Học viện Ma pháp Phi Long có rất nhiều bảng xếp hạng khác nhau, nổi tiếng nhất là Thiên Bảng và Địa bảng. Thiên Bảng nhắm đến cấp cao, xếp hạng đệ tử lớp năm trở lên còn Địa Bảng phân chia thực lực của các đệ tử cấp thấp. Đặc biệt còn có Kim bảng dành cho tân sinh, xếp hạng thực lực các tân sinh mới tiến vào học viện.
Năm cái tên đầu tiên của tân sinh sẽ có tư cách hưởng thụ đãi ngộ của thủ tịch sinh lớp một, có thể tự do sắp xếp thời gian của mình, hoàn toàn không chịu sự chi phối của Lão sư.
Hơn nữa Kim bảng bất cứ lúc nào cũng có thể thay đổi. Nói cách khác, chỉ cần đánh bại kẻ khác trong cuộc đấu khiêu chiến tân sinh thì có thể thăng cấp trong Kim bảng. Cả Thiên bảng và Địa bảng cũng là quy tắc như vậy.
Lọt vào số năm người đứng đầu trong Kim bảng mới có toàn bộ đặc quyền của Học viện, còn ở trong số mười người đứng đầu thì cũng có đặc quyền như thế nhưng vẫn phân biệt chủ thứ. Đó chính là lý do vì sao mỗi lần tân sinh khiêu chiến trận đều vô cùng kịch liệt, là do ai cũng muốn mình có được đặc quyền như vậy. Người đứng đầu không chỉ có được một tiểu viện riêng mà lại còn có quyền đọc đến tầng thứ sáu trong Thư Đồ quán của học viện. Tân sinh chỉ có thể vào hai tầng đầu tiên nhưng nếu là thủ tịch sinh lớp một thì hoàn toàn không phải đắn đo. Chưa kể thủ tịch sinh còn có quyền đổi Lão sư, dù đi học trễ trong môn bắt buộc thì Lão sư cũng không thể trách móc. Mà các tầng tầng lớp lớp đặc quyền ở trên chỉ dành cho thủ tịch sinh mà thôi.
Vì thế năm nay cũng có rất nhiều người xoa tay chờ, chuẩn bị vì khảo thí vào học viện thất bại. Khác với bọn họ, thành tích đứng đầu của Phỉ Lệ là thi được nên cô căn bản là không phải đấu loại mà chỉ cần thi đấu trận cuối cùng là được. Như thế thì có ưu thế lớn là không cần lộ ra lá bài tẩy của mình. Nhưng đấu loại thì khác, họ phải trải qua rất nhiều đấu chọn mới có thể tiến đến trận cuối cùng.
"Nhị ca, sao huynh lại tới nữa, không sợ đám tình nhân đông đảo của huynh chưng ta lên sao?" Phỉ Lệ vô lực chớp chớp con mắt. Sao nhị ca của cô lại nhàn rỗi như thế, lúc nào cũng thấy xuất hiện ở chỗ cô vậy?
Vì thành tích đứng đầu mà Phỉ Lệ được có một tiểu viện riêng, không phải lúng túng khi ở chung với một đám người khiến cô rất hài lòng sự đãi ngộ này, còn Lợi Nhã thì không cần phải nói, tự nhiên là đi theo sau Phỉ Lệ.
Từ sau ngày khảo thí 《 đại lục thông lịch sử 》mà Phỉ Lệ có thêm hai cái đuôi, chính là hai huynh đệ Phỉ Bỉ và Lạc Khắc, bởi vì hôm đó Phỉ Lệ đã dứt khoát hỏi bọn họ một câu: Sau này các ngươi đi theo ta không?
Hai người đó đã thực hiện lời hứa của mình, không nói hai lời tựa như hai quả núi lớn, ngoan ngoãn đi theo sau Phỉ Lệ. Chỉ cần cô xuấy hiện ở một ngóc ngách nào đó của học viện thì bóng dáng cường tráng của hai huynh đệ sẽ ở ngay phía sau, khiến cho những tên đệ tử quý tộc muốn bắt chuyện chỉ có thể đứng xa xa nhìn mà không dám lại gần.
Ai chẳng biết bốn tân sinh này là cao thủ trong số mười người đứng đầu khảo thí. Bản thân Phỉ Lệ đứng thứ nhất, còn Lợi Nhã đương nhiên là thứ hai, Phỉ Bỉ và Lạc Khắc thì một người thứ năm, một người thứ sáu. Thực lực cường hãi như thế thì ai dám làm gì? Chưa kể danh hào gia tộc Đức Cổ Lạp của Phỉ Lệ, Phỉ Khắc Tư và Bảo Địch rất nổi danh ở Vũ kĩ học viện, ai lại mong mình bị mấy tên điên này vứt lên mái nhà.
"Tiểu muội không thích nhị ca à?" Bảo Địch ra vẻ tủi thân, chỉ cần Phỉ Lệ dám trả lời đúng vậy, hắn sẽ lập tức trở mặt.
"Sao vậy được? Phỉ Lệ làm sao không thích nhị ca chứ? Ta chỉ lo lắng thay đám tình nhân của Nhị ca thôi." Phỉ Lệ trái lương tâm trả lời. Cô dám chắc nếu như cô dám trả lời có thì hôm nay cô đừng hòng bước ra khỏi cánh cửa này chứ đừng nói là đi xem tân sinh khiêu chiến trận.
"Các nàng làm sao quan trọng bằng tiểu muội, trong lòng Nhị ca, tiểu muội mới là quan trọng nhất." Bảo Địch mặt dày cọ cọ trên người Phỉ Lệ, hoàn toàn không khác gì Phỉ Khắc Tư.
Hèn gì lão đại thích cọ cọ trên người tiểu muội đến thế, thì ra là rất dễ chịu mà! Ta quyết định về sau phải ôm tiểu muội thật nhiều, thật sự là quá thư thái. Con sói trong lòng Bảo Địch kêu gào.
"Bảo Địch, An Đức Lỗ lão sư hình như đang gọi đệ đó. Không phải là đệ quên mất hôm trước ông ấy dặn đệ chuyện gì đó?" Thanh âm như du hồn của Phỉ Khắc Tư đạp bể mộng tưởng của Bảo Địch. (thiêng gớm =)) )
"Á! Chết tiệt, ta lại quên mất tử lão đầu đó dặn ta chờ lão ở sân luyện tập. Huhu chết chắc rồi, tiểu muội, ngày mai ta sẽ tới tìm muội." Một trận gió thổi qua, bóng dáng của Bảo Địch đã biến mất khỏi tiểu viện, còn Phỉ Lệ cũng lập tức bị Phỉ Khắc Tư ôm vào lòng.
"Đại ca, không phải là huynh cố ý đấy chứ?" Phỉ Lệ tức cười nhìn bộ dạng lạnh băng đứng đắn của đại ca. Nhưng gương mặt tuấn tú lại đang dùng sức cọ cọ trên gương mặt tươi cười của cô. Ngay cả Phỉ Bỉ và Lạc Khắc ở ngay đó cũng là bộ dạng không chịu nổi.
Ai bảo lần đầu gặp nhau Phỉ Bỉ cùng Lạc Khắc nhìn thấy Phỉ Khắc Tư hành động như thế, mỗi người liền không cẩn thận ra tay, kết quả cũng có thể biết, mới hai chiêu hai huynh đệ đã nằm đo ván trên đất, còn Phỉ Khắc Tư của chúng ta thì vẻ mặt lãnh khốc đánh giá hai người.
Nhưng bộ dạng lãnh khốc này vừa nhìn thấy Phỉ Lệ thì một giây sau liền trở thành sắc ma. Trước sau thật sự là quá khác nhau khiến cho Phỉ Bỉ cùng Lạc Khắc là hai kẻ chậm tiêu mà cũng chịu không nổi. Còn Lợi Nhã thì hoàn toàn không để ý, đối với nàng thì chỉ cần không phải kẻ uy hiếp chủ nhân thì không cần quan tâm.
"Ai kêu tiểu tử này hôm nay đến đây mà không nói cho ta biết." Phỉ Khắc Tư "hồn nhiên" bán đứng huynh đệ của mình mà vẻ mặt thì vẫn vô cùng nghiêm túc.
Phỉ Lệ ở trong lòng hắn không nói nên lời đảo mắt, sao cô lại không biết đại ca vốn là một người thích ăn dấm chua vậy. Thật sự là quá phúc hắc rồi. Nghĩ đến đây Phỉ Lệ lại nhớ tới Lạp Mạc Nhĩ, bản thân đã tới Học viện Ma pháp Phi Long một tháng rồi, vì sao Lạp Mạc Nhĩ còn chưa tới tìm cô? Thật kì quái!