• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Dư Vãn khẽ chạm vào cánh tay của Kiều Sở Sở.

 

Lần này có thể cứu được hai người bọn họ, thật sự là nhờ vào Ôn Vũ Thần.

 

Kiều Sở Sở hiểu rõ trong lòng, khuôn mặt lập tức nở một nụ cười ngọt ngào.

 

"Thầy Ôn, hôm nay thật sự cảm ơn thầy. Nếu không có thầy, em thật sự không biết phải làm sao..." Cô gãi đầu ngượng ngùng, sau đó nói tiếp:

 

"Ngày mai thầy có thời gian không? Em muốn mời thầy một bữa, coi như để bày tỏ lòng biết ơn."

 

Ôn Vũ Thần phẩy tay, không mấy để tâm:

 

"Không cần đâu, chỉ là chuyện nhỏ thôi. Bọn chúng dám gây chuyện trong quán net của tôi, tôi đương nhiên không thể để yên."

 

Khi đến dưới lầu nhà Kiều Sở Sở, cô lập tức nhảy xuống xe, vẫy tay chào hai người.

 

"Thầy Ôn, phiền thầy đưa chị Dư về giúp em nhé, cảm ơn thầy."

 

Ôn Vũ Thần cười lắc đầu, nhẹ giọng đáp:

 

"Đương nhiên rồi."

 

Tiếng chuông điện thoại vang lên, Dư Vãn cúi đầu nhìn, phát hiện là Lục Trầm gọi tới.

 

Lúc này đã là 11 giờ đêm.

 

Dư Vãn thoáng lộ vẻ áy náy, vội vàng bắt máy:

 

"Em sắp về nhà rồi, anh đừng lo."

 

Lục Trầm lập tức mất bình tĩnh, anh cầm lấy áo khoác, đôi chân dài nhanh chóng bước ra cửa.

 

"Vậy anh qua đón em ngay, em với Kiều Sở Sở đi chung không an toàn đâu."

 

Dư Vãn mím môi, khẽ liếc nhìn Ôn Vũ Thần.

 

Ngón tay Ôn Vũ Thần chậm rãi gõ lên vô lăng, từng nhịp vang lên trong không gian yên tĩnh của chiếc xe.

 

"Đừng lo, là thầy Ôn đưa em về. Hôm nay xảy ra nhiều chuyện quá, về tới nơi em sẽ kể rõ cho anh."

 

Lục Trầm vô thức siết chặt điện thoại, trong lòng trào lên ghen tuông.

 

Đã khuya thế này, tại sao Dư Vãn lại ở cùng Ôn Vũ Thần?

 

Nhưng anh vẫn giữ phong độ, không hỏi thêm gì.

 

Ôn Vũ Thần đưa Dư Vãn đến dưới lầu.

 

Dư Vãn bước xuống xe, mỉm cười vẫy tay chào:

 

"Cảm ơn thầy nhiều, thầy về cẩn thận nhé!"

 

Cô vừa quay người, liền nhìn thấy Lục Trầm đang đứng chờ ở cửa.

 

Hai tay Lục Trầm đút túi, ánh mắt sâu thẳm, biểu cảm khó đoán.

 

Dư Vãn giật mình thốt lên một tiếng, theo phản xạ lùi lại một bước, trong lòng dâng lên chút chột dạ.

 

Thật đúng là kỳ lạ, vừa nhìn thấy khuôn mặt lạnh lùng như băng của Lục Trầm, Dư Vãn lại có cảm giác như mình đang làm điều gì mờ ám.

 

Cô cười, tiến tới gần, khoác lấy cánh tay của Lục Trầm.

 

"May mà anh xuống đón em, chúng ta về thôi."

 

Lục Trầm bất lực thở dài, nắm lấy tay Dư Vãn.

 

"Thầy Ôn, cảm ơn thầy đã đưa bạn gái tôi về. Có muốn vào nhà uống chén trà không?"



 

Ôn Vũ Thần ngồi trên ghế lái, khuôn mặt nở nụ cười đúng mực.

 

"Không cần đâu, chỉ là chuyện nhỏ, thầy Lục không cần để tâm."

 

Nói xong, anh lái xe rời đi.

 

Chứng kiến cảnh tượng này, các phóng viên đứng đằng xa đều trợn tròn mắt, vội vã chụp vài bức ảnh trong hỗn loạn nhưng không dám lộ diện.

 

Những câu hỏi mà Tống Nghiên cung cấp cho họ quả thật quá quái gở và vô lý, thậm chí còn nói rằng Dư Vãn vừa bước xuống xe chắc chắn đang thần trí không rõ ràng, cấu kết với Ôn Vũ Thần.

 

Nhưng những điều cô ta nói đều không xảy ra, ngược lại, họ còn vô tình chứng minh mối quan hệ thân mật giữa Lục Trầm và Dư Vãn.

 


Dư Vãn khoác tay Lục Trầm bước vào nhà, nét mặt anh lập tức trở nên u ám.

 

Anh ngồi xuống sofa, vắt chân lên, im lặng không nói một lời.

 

Dư Vãn bật cười, giờ phút này, khuôn mặt Lục Trầm như đang viết rõ bốn chữ: “Mau đến dỗ anh.”

 

Cô chậm rãi tiến lại gần, khẽ hôn lên má anh.

 

"Đừng giận nữa mà, hôm nay xảy ra nhiều chuyện lắm. Trong quán bar chúng em gặp phải đám lưu manh..."

 

Dư Vãn vừa lẩm bẩm kể lại, vừa thỉnh thoảng ngước lên quan sát sắc mặt của Lục Trầm.

 

Nghe xong mọi chuyện, sắc mặt anh từ đen chuyển dần sang nhợt nhạt.

 

Anh lo lắng nhìn cô từ trên xuống dưới, giọng nói đầy căng thẳng:

 

"Sao em không gọi điện cho anh? Anh thấy Ôn Vũ Thần trông yếu ớt thế kia, nếu không phải vì thân phận ông chủ, chắc chắn không bảo vệ được em."

 

Nghe sao cũng toàn mùi ghen tuông.

 

Dư Vãn khẽ dịch lại gần, nép mình trong lòng Lục Trầm.

 

"Lúc đó em lo cho Sở Sở quá, không kịp nghĩ đến gì khác."

 

"À, phải rồi, đám lưu manh kia thừa nhận là do một cô Tống nào đó đứng sau chỉ đạo."

 

Dư Vãn bĩu môi, ngước lên nhìn Lục Trầm.

 

Sắc mặt anh không chút thay đổi, như thể đã sớm biết Tống Nghiên có thể làm ra loại chuyện bẩn thỉu này.

 

Lục Trầm siết c.h.ặ.t t.a.y cô, giọng nói đầy sự chắc chắn.

 

"Yên tâm, anh sẽ cho người điều tra. Nếu đúng là có liên quan đến cô ta, anh nhất định sẽ xử lý."

 

Nói rồi, anh kéo Dư Vãn vào lòng.

 

Nghe tiếng tim anh đập vững chãi, Dư Vãn cảm thấy vô cùng an tâm.

 

Bất chợt, cô bị anh bế lên, xoay một vòng trong không trung.

 

"Sau này đừng tiếp xúc nhiều với Ôn Vũ Thần, anh thấy anh ta không có ý tốt."

 

Giọng nói của Lục Trầm khẽ trầm xuống.

 

Dư Vãn cố tình nhướng mày, ghé sát tai anh.

 

"Sao em nghe thấy mùi chua nhỉ? Thầy Lục, anh đang ghen à?"

 

Lục Trầm bật cười, chạm nhẹ lên trán cô.

 

"Em biết rồi còn hỏi."

 

Nhớ lại chuyện tối nay, người ở bên cạnh Dư Vãn trong lúc nguy cấp lại là Ôn Vũ Thần, Lục Trầm không khỏi cảm thấy khó chịu, như thể có hàng vạn con kiến đang bò trên người.



 

Dư Vãn vòng tay ôm lấy eo anh, nhỏ giọng làm nũng.

 

"Sau này sẽ không thế nữa đâu, có chuyện gì em sẽ báo ngay cho anh."

 

Lục Trầm nghe vậy, lòng bỗng nhẹ nhõm hẳn.

 

Sáng hôm sau, Dư Vãn bắt đầu chuẩn bị cho việc thành lập công ty quản lý.

 

Kiều Sở Sở dụi mắt đầy ngái ngủ, với mái tóc xù tổ quạ, vội vàng chạy tới.

 

"Chị Vãn, chị gọi em gấp như thế có chuyện gì vậy?"

 

Nhìn dáng vẻ xuề xòa của cô hôm nay, Dư Vãn không nhịn được bật cười.

 

Cô đưa tay chỉ xuống chân của Kiều Sở Sở.

 

Kiều Sở Sở gãi đầu, lẩm bẩm:

 

"Chị Vãn, tay chị bị chuột rút à?"

 

Dư Vãn cạn lời, lập tức đứng dậy.

 

"Ý chị là, em đi sai dép rồi."

 

Kiều Sở Sở chẳng hề bận tâm, giọng đầy oán trách:

 

"Chị gọi một cú điện thoại đã bắt em phải chạy tới đây, em làm gì còn thời gian mà chỉnh chu, vội vàng xỏ đại đôi dép lê rồi đi luôn."

 

Cô dịch người, dựa sát vào Dư Vãn đầy thân thiết.

 

"Bộ dạng nào chị cũng thấy rồi, đi dép lê thì có gì mà to tát."

 

"Khụ khụ, nhưng mà em đi hai chiếc dép khác nhau."

 

Dư Vãn không chịu nổi, buột miệng.

 

Kiều Sở Sở trợn to mắt, cúi nhìn xuống, phát hiện đúng là hai chiếc dép không giống nhau!

 

Cô lập tức ôm đầu, lớn tiếng than thở:

 

"Chết tiệt, đi vội quá nên không nhìn kỹ, bảo sao tài xế cứ nhìn em bằng ánh mắt kỳ quặc."

 

Khuôn mặt cô đầy vẻ hối hận.

 

Dư Vãn bật cười, vỗ nhẹ lưng cô để an ủi.

 

"Không sao đâu, hôm nay chị gọi em đến là để bàn chuyện thành lập công ty quản lý."

 

Kiều Sở Sở ngơ ngác, cô chỉ là một quản lý nhỏ, hoàn toàn không biết gì về việc thành lập công ty.

 

"Chị Vãn, đầu óc gỗ mục như em e rằng không giúp được gì."

 

Cô ngượng ngùng đáp.

 

Dư Vãn lắc đầu, mỉm cười nói:

 

"Sở Sở, bây giờ em không còn là quản lý của chị, mà là trợ lý của chị. Hôm nay chị sẽ gặp vài đối tác, em đi cùng nhé."

 

Kiều Sở Sở vui mừng khôn xiết, vỗ n.g.ự.c đầy tự hào.

 

"Tất nhiên rồi, trợ lý Tiểu Kiều đã online, luôn sẵn sàng nhận lệnh."

 

Nhưng khi cúi nhìn bộ dạng luộm thuộm của mình, cô ngay lập tức xụ mặt.

 

"Không đúng, chị Vãn, bộ dạng này của em mà đi theo chị thì chỉ tổ mất mặt thôi."

 

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK