây tươi mát mà nơi đây lại không ngừng tản ra mùi vị tanh tưởi nồng nặc, giống như là có rất nhiều thi thể, cây cối mục mát phát ra mùi vị thối rữa, vô cùng khó ngửi.


“Tạp Môn, Tạp Môn, đây là chỗ nào ngươi biết không?” Phỉ Lệ áp chế nội tâm sợ hãi, giơ bàn tay trái mình lên khẽ gọi. Đối mặt với thế giới không biết, mọi người sẽ phơi bày bộ mặt nguyên thủy nhất, huống chi khối thân thể này của Phỉ Lệ mới chỉ có bốn tuổi mà thôi.


“Làm sao vậy, đây là chỗ nào? Mùi vị sao lại kì quái như thế? Thân ảnh của Tạp Môn nhẹ nhàng phiêu phiêu từ trong linh giới ra, một tay không ngừng phẩy phẩy không khí xung quanh, một tay bịt mũi mình.


“Ngươi cũng không biết đây là đâu sao?” Phỉ Lệ chờ đợi nhìn Tạp Môn, Mạt Đức gia gia căn bản không có nói qua bên trong Phan Đa Lạp còn có chỗ như thế này.


“Rất giống tử địa. Không, phải nói là thấp địa còn khủng bố hơn tử địa.” Vẻ mặt Tạp Môn nghiêm túc nhìn sâm lâm phía xa, hắc vụ (sương màu đen) không ngừng tỏa ra từ trong đó, pha trộn một chút khỏa lạp nhỏ màu đen. (khỏa lạp= viên tròn tròn, dịch ra thì kì nên đành để thế)


“Cái gì là thấp địa?” Phỉ Lệ khẩn trương nhìn theo ánh mắt Tạp Môn, vừa cẩn thận lui về sau nửa bước, trong miệng không nhịn được nuốt nước miếng.


“Cái gọi là thấp địa chính là địa phương có đủ loại sinh vật kì lạ khắp nơi, nó không chỉ có trên đất bằng, mà ngay cả trên không cũng có sinh vật nguy hiểm. Đương nhiên khủng bố nhất vẫn là mặt đất, bởi vì ngươi căn bản sẽ không phòng bị được khi nào thì dưới chân ngươi sẽ nhảy ra vài sinh vật quỷ dị.” Tạp Môn cẩn thận nói, trán còn toát ra một tầng mồ hôi lại mỏng, hiển nhiên là bị hù dọa.


“Ngươi làm sao biết được, vì sao trên lịch sử đại lục Đế Á mụ mụ đưa ta không thấy trên Phi Long đại lục có địa phương khủng bố như vậy?” Vẻ mặt Phỉ Lệ không tin nói, tuy rằng trong lòng đã tin đến bảy phần rồi, nhưng vẫn không nhịn được phản bác.


“Ta cũng không biết, ta làm sao mà biết được, chẳng qua là ở nơi này của ta nói cho biết đây là địa phương thế nào thôi.” Tạp Môn nhún nhún bờ vai đơn bạc, tùy ý chỉ vào đầu mình mà nói.


“Vậy chúng ta làm sao bây giờ?” Phỉ Lệ cẩn thận nhìn Tạp Môn hỏi. Xem ra hẳn là truyền thừa ký ức của Tạp Môn rồi, bởi vì trong thư tịch Phỉ Lệ được xem thấy có một số ma thú đúng là tự mình có truyền thừa ký ức, nhìn Tạp Môn thế này hẳn là cũng ở cái dạng này.


Cô chỉ muốn lấy một chút gì đó trong bảo khố Phan Đa Lạp thôi, hơn nữa là cô nên được, nhưng vì sao bây giờ lại trở nên như thế này a!


“Đi về phía trước xem sao. Dù sao bây giờ ngươi cũng không biết làm sao rời khỏi đây.” Tạp Môn vô trách nhiệm nói.


“Ngươi nói nhẹ nhàng thế, đừng quên ta chỉ có bốn tuổi, cái gì cũng không biết, ngươi bảo ta đi vào đó tự tìm đường chết sao!” Phỉ Lệ bất mãn trừng mắt Tạp Môn, thật sự là đồ vô lương tâm, nếu mình mà chết thẳng cẳng, nàng cũng không sống được.


“Không có việc gì, vừa nãy ta dùng linh thức dò xét một chút, không có sinh vật nào xung quanh đây.” Tạp Môn nghiêm túc gõ đầu mình một cái. Nàng cũng không phải đứa ngốc, nếu như Phỉ Lệ thật sự chết thì người khóc chính là nàng, nếu như đến lúc đó ngủ một cái mấy ngàn năm, nàng tìm ai khóc chứ. (Chủ tớ nhà này dễ thương ghê )


“Ừ, vậy được rồi.” Phỉ Lệ cũng chỉ có thể gật đầu, dù sao đứng ở đây cũng không phải là cách, nhìn xem có thể có đường khác hay không, rời khỏi khỏi cái địa phương quỷ quái này.


“Hự! Tạp Môn ngươi có nghe thấy tiếng gì hay không?” Phỉ Lệ không nhịn được lôi kéo bàn tay lơ lửng giữa không trung của Tạp Môn. Vừa nãy ở bên ngoài đã biết rõ nơi này cực kì khủng bố rồi không nghĩ tới vừa đi tới thì nhìn thấy còn khủng bố hơn, khắp nơi đều là cành cây mục nát và lá rụng, thanh âm xào xạc vang lên, không ngừng vang vọng bên tai.


Hơn nữa càng đi vào trong không khí càng lạnh, mùi cũng ngày càng nặng, ánh sáng ngày càng mờ hơn, cảm giác giống như có chuyện gì không tốt sẽ xảy ra.


“Không.” Tạp Môn không tim không phổi nói, lại còn vui vẻ đụng vào cành cây bên cạnh, bộ dạng vô cùng nhàn nhã.


“A! Phải không? Vậy ngươi có từng nghe nói thi thể sau khi thối rữa thì sẽ có mùi kì lạ như tất thối không?” Phỉ Lệ chậm rãi ngừng cước bộ của mình, quá không bình thường rồi, chỗ này chẳng những không có âm thanh nào, ngay cả không khí cũng nồng nặc mùi tử khí, hơn nữa còn càng ngày càng nặng.


“Ta chỉ là linh mẫn thể mà thôi, mấy thứ ngươi nói ta không có cảm giác được.” Tạp Môn cũng cảm giác được không bình thường.


Bởi vì bọn họ đã tiến vào gần nửa canh giờ rồi, nhưng bất kể là sinh vật gì cũng không phát hiện ra, tuy rằng rừng cây xung quanh vẫn vô cùng um tùm nhưng lại không có một sinh vật nhỏ bé nào, điều này vô cùng vô lý. Theo lý mà nói thì khu rừng rậm rạp như thế động vật phải rất nhiều mới đúng, nhưng tại sao nơi này chẳng có gì?


“A, Phỉ Lệ cẩn thận.” Tạp Môn thần tốc vọt tới trước mặt Phỉ Lệ, ôm lấy cô lao lên một cành cây rất lớn phía trước.


Chỉ thấy nơi Phỉ Lệ vừa đứng xuất hiện một căn thụ đằng khổng lồ, hơn nữa theo động tác của Tạp Môn, thụ đằng nhanh chóng đánh úp về phía đại thụ bọn họ đứng.


“Đây là chuyện gì? Vì sao cái thứ đó lại di chuyển?” Phỉ Lệ sắc mặt tái nhợt nói, không dám nghĩ nếu như động tác vừa nãy của Tạp Môn chậm một chút, bây giờ khẳng định cô đã mất mạng rồi, bởi vì đại thụ bọn họ đứng khi nãy đã bị gốc thụ đằng quái dị kia chặt đứt.


“Nếu như ta đoán không sai, đây là Ma ngục hoa nổi danh Ma giới, hoa sống thường đến hai trăm tuổi, đường kính thành hoa khoảng hai thước, cao từ bốn đến năm thước, rễ cây cực giống thụ đằng, hoa màu tím đen, tản ra mùi hôi thối giống như thi thể thối rữa ngươi nói ban nãy.” Tạp Môn cẩn thận ôm Phỉ Lệ, vừa nhanh nhẹn né tránh công kích từ bốn phương tám hướng của thụ đằng.


“Chúng ta làm sao bây giờ?” Phỉ Lệ buồn bực hỏi.


“Chỉ cần tìm được bản thể Ma ngục hoa, dùng hỏa thiêu là được. Khó trách xung quanh đây không có sinh vật sống nào, xem ra cây Ma ngục hoa này hẳn là đã thành niên rồi.” Tạp Môn nghiêm túc nói. Sự tình có vẻ khó giải quyết, bởi vì nàng vừa phải chiếu cố Phỉ Lệ trong ngực, vừa phải xuất thủ ứng phó Ma ngục hoa, như vậy căn bản không có biện pháp tìm được bản thể Ma ngục hoa.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK