• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Vãn Vãn là bạn gái của cháu, không cần các người lên tiếng chỉ trích.”

 

Lục Trầm bình tĩnh quét mắt nhìn mọi người trong phòng:

“Trước khi dạy đời người khác, hãy nghĩ xem con cháu nhà mình có đáng mặt hay không.”

 

Câu này vừa dứt, không ít người biến sắc.

 

Lục Trầm quay về để kế thừa gia sản, dù sao cũng là người thừa kế danh chính ngôn thuận.

 

Nể mặt mẹ Lục, họ dám gây khó dễ cho Dư Vãn, nhưng tuyệt đối không dám đối đầu với Lục Trầm.

 

Huống hồ, mấy đứa con nhà họ đúng là từng gây ra không ít chuyện tai tiếng. Tương lai có khi còn phải nhờ Lục gia giúp dọn dẹp hậu quả. Nghĩ đến đây, họ đồng loạt im lặng.

 

Mẹ Lục giận đến mức mặt xanh mét, chỉ vào Lục Trầm nói:

“Thật là uy phong quá nhỉ! Con nhìn xem mình bị hồ ly tinh này làm hư đến mức nào rồi? Dám công khai chống đối trưởng bối, không còn chút lễ phép nào!”

 

Dư Vãn cười lạnh, nhịn không nổi nữa.

Hôm nay mà không phản bác lại mẹ Lục thì bà ta sẽ càng lấn tới.

 

“Không đáng kính, cớ gì phải kính? Một đám đàn bà chỉ biết bàn tán sau lưng mà còn đòi người khác tôn trọng?”

 

Mẹ Lục định phản bác lại thì ông cụ Lục đột nhiên đập mạnh cây gậy xuống sàn.

“Đủ rồi! Ta vẫn chưa c.h.ế.t đâu, các người định làm loạn ngay trước mặt ta sao?”

 

Ông cụ tỏa ra khí thế uy nghiêm, quét ánh mắt lạnh lùng khắp phòng.

 

Những người vừa nãy còn hống hách bỗng im bặt, rụt cổ không dám hó hé thêm lời nào.

 

Mẹ Lục bĩu môi, dù trong lòng không phục nhưng ngoài mặt lại không dám lộ ra.

 

Không khí chìm trong im lặng một lúc, Lục Trầm lên tiếng hòa giải, trò chuyện vui vẻ với ông cụ Lục, bầu không khí dần trở nên ấm áp hơn.

 

Sắp đến giờ ăn, cửa biệt thự bất ngờ vang lên tiếng gõ.

 

Mẹ Lục như đã đoán trước, vội vàng ra mở cửa.

 

Bà ta mở cửa, vẻ mặt tươi cười nói với người bên ngoài:

“Nghiên Nghiên, cuối cùng con cũng đến rồi. Hôm nay là tiệc gia đình, làm sao thiếu được con chứ?”

 

Tống Nghiên thân mật khoác tay mẹ Lục, không quên liếc nhìn Dư Vãn với ánh mắt đầy khiêu khích.

“Trên đường có chút việc nên con đến muộn. Con cũng mang quà đến tặng bác, chắc chắn bác sẽ thích.”

 

Hai người vừa khoác tay vừa bước vào, Dư Vãn bất giác nhíu mày.

 

Tống Nghiên quả thật có chút bản lĩnh, vậy mà lại lấy lòng được mẹ Lục nhanh đến vậy.

 

Nhìn dáng vẻ thân thiết của họ, rõ ràng trong thời gian cô ra nước ngoài điều trị, Tống Nghiên đã không ngừng lấy lòng bà.

 

Tống Nghiên đứng trước mặt Dư Vãn, lên tiếng:

“Vãn Vãn, cô về khi nào thế? Sao không nói trước với tôi để toii sắp xếp người đón cô?”



 

Câu nói hướng về phía Dư Vãn, nhưng ánh mắt lại dán chặt vào Lục Trầm.

 

Thật đáng tiếc, Lục Trầm không dành cho cô ta dù chỉ một ánh nhìn, ánh mắt anh như chỉ tồn tại mỗi Dư Vãn.

 

Dư Vãn mỉm cười, khoác tay Lục Trầm:

“Không cần đâu, có A Trầm lo liệu rồi. Chuyện của tôi cũng không phiền người ngoài quan tâm.”

 

Ý tứ rõ ràng: Đừng xía vào chuyện không liên quan.

 

Tống Nghiên cố gắng giữ nụ cười gượng gạo, ánh mắt cầu cứu nhìn về phía mẹ Lục.

 

Mẹ Lục nhận ra tín hiệu, lập tức đứng ra hòa giải.

 

Bà kéo Tống Diên về phía trước, nhìn Lục Trầm với ánh mắt đầy hoài niệm:

“Nghiên Nghiên và con là thanh mai trúc mã, lại còn có hôn ước. Quan hệ giữa hai đứa thân thiết hơn bất kỳ ai.”

 

Bà tiếp tục kể:

“Hồi nhỏ, hai đứa thân đến mức không rời nhau nửa bước, chơi với nhau cả ngày. Những chuyện đó con quên rồi sao?”

 

Lục Trầm lạnh lùng ngẩng đầu, ánh mắt sắc bén:

“Mẹ đang nói việc Tống Nghiên cứ bám lấy con từ nhỏ đúng không? Con nhớ rất rõ, con đã nhiều lần nói không muốn ở gần cô ấy.”

 

Lời này không chút lưu tình, chẳng khác nào giáng thẳng vào mặt mẹ Lục và Tống Nghiên.

 

Mọi người xung quanh đều nhìn về phía họ, Tống Nghiên cảm thấy mất mặt, không kìm được mà mắt đỏ hoe.

 

Cô ta yếu ớt nói:

“A Trầm, em biết anh còn giận em, nhưng anh cũng không nên trút giận lên bác gái.”

 

Những người khác bắt đầu lén bàn tán.

Lời nói của Tống Nghiên không giống như giả.

 

Nhìn thái độ của mẹ Lục, liệu có phải Lục Trầm ở bên Dư Vãn là vì muốn chọc tức Tống Nghiên?

 

Mọi người càng nghĩ càng thấy đúng, liền không nhịn được chen vào góp chuyện.

 

“Hai đứa có tình cảm hơn hai mươi năm, đừng vì chút hiểu lầm mà làm chuyện dại dột.”

 

“Tôi thấy xứng đôi vẫn là với tiểu thư Tống. Những người khác dù có cố gắng thế nào, cũng chỉ là gà rừng, không thể hóa thành phượng hoàng.”

 


“Tiểu thư Tống dù sao cũng là khuê nữ danh gia vọng tộc, sao có thể so với một diễn viên được?”

 

Tống Nghiên cảm thấy mình đã lật ngược tình thế, nụ cười trên mặt càng thêm đắc ý.

 

Dư Vãn không nhịn được siết chặt nắm tay.

Bọn họ hết lời khen kẻ khác, chê bai cô chẳng qua vì cô không có xuất thân quyền quý.

 

Nếu cô trở thành một bà chủ giàu có, những người này chắc chắn sẽ không dám nói thêm một chữ.

 

Nghĩ đến đây, Dư Vãn càng quyết tâm kiếm thật nhiều tiền.



 

“Cô có vẻ có định kiến lớn với diễn viên nhỉ?”

Lục Trầm quay sang nhìn người cô ruột thường xuyên nhắc đến từ “diễn viên.”

 

Người cô mỉm cười, ánh mắt đầy khinh bỉ:

“Thời xưa thì là hạng người phục vụ để làm trò mua vui, bây giờ chỉ là danh xưng đẹp đẽ hơn, sao có thể trèo cao vào Lục gia nhà chúng ta được?”

 

Lời nói này khiến sắc mặt những người xung quanh biến đổi, ánh mắt ai nấy đều hiện rõ vẻ tự cầu phúc.

 

Người cô vẫn không nhận ra tình hình, tiếp tục thao thao bất tuyệt hạ thấp nghề diễn viên.

 

“Nếu vậy, năm xưa cháu cũng là một diễn viên, chẳng phải không đủ tư cách làm người thừa kế Lục gia hay sao?”

 

Lục Trầm cắt ngang lời bà, giọng điệu tuy bình thản nhưng khí thế mạnh mẽ, cuốn phăng mọi người trong phòng.

 

Dư Vãn suýt bật cười thành tiếng.

Những người khác tuy nghĩ vậy nhưng đều biết không nên nói ra.

 

Chuyện Lục Trầm từng hoạt động trong giới giải trí vốn không phải bí mật. Nếu thật sự nói ra, chẳng phải mắng luôn cả vị người thừa kế Lục gia này?

 

Còn người cô rõ ràng không biết giữ mồm giữ miệng, bị công khai xử lý vẫn dám cãi bướng.

Đúng là dũng khí đáng nể.

 

Người cô tái mặt, cuối cùng cũng nhận ra mình vừa nói gì. Môi bà run rẩy mãi nhưng không thể thốt lên một lời.

 

“Hay là vị trí này, giao lại cho con trai cô đi.”

Lục Trầm tiếp tục.

 

Người cô đang đứng giữa cơn bão, sợ đến mức run lẩy bẩy.

“Không… không phải, cô không có ý đó…”

 

“A Trầm à, đừng để tâm lời cô cháu nói lung tung. Cô ấy tóc dài mà óc ngắn, chẳng hiểu biết gì đâu.”

Người dượng vẫn chưa để bà ta nói hết câu đã giáng xuống mặt bà một cái tát thật mạnh.

 

“Đàn bà nông cạn! Còn để ta nghe thấy mấy lời linh tinh đó, ta sẽ đánh nát cái miệng cô!”

 

Dứt lời, ông quay sang cười nịnh bợ với Lục Trầm:

“Chỉ là cô ấy lỡ lời thôi, cháu đừng chấp nhất.”

 

Lục Trầm khẽ gật đầu:

“Dượng ra tay hơi nặng đó, cháu chỉ đùa chút thôi, sao mọi người lại nghiêm túc như vậy?”

 

Ánh mắt người cô lộ vẻ oán hận, liếc chồng mình một cái nhưng không dám nói thêm.

Cái tát quá mạnh khiến bà phải lui xuống xử lý vết thương.

 

Hai người rời đi, không ai nhắc lại chuyện vừa rồi, tiếp tục bàn tán những chủ đề khác như chưa từng xảy ra chuyện gì.

 

Đến giờ ăn, cả hai vẫn không xuất hiện và không ai đề nghị đợi họ.

 

Ông cụ Lục đương nhiên ngồi ở ghế chủ vị, tiếp đến là Lục Trầm và Dư Vãn, sau đó mới đến những người khác.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK