• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Dư Vãn và đạo diễn Lâm thảo luận xong kịch bản, đạo diễn không ngừng gật đầu, cảm thán nói:

 

“Cô có thể tham gia vào đoàn phim của tôi, đúng là vinh hạnh lớn của tôi.”

 

Dư Vãn ngại ngùng lắc đầu: “Đạo diễn Lâm, ông quá lời rồi.”

 

Đạo diễn Lâm nhìn đồng hồ, cười sảng khoái nói:

 

“Đi thôi, mọi người làm việc ở đoàn phim đã lâu mà tôi vẫn chưa có cơ hội mời mọi người ăn bữa nào. Hôm nay chúng ta cùng đi ăn một bữa nhé, thế nào?”

 

Ôn Vũ Thần từ trong xe bước ra, vừa hay nghe được câu này, gương mặt nở nụ cười.

 

“Tất nhiên là được rồi, đạo diễn Lâm. Tôi cũng muốn nhân dịp này làm quen thêm với các đồng nghiệp trong đoàn.”

 

Nói câu này, ánh mắt anh vẫn dừng lại trên người Dư Vãn.

 

Đạo diễn Lâm vốn là người từng trải, đương nhiên nhìn ra được ý tứ sâu xa trong ánh mắt của Ôn Vũ Thần.

 

Nhưng tiếc thay, bên cạnh Dư Vãn đã có một người tốt hơn.

 

Nghe đạo diễn nói vậy, mấy nhân viên trong đoàn phim đều nhiệt liệt hưởng ứng, ai cũng cười vui vẻ.

 

Dư Vãn nhanh chóng nhắn tin báo cho Lục Trầm, sau đó cùng mọi người đến nhà hàng.

 

Vừa bước vào, Ôn Vũ Thần đã lịch sự kéo ghế, ánh mắt chan chứa tình cảm nhìn Dư Vãn.

 

“Cô Dư, cô ngồi đây đi.”

 

Mấy nhân viên trong đoàn đều ngạc nhiên, ánh mắt liên tục lướt qua lướt lại giữa hai người, nở nụ cười đầy ngụ ý.

 

Dư Vãn cười gượng, sợ bị hiểu lầm nên vội lên tiếng:

 

“Không cần đâu, cảm ơn anh Ôn. Tôi ngồi bên này cũng được.”

 

Cô chọn một chiếc ghế khác và ngồi xuống, đám người “chèo thuyền” cũng cụt hứng, đành lặng lẽ ngồi vào chỗ.

 

Nụ cười trên mặt Ôn Vũ Thần thoáng chốc cứng lại, nhưng anh nhanh chóng lấy lại vẻ tự nhiên.

 

Khi ăn, đạo diễn Lâm đưa thực đơn ra và nói:

 

“Mọi người muốn ăn gì cứ gọi thoải mái, hôm nay tôi mời!”

 

Mọi người đồng loạt gật đầu, lớn tiếng nói: “Đạo diễn Lâm thật hào phóng.”

 

Đạo diễn cười lớn, ánh mắt nhìn Dư Vãn đầy vẻ tán thưởng.

 

Đối với ông, điều đáng giá nhất từ dự án này chính là được quen biết Dư Vãn.

 

Dư Vãn có năng lực chuyên môn rất mạnh, một viên ngọc quý không nên bị vùi lấp. Cuối cùng, sau bao nhiêu khó khăn, cô cũng gặt hái được thành quả.

 

Khi đó, cả mạng xã hội ngập tràn những tin đồn thất thiệt, hàng chục nghìn bình luận ác ý yêu cầu cô rời khỏi giới giải trí.

 

Nhưng Dư Vãn đã kiên cường vượt qua, thậm chí còn chinh phục được một lượng lớn fan nhờ tính cách chân thật của mình. Giờ đây, tài năng diễn xuất của cô lại được một đạo diễn nổi tiếng công nhận.

 

Mấy nhân viên trong đoàn lén giơ ngón tay cái về phía Dư Vãn.

 

“Chị Dư, chặng đường phía trước nhất định sẽ đầy hoa.”

 

“Đúng vậy, chúng tôi sẽ luôn ủng hộ chị.”

 

Dư Vãn cảm động, mỉm cười đứng lên, nâng tách trà trước mặt.

 

“Cảm ơn mọi người đã ưu ái. Hôm nay tôi xin lấy trà thay rượu, kính mọi người một ly.”

 

Chẳng bao lâu sau, món ăn được dọn lên.

 

Mọi người vừa ăn vừa trò chuyện, không khí vô cùng vui vẻ.

 



Cô nhân viên chỉnh sửa video ngồi bên cạnh để ý thấy Dư Vãn không hề động đến món cá chim vàng, liền lên tiếng giới thiệu.

 

“Chị Dư, chị thử món cá chim vàng này đi. Đây là món đặc sản của quán, rất ngon đó.”

 

Dư Vãn mỉm cười, nghiêm túc đáp: “Tôi không thích ăn cá, nhiều xương lắm.”

 

Cô nhân viên đành gật đầu bất lực: “Vậy thôi vậy.”

 

Nhưng ngay sau đó, một miếng thịt cá đã được lọc sạch xương được đặt vào bát của Dư Vãn.

 

Ôn Vũ Thần khẽ mỉm cười, ánh mắt cong cong, dịu dàng nói:

 

“Cô Dư, miếng này không có xương, cô thử xem.”


 

Dư Vãn bỗng cảm thấy nghẹn lời.

 

Mấy nhân viên xung quanh liếc nhìn nhau, đồng loạt cúi đầu, sợ chứng kiến điều không nên thấy mà mất việc.

 

Dư Vãn ngẩng đầu lên, chạm phải ánh mắt dịu dàng nhưng đầy sâu lắng của Ôn Vũ Thần.

 

Dù cô có phản ứng chậm đến mấy, lúc này cũng nhận ra Ôn Vũ Thần có tình cảm đặc biệt với mình.

 

Nhưng hai ngày trước, chẳng phải Ôn Vũ Thần đã biết cô có bạn trai rồi sao?

 

Dư Vãn không tài nào hiểu nổi, nhưng vẫn âm thầm gắp miếng cá ra khỏi bát.

 

“Cảm ơn ý tốt của anh Ôn, nhưng tôi thực sự không thích ăn cá.”

 

Nói xong, cô cũng không quan tâm ánh mắt của những người xung quanh, cúi đầu tiếp tục ăn cơm.

 

Ánh mắt Ôn Vũ Thần trở nên ảm đạm, khóe miệng khẽ giật.

 

“Tôi hiểu rồi, là tôi đã vượt quá giới hạn, mong cô Dư đừng để tâm.”

 

Dư Vãn mỉm cười, lắc đầu nói: “Anh khách sáo quá. Mọi người ăn đi nào.”

 

Bầu không khí nhất thời rơi vào im lặng.

 

Nghe thấy lời Dư Vãn, mọi người đồng loạt gật đầu, vừa phụ họa vừa cầm đũa lên.

 

Nhưng suốt bữa ăn, ai nấy đều nhìn ra tình cảm của Ôn Vũ Thần dành cho Dư Vãn.

 

Đáng tiếc là, hoa rơi hữu ý, nước chảy vô tình.

 

Sắp ăn xong, điện thoại của Dư Vãn reo lên. Trên gương mặt cô ánh lên nụ cười rạng rỡ, cô lập tức bấm nghe.

 

Giọng nói trầm ấm của Lục Trầm vang lên:

 

“Vẫn chưa ăn xong sao?”

 

Dư Vãn ôm điện thoại, cười vui vẻ:

 

“Vẫn chưa, em đang nói chuyện với mọi người. Một lát nữa em về.”

 


“Được, lát nữa anh đến đón em.”

 

Sau khi cúp máy, nụ cười trên mặt Dư Vãn vẫn không hề tan đi.

 

Cô bé phụ trách chỉnh sửa video ngạc nhiên, ghé lại gần Dư Vãn, khẽ hỏi:

 

“Chị Dư, chị có bạn trai rồi sao?”

 

Má của Dư Vãn bất giác đỏ ửng, cô ngại ngùng gật đầu.

 

“Đúng vậy, là Lục Trầm, anh ấy là bạn trai tôi.”

 

Dư Vãn thoải mái giới thiệu, không chút giấu giếm.



 

Gương mặt của Ôn Vũ Thần càng thêm u ám, anh lặng lẽ cúi đầu.

 

Sau một hồi trò chuyện, mọi người cũng lần lượt tản đi.

 

Dư Vãn vừa bước ra ngoài thì thấy chiếc xe sang quen thuộc liền vội vàng đi về phía đó.

 

Đúng lúc này, cánh tay cô cảm nhận được một hơi ấm, khiến cô giật mình và lập tức hất ra theo phản xạ.

 

Người đứng trước mặt chính là Ôn Vũ Thần, trên tay anh là chiếc túi trắng của cô.

 

“Cô Dư, cô để quên đồ.”

 

Gương mặt Ôn Vũ Thần vẫn giữ nụ cười nhạt. Dư Vãn ngượng ngùng gãi đầu, nhận lấy chiếc túi.

 

“Cảm ơn anh, anh Ôn. Tôi đi trước nhé, tạm biệt.”

 

Dư Vãn vẫy tay, sau đó chạy nhanh về phía chiếc xe, mở cửa ghế phụ.

 

Lục Trầm ngồi trong xe, ánh mắt sâu thẳm nhìn về phía Ôn Vũ Thần.

 

Chỉ thấy Ôn Vũ Thần đứng đó, tay đút túi quần, cũng không chút nao núng mà nhìn thẳng vào anh.

 

Ý gì đây? Khiêu chiến với anh sao?

 

Lục Trầm cảm thấy buồn cười, khẽ quay đầu đi.

 

Dư Vãn thắt dây an toàn, cười tươi nói: “Đi thôi.”

 

Lục Trầm khẽ gật đầu, xoay tay lái, lái xe qua mặt Ôn Vũ Thần.

 

“Cô Dư, cô cảm thấy Ôn Vũ Thần thế nào?”

 

Câu hỏi bất chợt mang theo chút ghen tuông.

 

Dư Vãn bật cười, quay sang ngắm nhìn góc nghiêng hoàn hảo của Lục Trầm.

 

“Sao vậy, thầy Lục, anh ghen à?”

 

Dư Vãn cố tình ghé sát, giọng điệu vui vẻ, đuôi mắt cong lên.

 

“Đúng vậy, cô Dư quá được yêu mến, tôi cảm thấy rất bất an.”

 

Lục Trầm giả vờ cảm thán, đưa tay khẽ nắm lấy đầu ngón tay cô.

 

Dư Vãn vốn định trêu tiếp, không ngờ Lục Trầm lại thẳng thắn thừa nhận như vậy, cô ngượng ngùng quay mặt đi.

 

Một lúc sau, cô đưa tay vỗ nhẹ vào gò má nóng bừng của mình, thì thầm:

 

“Em chỉ thích thầy Lục thôi, người khác em không để tâm.”

 

Lục Trầm lúc này mới hài lòng.

 

Đang đi trên đường, điện thoại của Lục Trầm reo lên.

 

Dư Vãn tinh mắt, nhận ra là cuộc gọi từ mẹ Lục, nhưng anh chỉ chau mày khó chịu rồi bấm từ chối.

 

Cảm nhận được bầu không khí hơi kỳ lạ, Dư Vãn dè dặt hỏi:

 

“Có chuyện gì vậy? Hai người cãi nhau sao?”

 

Lục Trầm thở dài bất lực:

 

“Lại là chuyện của Tống Nghiên, lần này mẹ còn gây chuyện đến tận công ty anh.”

 

Dư Vãn trông thấy vẻ mệt mỏi của anh, bực bội xoa trán.

 

“Bác gái bị tiền mãn kinh hay sao? Sao cứ thích nghe lời một kẻ ngoài cuộc như vậy chứ?”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK