"Vào đi, vào đi, ta đang ở trong này." Một giọng nói non nớt không ngừng vang lên trong lòng Phỉ Lệ, dẫn nàng vào chỗ sâu nhất trong cung điện.
Phỉ Lệ nhìn xung quanh một cách đề phòng. Vừa rồi vẫn ở trong một căn phòng hoa lệ nhưng bây giờ trước mắt nàng là một không gian mênh mông bát ngát, tất cả mọi thứ đều trở nên mờ mờ ảo ảo. Chỉ có mình Phỉ Lệ đứng giữa không trung, dường như có ngoại lực nào đó nâng nàng lên khiến nàng có thể bước trên khoảng không mà không tốn chút sức nào.
Bốn phía đều là những vật mờ mờ ảo ảo, không chút hơi người. Nhưng nàng vẫn cảm thấy cách đó không xa là đáp án mà nàng muốn tìm. Cho nên Phỉ Lệ hoàn toàn thả lỏng thân thể căng cứng, để mặc cho luồng sức mạnh này dẫn mình đi về phía trước.
Không biết bay bao lâu, đến mức Phỉ Lệ cho rằng mình đã ở trong không gian không có hơi người này vài năm bởi vì thời gian như ngừng trôi trong không gian tĩnh lặng này. Thứ duy nhất còn sống chính là Phỉ Lệ nàng Trái tim nàng đập thình thịch, vạn vật đều tĩnh lặng, dường như chỉ hít thở một chút sẽ khiến người ta không chịu nổi.
Ngay lúc Phỉ Lệ không chống đỡ nổi thì bỗng có một chấm đen xuất hiện nơi xa rồi từ từ hiện ra trước mắt nàng. Dường như đây là một tòa nhà nho nhỏ, bốn phía đều bằng đá. Nếu không có một phía có dấu vết từng được mở ra, Phỉ Lệ sẽ không chút nghi ngờ rằng đây là một tảng đá nguyên vẹn chứ không phải một căn phòng bằng đá. Dù sao thì tòa nhà đá này cũng không giống với các tòa nhà khác. Có thể là bởi vì nó tản ra tử khí và sự xa cách nên khiến người ta không kìm lòng nổi mà muốn đụng vào.
"Có ai không? Là ngươi đang gọi ta ư?" Phỉ Lệ từ từ hạ xuống. Trải qua một thời gian dài dằng dặc như thế, ma lực của nàng đã gần như khôi phục. Nhưng nội thương vẫn chưa hồi phục hoàn toàn. Dù sao Ái Lệ Thi cũng ra tay bất ngờ, dường như dùng hết tất cả sức mạnh của mình. Mà tuy Phỉ Lệ có tấm lưới bảo vệ cản lại phần lớn sức mạnh nhưng trong tình huống trở tay không kịp vẫn khiến nàng bị trọng thương. Nếu không nàng cũng sẽ không thổ huyết.
Trong nháy mắt lúc Phỉ Lệ lên tiếng, một cánh cửa nhỏ trên tòa nhà đá từ từ mở ra. Lúc nó mở vang lên tiếng rít như tiếng hét chói tai như chưa từng được mở ra, khiến người ta có cảm giác chẳng lành. Một luồng khí tức âm hàn truyền ra từ trong cửa đá khiến Phỉ Lệ đứng ngoài rùng mình một cái thật mạnh. Nàng dè dặt nuốt nước miếng, bước một bước nhỏ qua cánh cửa. Tuy hơi sợ nhưng khí tức quen thuộc này vẫn không ngừng thúc giục Phỉ Lệ bước vào trong nhanh lên một chút.
"Có ai không? Ta muốn vào trong." Phỉ Lệ nói khẽ qua cánh cửa. Một khí tức âm hàn đánh thẳng vào khiến nàng rụt cổ lại một lần nữa. Nàng cẩn thận ghé sát vào đó, nhìn bốn phía bên trong nhưng ngoài bóng tối vẫn chỉ là bóng tối. Dường như ở đây chẳng có gì cả mà chỉ là một tòa nhà đá hết sức bình thường. Nhưng trong tiềm thức Phỉ Lệ không cho là như vậy. Dường như có chỗ nào đó mà nàng chưa để ý tới chứ thực tế cảnh tượng bên trong không phải như vậy.
"Ta vào thật đây." Phỉ Lệ lại nghiêm túc xác thực một lần nữa. Thật ra nàng không còn cách nào khác. Từ sau khi bị Ái Lệ Thi đánh bị thương, ngã vào tòa cung điện kỳ lạ này thì tất cả mọi chuyện xảy ra không nằm trong sự kiểm soát của nàng nữa. Nàng không thể hiểu được rằng rõ ràng là một tòa cung điện xa hoa, sao lại biến thành vùng đất u ám mênh mông bát ngát như thế. Bây giờ lại còn xuất hiện một tòa nhà đá kỳ lạ nữa.
Ngoài lựa chọn đi vào trong thì Phỉ Lệ không thể làm gì hơn. Cho nên dù biết rõ trong này có nguy hiểm nhưng nàng nhất định phải vào. Bởi vì nàng đang cược, cược rằng tòa nhà đá này chính là then chốt để ra khỏi chỗ kỳ lạ này. Phỉ Lệ kiên nhẫn bước từng bước. Trong nháy mắt khi nàng bước vào, tất cả mọi thứ lại thay đổi. Trước mắt nàng bỗng xuất hiện một tòa cung điện cổ kính, trên khắc ba chữ rồng bay phượng múa "Cung Bích Du". Chữ này không phải thể tiểu triện mà đại lục Phi Long hay dùng mà thiên về chữ cổ.
Trong nháy mắt Phỉ Lệ nhìn rõ ba chữ kia thì cả người lạnh ngắt. Sao lại xuất hiện một tòa cung điện kỳ lạ như thế này ở đây? Kiếp trước nàng thích đọc sách, nhất là những cuốn sách về nơi thế ngoại như thế này. Trong trí nhớ của kiếp trước của Lâm Vũ, cung Bích Du không hề xa lạ. Cung điện này là nơi ở của Tam Tiêu, Bích Tiêu, Vân Tiêu, Quỳnh Tiêu. Tam Tiêu là đồ đệ của giáo chủ Thông Thiên, pháp lực cao cường, sức mạnh còn hơn cả Thánh Nhân.
Nhưng sao tòa cung điện cổ kính trước mắt này lại đề ba chữ cung Bích Tiêu? Phải biết rằng không có tiên nhân thượng cổ nào có thể trêu chọc Tam Tiêu. Các nàng đều là người vô cùng bao che khuyết điểm. Hơn nữa bây giờ lại có người làm một tòa cung Bích Tiêu ở đây, chẳng lẽ không muốn sống nữa sao? Phỉ Lệ đi qua đi lại đầy nghi ngờ trước cung Bích Tiêu nhưng không dám đi vào. Kiếp trước Lâm Vũ vẫn rất kiêng dè chuyện hoang đường nên bây giờ Phỉ Lệ vô cùng nghi ngờ có phải đây là trò đùa ác của ai đó không. Nhưng nếu là đùa ác thì không phải hơi thái quá sao?
"Ta ở bên trong.Ngươi nhanh tới tìm ta đi." Lại là giọng nói non nớt lúc trước, mang theo chút vội vàng và thích thú, dường như rất mong gặp được Phỉ Lệ.
Cuối cùng, Phỉ Lệ vẫn bước vào rong. Dù sao thì cũng đã tới đây rồi, có hối hận cũng vô dụng không phải sao? Nàng đi trên hành lang thật dài, không ngừng rẽ theo tiếng gọi này vào bên trong, cuối cùng dừng trước một tòa lầu các tinh xảo. Trên đó cũng có một tấm biển đề: Khí Các. Hai chữ này tỏa ra ánh sáng rực rỡ. Phỉ Lệ nhìn thấy liền hiểu ra, hẳn là bên trong chứa toàn vũ khí hay những thứ tương tự thế.
Phỉ Lệ ôm nỗi lo lắng thấp thỏm trong lòng, đẩy cửa chính Khí Các ra, bước vào. Bên trái bày rất nhiều binh khí nhưng không phải thứ Phỉ Lệ tìm. Nàng bước lên cầu thang, đi thẳng tới lầu sáu mới dừng lại. Giữa căn phòng có một thanh kiếm tinh xảo treo lơ lửng trong không gian, trên chuôi kiếm vẽ một con rồng năm móng tượng trưng cho sự cao quý không gì sánh được. Một viên ngọc thạch khảm ở vị trí cao nhất của chuôi kiếm, hợp chuôi kiếm thành một thể với con rồng năm móng ở thân kiếm khiến người ta cảm nhận thấy một loại bá khí và khí tức nguy hiểm.
Khí tức quen thuộc tỏa ra từ chuôi kiếm này. Hơn nữa lúc Phỉ Lệ bước vào lầu sáu thì thanh kiếm vốn đang lơ lửng giữa không trung nhanh chóng run lên, tựa như đứa trẻ đang bày tỏ sự vui sướng của bản thân vậy. Dường như nó đang vội vã muốn thoát khỏi sự trói buộc nhưng lại chậm chạp không có cách nào thoát được, chỉ đành phải phát ra tiếng chít chít không ngừng để bày tỏ sự bất mãn của mình với Phỉ Lệ.
"Là mi đang gọi ta à? Sao ta lại cảm thấy mi rất quen? Nhưng ta lại không thể nhớ nổi tên ngươi." Phỉ Lệ chầm chậm đi tới, vuốt ve thanh kiếm đang hạ dần xuống một cách thân thiết. Lúc này chuôi kiếm đã lẳng lặng nằm trong tay nàng, bỗng phát ra một tiếng hu hu như đang bày tỏ gì đó.
Phỉ Lệ khẽ nâng thanh kiếm trong tay, tinh tế vuốt ve. Lúc thanh kiếm được tuốt ra khỏi vỏ thì một luồng ánh sáng xẹt qua mắt nàng rất nhanh, sau đó lại khôi phục lại bình thường ngay lập tức. Phỉ Lệ bình tĩnh nhìn ba chữ kiếm Bích Du khắc trên đó. Dường như kiếm Bích Du có liên quan rất lớn tới cung Bích Du. Chẳng lẽ Cửu Ngân cũng biết kiếm Bích Du ở trong tòa cung điện này? Vậy sao hắn không vào lấy? Còn nữa, vì sao nàng lại thấy quen thuộc với thanh kiếm Bích Du này như vậy? Cảm giác này tựa như là có huyết thống khiến nàng thấy hết sức thoải mái, dường như nó vốn là của mình vậy.
Phỉ Lệ lặng lẽ vuốt ve kiếm Bích Du trong tay. Dường như Lạp Mạc Nhĩ Tha môn còn dấu nàng rất nhiều chuyện. Ít nhất chắc chắn Lạp Mạc biết rất nhiều chuyện liên quan tới nàng, Kỳ Dương và Cửu Ngân cũng thế. Bởi vì chỉ có như vậy thì mới có thể giải thích vì sao lúc Kỳ Dương và Cửu Ngân biết thân phận của nàng thì lại có cảm xúc như thế. Nàng không tin chuyện vừa gặp đã yêu gì cả. Cho dù nói rằng khuôn mặt nàng xinh đẹp nhất trong tam giới cũng không sai nhưng nàng không chấp nhận được chuyện họ là người có thể bị sắc đẹp mê hoặc. Vậy tác động chủ yếu là do thân phận này của Phỉ Lệ. Rốt cuộc nàng là ai? Chủ nhân của thân thể này là ai? Chắc chắn không chỉ là một tiểu thư đơn giản của dòng họ Đức Cổ Lạp!
Dù cho ông trời tốt với nàng cỡ nào thì cũng không thể để nàng bước thẳng vào trong chiếc hộp Pandora. Phải biết rằng dù có là trưởng lão thì cũng không thể tùy tiện bước vào nơi bí mật trong thần điện. Nhưng nàng lại có thể ở lại ở trong đó lâu như thế. Nàng thật không ngờ lại mất đi tình thân thật vất vả mới có được như vậy. Nàng nên làm cái gì bây giờ?
Tâm trạng của Phỉ Lệ lên xuống không ngừng. Dường như kiếm Bích Du trong tay cũng cảm nhận được sự dao động của nàng nên không ngừng phát ra tiếng hu hu như đang an ủi. Phỉ Lệ bị suy nghĩ này dọa sợ. Dù sao cũng chỉ là một thanh kiếm mà thôi, sao nàng lại cho rằng nó có thể có tư tưởng riêng như thế? Phỉ Lệ lắc lắc đầu, không muốn nghĩ tới chuyện có hay không nữa. Dẫu sao chuyện quan trọng trước mắt là phải tìm được nơi Hoắc Đức Hoa rơi xuống, sau đó cứu Ái Lệ Ti ra. Về phần chuyện đáng tò mò này thì chờ tới lúc về rồi điều tra! Dù sao nếu Lạp Mạc Nhĩ Tha môn không muốn cho nàng biết chuyện thì cho dù nàng cố gắng thế nào cũng vô dụng.
Lúc Phỉ Lệ lâm vào suy nghĩ của mình thì hoàn toàn không biết luồng ánh sáng khác thường vừa nãy đã kinh động đến rất nhiều người. Thật là mấy nhà vui mấy nhà buồn! Rất nhiều người đã bắt đầu sắp xếp vì luồng ánh sáng này. Lần này dường như không chỉ tam giới loạn mà cả thiên giới cũng rối loạn một lần nữa. Dường như chuyện một vạn năm về trước lại xảy ra lần nữa. Nhưng không ai biết được kết cục lần này ra sao.