Mười phút sau, xe của Lê Bách Lâm dừng trước cổng ngôi nhà cũ của gia đình họ Lục.
Quản gia đã chuẩn bị sẵn từ sớm. Khi thấy xe đến, ông nhanh chóng bước tới, thái độ rất cung kính:
“Lê tiểu thư, Lê thiếu gia, mời hai người vào trong.”
“Anh, em từng nói với anh rồi, bà Lục cực kỳ quý em, bà thật sự coi em như cháu gái ruột để yêu thương.”
Lê An khoác tay anh trai, không chờ nổi mà khoe khoang.
“Anh nhìn đi, em chỉ cần nhắn một tin, bà đã chuẩn bị tất cả mọi thứ xong xuôi rồi.”
Lê Bách Lâm chỉ cười với em gái, không nói gì thêm.
Anh lớn hơn em gái vài tuổi, vì vậy suy nghĩ của anh cũng sâu sắc hơn.
Anh thừa nhận rằng hôm nay bà Lục rất nhiệt tình, sự chân thành cũng đủ lớn.
Nhưng ai biết được, đó là thật lòng hay chỉ là sự giả tạo?
Cụ thể thế nào thì phải chờ gặp người mới có thể đưa ra phán đoán. Lúc này, anh chỉ hùa theo lời em gái, không muốn vội vàng dội gáo nước lạnh vào niềm vui của cô.
“Vì em xứng đáng mà. Em đáng yêu như vậy, ai gặp cũng sẽ thích.”
Lê Bách Lâm xoa đầu em gái mình.
Lê An không vui, đẩy tay anh ra, bĩu môi trách móc:
“Anh, anh thật là, lát nữa còn phải gặp bà Lục, nếu tóc em bị rối thì làm sao đây?”
“Được, anh suy nghĩ chưa chu đáo. Để anh chỉnh tóc lại cho em.”
Lê Bách Lâm chỉ cười hiền lành.
Cả hai cùng quản gia đi đến phòng ăn. Trên bàn đã bày đầy những món ăn, tất cả đều là những món Lê An thích.
Nhìn khung cảnh này, ấn tượng của Lê Bách Lâm về nhà họ Lục cũng tốt lên không ít.
Xin chào các độc giả thân yêu,
Cảm ơn mọi người đã ghé thăm và ủng hộ truyện của Vèm Chanh. Đừng quên theo dõi fanpage và TikTok để đón đọc nhiều truyện hay hơn nhé!
Chúc mọi người một ngày thật bình yên và hạnh phúc.
Thương mến, Vèm Chanh!
“Bà Lục, An An nhớ bà lắm! Mấy ngày không gặp, bà có nhớ cháu không?”
Lê An vui vẻ chạy đến bên bà Lục, ôm lấy bà một cái.
Bà Lục lập tức nở nụ cười rạng rỡ như hoa.
Bà nhẹ nhàng vỗ vào lưng An An, ân cần hỏi:
“Tất nhiên là nhớ rồi. Mới mấy hôm không gặp, sao bà thấy cháu gầy đi thế này? An An đang giảm cân à?”
“Không ạ, chỉ là lâu không gặp bà, cháu ăn gì cũng thấy nhạt nhẽo hơn, nên tự nhiên gầy đi thôi. Nhưng mà gầy một chút cũng tốt, con gái cháu thấy gầy thì đẹp hơn.” Lê An không nói thật.
Cô vốn là người rất mê ăn uống, thêm vào đó, mỗi bữa trong nhà đều nấu những món cô thích. Chỉ bằng ý chí mạnh mẽ, cô mới có thể giảm được vài cân.
Cô muốn giảm cân để có vòng eo thon gọn, như vậy mặc váy mới đẹp, mới có thể khiến Lục Trầm xiêu lòng.
Bà Lục không hề biết những suy nghĩ vòng vo trong lòng cô. Nghe vậy, bà lập tức đau lòng:
“An An, thế này không được đâu. Người là sắt, cơm là thép, ăn bao nhiêu thì phải ăn đủ bấy nhiêu. Cháu vóc dáng rất chuẩn rồi, không cần ép bản thân như vậy.”
“Bà ơi, bà đừng mắng cháu nữa. Anh cháu còn ở đây, nếu anh mà biết cháu không chịu ăn, anh ấy nhất định sẽ lột da cháu mất.”
Lê An ôm lấy cánh tay bà, lắc lắc làm nũng.
Bà Lục bật cười: “Được rồi, lát nữa cháu phải ăn uống đàng hoàng, chuyện này coi như bỏ qua.”
Sau đó, bà quay sang nhìn Lê Bách Lâm. Hai người đơn giản chào hỏi, ấn tượng về nhau rất tốt.
Bà Lục đã tìm hiểu trước về ba người anh của nhà họ Lê. Họ đều là những người xuất chúng.
Những đứa trẻ tài giỏi như vậy, một gia đình bình thường chỉ có được một đã là điều đáng mừng, vậy mà nhà họ Lê lại có đến ba người. Thật đúng là tổ tiên phù hộ.
Nếu được kết thông gia với gia đình như vậy, thế hệ sau của nhà họ Lục chắc chắn cũng sẽ xuất sắc không kém.
Trong bữa ăn, bà Lục khéo léo đề cập đến chuyện này:
“Tôi thuộc thế hệ trước, lúc nào cũng nghĩ rằng, nếu hai bên đều cảm thấy phù hợp thì hôn sự nên sớm định đoạt.”
Câu nói này đúng ý Lê An, cô vừa định gật đầu thì bị anh trai đụng nhẹ dưới bàn. Anh là người lên tiếng trước:
“Bà Lục, theo tôi được biết, cháu trai bà hiện tại đang có bạn gái tên là Dư Vãn và hai người họ tình cảm rất tốt. Em gái tôi không bao giờ làm kẻ thứ ba.”
“Anh!” Lê An tức giận.
Cô liền đưa chân ra đá anh dưới bàn, từng cái một.
Lục Trầm đúng là có bạn gái, nhưng cô không quan tâm. Cái gì mà kẻ thứ ba, thật nực cười.
Chỉ có kẻ không được yêu mới là người thứ ba.
Với gia thế của cô, thêm cả sự yêu quý của bà Lục, người có thể trở thành Lục phu nhân chỉ có cô mà thôi. Hơn nữa, sự liên kết giữa hai nhà Lục và Lê sẽ tạo ra lợi ích lớn, đưa cả hai gia đình lên một tầm cao mới.
Đến lúc đó, còn ai dám nói cô một câu không phải?
Dư Vãn dù có muốn lên mạng tố cáo, cô chỉ cần nhấc ngón tay cũng có thể phong sát cô ta.
“An An, em đừng làm loạn.”
Lê Bách Lâm hoàn toàn không để ý đến em gái mà tiếp tục nhìn chằm chằm vào bà Lục, chờ một câu trả lời rõ ràng.
Bà Lục biết chuyện này là do cháu trai mình sai, cũng là nhà họ Lục có lỗi trước.
Bà nghiêm túc hứa: “Tôi nhất định sẽ khiến hai đứa nó chia tay. Lục Trầm chẳng qua chỉ bị cô gái đó mê hoặc nhất thời, sớm muộn gì nó cũng sẽ tỉnh ngộ. Cô ta chỉ là một con sói mắt trắng, ngay cả cha mẹ ruột không cần, cha mẹ nuôi nuôi nấng cô ta bao năm, thế mà cô ta quay đầu kiện họ ra tòa.”
Bà Lục thực ra không thật sự chướng mắt những việc làm của Dư Vãn.
Nếu hai người bọn họ không đứng ở hai chiến tuyến đối lập, mà cùng chung một phía thì bà sẽ thấy Dư Vãn làm rất đúng.
Nhưng đáng tiếc, họ lại là hai phe đối địch, và quan điểm của bà thay đổi theo lợi ích của hoàn cảnh.
“Cô ta sao lại có thể vô ơn bạc nghĩa đến thế?”
Lê Bách Lâm không biết sự thật, cũng không biết rằng Dư Vãn đã bị cha mẹ nuôi bạo hành suốt bao năm qua.
Từ vài lời của bà Lục, anh chỉ tưởng tượng được hình ảnh của một người phụ nữ đanh đá, ngang ngược.
Một cô con dâu như vậy, quả thực ai nhìn cũng phải lắc đầu.
“Nhưng dù thế nào đi nữa, Dư Vãn hiện giờ vẫn là bạn gái chính thức của cháu trai bà. Tôi không phản đối việc Lục Trầm và em gái tôi kết hôn, nhưng ít nhất anh ta phải chấm dứt mối quan hệ hiện tại, sau đó mới có thể cùng em gái tôi tìm hiểu một thời gian.”
“Tôi hiểu rồi. Hôm nay là lỗi của bà lão này, chuyện này chúng ta để sau hãy bàn tiếp.”
Bà Lục thấu hiểu tình yêu thương anh dành cho em gái, cũng không nhắc lại chuyện hôn sự nữa.
Lê An ngồi bên cạnh nhìn mà tức điên lên.
Chỉ thiếu một chút nữa thôi là có thể định hôn sự, vậy mà lại bị anh trai chen ngang, làm cho cơ hội bay mất.
Suốt cả buổi sau, Lê An cứ bực bội không vui.
Khi bữa ăn kết thúc, bà Lục nhiệt tình mời hai anh em ở lại qua đêm và bảo quản gia chuẩn bị hai phòng khách.
Về đến phòng, Lê An vừa đóng cửa lại đã bùng nổ cơn giận.
“Anh là anh của ai vậy? Em thấy anh nên làm anh của Dư Vãn thì hơn. Hai người đúng là hợp nhau, hoặc anh cứ cưới cô ta luôn đi.”
“Đừng làm loạn. Anh đâu có phản đối hai người bên nhau. Chỉ cần Lục Trầm chia tay, sau đó thì anh sẽ...”
“Chuyện của em không cần anh quản.”
Lê An không thèm nghe hết câu, cắt ngang một cách thô bạo.