Dư Vãn đi phía trước, còn Lục Trầm xách hành lý theo sau.
Nếu hai người không ngồi chuyên cơ riêng, trông họ chẳng khác gì những cặp đôi bình thường khác trên đường đi du lịch.
Nhân viên lễ tân của homestay, khi thấy họ, ánh mắt không giấu được sự phấn khích, đến mức tay đưa thẻ phòng cũng run rẩy.
Hai người dọn vào căn homestay đã đặt trước, nghỉ ngơi để lấy sức cho chuyến đi ngày hôm sau.
Khi họ vừa lên lầu, lễ tân đã kích động lấy điện thoại ra chia sẻ niềm vui khi gặp được ngôi sao với bạn bè.
Không quên nhấn mạnh một câu: "CP mình ship là thật rồi!"
Sau một đêm yên tĩnh, không có sự cố gì xảy ra.
Buổi đầu của chuyến đi khá thoải mái, nhưng càng về sau, n.g.ự.c của Dư Vãn càng trở nên khó chịu.
Cô mở mắt, khẽ vuốt lại mái tóc hơi rối, rồi đẩy nhẹ Lục Trầm đang nằm bên cạnh.
Lục Trầm, với tính cách điềm đạm, lập tức dậy theo cô. Hai người cùng đi đến địa điểm tham quan.
Dư Vãn chỉ nghĩ rằng do thời tiết quá nóng nên gây cảm giác khó thở, đoán chừng một lát nữa sẽ ổn thôi.
Nhưng tình trạng cơ thể chẳng những không khá hơn mà hơi thở của cô ngày càng gấp gáp.
Lục Trầm nhanh chóng nhận ra điều đó, đôi mày cau lại đến mức có thể kẹp c.h.ế.t một con ruồi.
Hai người đứng yên tại chỗ, Lục Trầm cố giúp cô xoa dịu, nhưng hoàn toàn vô dụng.
Dư Vãn cúi người, tay ôm lấy bụng. Cơn đau xoắn lấy dạ dày tựa như có một lưỡi d.a.o sắc nhọn đang đ.â.m vào.
Thấy tình hình như vậy, Lục Trầm không chần chừ thêm nữa, lập tức gọi cấp cứu.
Xe cứu thương đến rất nhanh, Dư Vãn lần nữa được đẩy vào phòng cấp cứu.
Ca phẫu thuật lần này kéo dài hơn hẳn, khiến Lục Trầm không khỏi nặng lòng.
Mãi đến khi bác sĩ từ phòng cấp cứu bước ra, ông thở dài nhìn anh.
“Bệnh nhân bị chuyển biến nghiêm trọng, có lẽ trước đó được kiểm soát rất tốt nên lần này mới phản ứng mạnh như vậy.”
Lục Trầm mím môi chặt, khó khăn hỏi:
“Em ấy… liệu có tỉnh lại được không?”
Bác sĩ im lặng một lúc rồi mới nói:
“Bệnh nhân đã thoát khỏi nguy hiểm, nhưng bất cứ lúc nào cũng có thể qua đời. Tuy nhiên, gia đình không nên từ bỏ điều trị, hãy tin vào phép màu.”
Lục Trầm gật đầu, ánh mắt nhìn Dư Vãn vừa được đẩy ra khỏi phòng cấp cứu. Khuôn mặt cô tái nhợt đến mức không còn chút huyết sắc.
Anh đứng bên giường, siết chặt nắm tay, lập tức liên hệ bác sĩ để chuẩn bị chuyển viện.
“Anh chắc chứ? Với tình trạng hiện tại của bệnh nhân, khó lòng chịu nổi việc di chuyển đường dài.”
Lục Trầm đáp chắc nịch:
“Em ấy vẫn chưa tỉnh lại. Trong thời gian này, tôi đã liên lạc với chuyên gia ung thư ở nước ngoài. Tôi muốn thử một lần.”
Y học nước ngoài rõ ràng tiên tiến hơn, bác sĩ nghe vậy cũng không khuyên thêm, nhanh chóng hỗ trợ hoàn tất thủ tục chuyển viện.
Để chuyển viện cho Dư Vãn, chuyến bay bình thường chắc chắn không phù hợp, vì cô vẫn đang bất tỉnh.
Lục Trầm gọi cho trợ lý, không để đối phương kịp lên tiếng, đã nói thẳng:
“Bệnh tình của Vãn Vãn trở nặng, cần chuyển viện gấp. Trước khi tôi đến sân bay, hy vọng mọi thứ đã sẵn sàng.”
Trợ lý nghe tin thì ngỡ ngàng:
“Anh Lục, không phải hai người còn đang đi du lịch à? Sao lại đột ngột ra nước ngoài?”
Chuyện liên quan đến tính mạng, trợ lý không dám chậm trễ, tức tốc sắp xếp mọi việc.
Lục Trầm đưa Dư Vãn trở lại sân bay nơi họ từng đến, nhưng lần này khác hẳn. Trước đây, hai người còn đứng cạnh nhau. Bây giờ, một người thì đang nằm trên cáng.
Mọi việc dưới tay Lục Trầm, hiệu suất luôn rất cao.
Chuyên cơ chờ sẵn, vẫn là chiếc máy bay lần trước.
Sau vài giờ rung lắc trên không, cuối cùng máy bay cũng hạ cánh an toàn.
Trước đó, trợ lý đã thay mặt Lục Trầm liên hệ với các chuyên gia y tế tại đây.
Từ cơn hôn mê đơn thuần, Dư Vãn giờ đã sốt cao liên tục.
Lục Trầm hết lần này đến lần khác nhúng khăn ướt đặt lên trán cô.
Anh lặp lại động tác ấy không biết bao nhiêu lần, đến khi xuống máy bay mới nhận ra cánh tay đã tê cứng.
Bệnh viện tại địa phương tiếp nhận khẩn cấp và tiến hành loạt biện pháp cấp cứu.
Sau ba ngày trải qua muôn vàn khó khăn, Dư Vãn mới từ từ tỉnh lại.
Không gian bệnh viện nước ngoài khác hẳn trong nước, Dư Vãn mơ màng quan sát bốn phía, cảm thấy bối rối.
Vừa hay lúc đó, Lục Trầm đã ra ngoài mua đồ ăn, trong phòng bệnh chỉ còn lại Dư Vãn một mình.
Ở một mình rất dễ suy nghĩ lung tung, Dư Vãn bất giác nghi ngờ liệu có phải mình đã bị bắt cóc hoặc giam cầm hay không.
Nhưng nghĩ lại cô thấy điều đó không thể nào, bởi nếu bị bắt cóc thì ai lại không trói tay chân người khác cơ chứ?
Đúng lúc này, Lục Trầm đẩy cửa bước vào.
Nhìn thấy Dư Vãn đã tỉnh dậy ngồi trên giường, anh không kìm được mà đánh rơi hộp cơm trong tay xuống đất, sau đó lao nhanh tới bên giường.
“Vãn Vãn, cuối cùng em cũng tỉnh rồi! Em không biết lúc em mê man bất tỉnh, anh đã lo lắng đến mức nào đâu.”
Dư Vãn lúc này mới biết mình đã hôn mê mấy ngày liền, và trong thời gian đó đã có lúc tình trạng nguy cấp đến mức tưởng không qua khỏi.
Lục Trầm ôm chầm lấy cô, giọng nói tràn đầy sự sợ hãi lẫn nhẹ nhõm.
Dư Vãn vẫn chưa hiểu rõ toàn bộ sự việc, chỉ biết luống cuống vỗ nhẹ lưng anh.
Sau vài lời an ủi khe khẽ, Lục Trầm dần bình tĩnh trở lại.
Cô chỉ biết thở dài, cảm thán bản thân đúng là số lớn mạng lớn, nhưng cũng không khỏi đau lòng khi nghĩ rằng tất cả những điều này đều do Lục Trầm một mình gánh vác.
Bác sĩ nghe tin bệnh nhân tỉnh lại liền nhanh chóng tới phòng bệnh, lập tức tiến hành kiểm tra kỹ lưỡng.
Mỗi một ca bệnh ung thư đều cần được điều trị cẩn thận, vì chỉ có như vậy mới mang lại cơ hội hồi phục.
Bác sĩ chủ trị đứng trước giường bệnh, trên tay là một tập hồ sơ ghi chép.
“Cô Dư, chúng tôi đã nắm rõ tiền sử bệnh và tình trạng sức khỏe của cô. Trong mấy ngày cô hôn mê, chúng tôi đã xây dựng một phác đồ điều trị.”
Nghe vậy, Dư Vãn không khỏi căng thẳng. Dù sao chuyện này liên quan đến tương lai của mình, cô cũng không dám chắc liệu mọi thứ có thuận lợi hay không.
“Phác đồ điều trị này có rủi ro, tỷ lệ thành công chỉ khoảng 50%. Trong quá trình điều trị, cô sẽ phải trải qua ba ca phẫu thuật lớn với độ nguy hiểm khá cao. Vì vậy, quyết định có tiếp tục hay không, chúng tôi sẽ để cô tự lựa chọn.”
Nói xong, bác sĩ im lặng một lát, rồi không nhịn được mà khuyên thêm:
“Việc điều trị sẽ mang lại đau đớn vô cùng lớn, không phải ai cũng có thể chịu đựng được. Hơn nữa, cũng không đảm bảo kết quả sẽ thành công. Có khả năng đến cuối cùng… Dù sao, chúng tôi hy vọng cô Dư cân nhắc thật kỹ.”
Nói xong, bác sĩ dẫn nhóm y tá rời khỏi phòng bệnh, để lại không gian yên tĩnh cho cô và Lục Trầm.
Chỉ còn lại hai người, bầu không khí trong phòng trở nên nặng nề. Đối diện với chủ đề nghiêm trọng này, cả hai đều không biết nên mở lời thế nào.
Dư Vãn suy nghĩ rất nhiều, từ những chuyện đã qua cho đến tương lai sắp tới. Cuối cùng, ánh mắt cô dừng lại trên người Lục Trầm.
Một người thật lòng yêu thương cô, luôn vì sự sống và an nguy của cô mà lo lắng không ngừng.
Lục Trầm đã cố gắng hết sức để cô có thể tiếp tục sống, vậy cô còn lý do gì để không đấu tranh thêm một lần?
Dù chỉ có một phần vạn cơ hội, cô cũng muốn thử.
Bởi vì cuối con đường núi biển rồi cũng có lối đi, nơi cuối trời hoang vu lại chính là xuân sắc của núi non.
“Chúng ta điều trị đi.” Dư Vãn nhẹ nhàng lên tiếng: “Dù kết quả có thế nào, ít nhất hãy để chúng ta thử sức một lần.”
Lục Trầm như trút được gánh nặng trên vai, không kìm được mà ôm cô vào lòng.
“Dù phải trải qua bất cứ điều gì, chúng ta cũng sẽ cùng nhau đối mặt. Dù cho kết cục có ra sao… Ít nhất hãy để anh ở bên cạnh em, được không?”
Sự mạnh mẽ mà Dư Vãn gắng gượng dựng lên bỗng chốc sụp đổ, nước mắt trào ra khỏi khóe mắt, tuôn như mưa.
Cô không nói được lời nào, chỉ gật đầu thật mạnh, nước mắt thấm ướt vai áo của Lục Trầm, để lại một vệt ướt đẫm.