Nghe thấy mình sắp lên chương trình, chàng trai rõ ràng phấn khởi hơn hẳn.
“Xin chào mọi người, tên tiếng Trung của tôi là Cố Bạch Đình, tôi đã ở Trung Quốc được 8 năm rồi, hiện đang là sinh viên năm ba. Rất vinh hạnh được làm khách mời của chương trình này.”
【Trời ơi trời ơi, đẹp trai quá! Tổ chương trình đúng là biết chọn người mà!】
【Phải lấy được chứng chỉ tiếng Phổ thông chuẩn rồi nhỉ?】
【Tiếng Phổ thông chuẩn ghê, đợi đã, có khi nào hơn cả người Trung Quốc không ta?】
【Haha, bạn trên nói đúng quá rồi.】
“Được rồi, xin hỏi có ai mà anh không thể quên không?” An Bác hỏi.
Trong mắt Cố Bạch Đình thoáng qua một chút u buồn: “Mọi thứ đã qua rồi, chúng tôi đều đã chuẩn bị bước tiếp.”
Cố Bạch Đình vừa nói vậy, ai nấy đều cảm thấy có chuyện.
Nhưng nhìn anh như thế, mọi người lại cân nhắc nên làm sao để thuyết phục anh cố gắng thêm lần nữa mà không chạm đến vết thương của anh.
Người bạn của Cố Bạch Đình thấy vậy, không nhịn được vỗ vai anh một cái.
“Cậu với cô ấy rõ ràng vẫn còn yêu nhau, chẳng lẽ thực sự muốn bỏ lỡ thế này sao? Hôm nay là cơ hội tốt, cậu phải nắm lấy!”
Cố Bạch Đình bị bạn vỗ một cái, ánh mắt liền trở nên rõ ràng hơn nhiều.
Anh do dự trong chốc lát rồi quyết định thổ lộ tất cả.
“Tôi có một bạn gái đã quen bốn năm, nhưng năm ngoái chúng tôi chia tay rồi. Lúc đó cô ấy đang ở nước ngoài làm sinh viên trao đổi, chúng tôi có một vài hiểu lầm nên chia tay.”
【Hóa ra là yêu xa à, yêu xa đã khó chịu đựng rồi, huống chi là yêu xa khác quốc gia nữa?】
【Haiz, tôi với bạn trai cũng đang yêu xa, cảm giác không được gặp mặt nhau, thật sự khó chịu lắm.】
Dư Vãn gật đầu: “Vậy bây giờ cô ấy đã về nước chưa?”
“Về rồi.” Cố Bạch Đình có chút buồn bã nói: “Nhưng bên cạnh cô ấy có một người đàn ông khác, tôi đã tìm hiểu qua, không phải bạn trai cô ấy, nhưng mà…”
Cố Bạch Đình nói đến đây thì không thể nói tiếp được nữa.
Vẫn là bạn của anh tiếp tục câu chuyện.
“Họ đều là sinh viên trao đổi, ở nước ngoài cùng giúp đỡ nhau suốt một năm, Bạch Đình lo lắng hai người ngày qua ngày sẽ nảy sinh tình cảm.”
Dư Vãn và các khách mời khác nhìn nhau, ai cũng hiểu rõ tình hình.
“Hay thế này đi, chúng ta gọi cô gái ấy ra trước, anh đừng xuất hiện vội, chúng ta xem thử thái độ của cô ấy đã.”
An Bác đề nghị: “Nếu cô ấy đã có người trong lòng, thì anh cũng có thể hoàn toàn buông bỏ, nếu không thì hãy cố gắng thêm lần nữa.”
Cố Bạch Đình rất thích ý tưởng này, liền vui vẻ đưa số điện thoại của cô gái cho họ.
【Trời ơi, mọi người có thấy không? Lưu tên trong danh bạ là Tiểu Nhu ngoan ngoãn đó!】
【Hai người chia tay gần một năm rồi, mà tên lưu vẫn không đổi, anh chàng này thật sự yêu rất đậm sâu!】
Lấy được số điện thoại, mọi người bắt đầu do dự xem ai sẽ gọi.
Cố Bạch Đình nhìn Bạch Kỳ, ánh mắt sáng lên: “Chị Bạch, Tiểu Nhu là fan của chị, từ khi chị debut đã rất thích chị rồi!”
Bạch Kỳ vừa ngạc nhiên vừa vui sướng, trọng trách gọi điện cũng rơi lên vai cô.
Nhưng vốn là xuất thân thần tượng, Bạch Kỳ vẫn rất hiểu chiêu trò.
Tiểu Nhu đến rất nhanh, từ xa đã vẫy tay về phía Bạch Kỳ.
Cô gái có mái tóc màu hạt dẻ, mặc chiếc váy trắng tinh, trông giống như một bông hoa nhài nhỏ, đôi mắt không giấu được ánh sáng vui mừng.
“Kỳ Kỳ, cuối cùng em cũng được gặp chị rồi! Em thích chị lâu lắm rồi, không ngờ em may mắn thế này!”
Tiểu Nhu dường như bị hạnh phúc làm cho ngây ngất, vì vậy cũng không chú ý đến một nhóm người đang ẩn mình.
Ngay phía sau chiếc xe, một nhóm khách mời, thợ quay phim cùng với Cố Bạch Đình, tất cả đều ngồi đó lén nghe.
【Haha!】
【Tổ chương trình giỏi quá, cảm giác nghe lén thật quá đã!】
【Ai hiểu, cái cảm giác nghe lén chuyện người khác, thật sự rất phê!】
Hai người ngồi cùng nhau trên băng ghế, sau một hồi trò chuyện ngắn, Bạch Kỳ mới thản nhiên hỏi.
“Cảm giác em có tính cách rất tốt đấy, chắc thường được các chàng trai thích lắm phải không?”
Tiểu Nhu ngượng ngùng cười nhẹ, nhưng chẳng bao lâu, cô lại thoáng buồn.
“Haiz, tiếc là người mình thích lại không thích mình.”
Bạch Kỳ giả vờ ngạc nhiên hỏi: “Sao thế? Em bị cậu ta từ chối à?”
Tiểu Nhu lắc đầu: “Không, nói chính xác là anh ấy không còn thích em nữa.”
“Vậy theo như em nói thì hai người từng ở bên nhau à?” Bạch Kỳ hỏi.
Chỉ một chữ thay đổi, ý nghĩa lại khác xa ngàn dặm.
Tiểu Nhu cúi đầu, uể oải gật đầu: “Nhưng chúng em đã chia tay năm ngoái rồi, cũng không biết bây giờ anh ấy có bạn gái mới chưa.”
Nghe đến đây, Cố Bạch Đình vốn đang lén nghe cũng không chịu nổi nữa.
Anh bật dậy, vội vàng chạy đến trước mặt Tiểu Nhu.
Tiểu Nhu ngạc nhiên đến mức không thốt nên lời, thậm chí còn nhìn xung quanh, không hiểu từ đâu lại xuất hiện một người sống sờ sờ thế này.
Cố Bạch Đình khụy gối, ngồi nửa quỳ trước mặt Tiểu Nhu đang ngồi trên băng ghế.
Anh còn kích động đến nỗi nói lắp bắp, cuối cùng trực tiếp nắm lấy tay Tiểu Nhu.
Bàn tay nóng bỏng của anh bao trọn bàn tay nhỏ nhắn của cô, khiến trái tim Tiểu Nhu như bị bỏng, đôi mắt bắt đầu đỏ hoe.
“Bạch Đình…”
Cố Bạch Đình gật đầu mạnh một cái: “Anh đây, vừa nãy anh đã nghe hết rồi.”
Gò má Tiểu Nhu đỏ bừng, không biết vì ngượng hay vì xúc động.
“Vậy… anh nghĩ sao?”
Lúc này Cố Bạch Đình không thể kiềm chế được nữa, anh ôm chặt Tiểu Nhu vào lòng.
Trong ánh mắt anh tràn đầy niềm vui khi tìm lại được thứ đã mất, cẩn thận ôm chặt cô gái trong lòng, như đang giữ chặt một món báu vật quý giá.
“Lần này chúng ta đừng bỏ lỡ nữa, hãy viết tiếp câu chuyện của chúng mình, được không?”
Tiểu Nhu ngây người trong chốc lát, những giọt nước mắt vòng quanh trong mắt cuối cùng cũng rơi xuống, thấm ướt vạt áo trước n.g.ự.c của chàng trai.
“Được, sao giờ anh mới đến, em đã chờ anh lâu lắm rồi.”
Tiểu Nhu tức giận đ.ấ.m nhẹ một cái vào n.g.ự.c Cố Bạch Đình, như để trút ra hết nỗi uất ức trong lòng.
【A a a! Người đâu, b.ắ.n pháo hoa!】
【Mọi người còn ngẩn ra làm gì? Mang cục dân chính đến đây ngay!】
【Cuối cùng cũng có một cặp tái hợp thành công, chương trình cuối cùng cũng đi đúng hướng trong tập cuối!】
Hai người âu yếm một lúc, rồi mới nhớ ra bên cạnh vẫn còn người.
Gương mặt Tiểu Nhu đỏ bừng, ngại ngùng không dám nhìn ai.
Lúc này, Dư Vãn cùng mấy người khác cũng bước ra, giải thích mọi chuyện từ đầu đến cuối.
Tiểu Nhu cảm kích nở nụ cười với họ, sau đó lại nôn nóng trò chuyện với Bạch Kỳ.
Cố Bạch Đình ghen tuông kéo Tiểu Nhu lại, cảm ơn mọi người một lúc rồi kéo cô rời đi.
Nhiệm vụ hôm nay hoàn thành một nửa, tâm trạng của mọi người trở nên vui vẻ hơn nhiều.
Ngay cả thời tiết nóng bức cũng dường như không còn khó chịu đến vậy.
Họ tiếp tục tìm kiếm mục tiêu, nhưng Đàm Thi lại không chịu đi nữa.
Cô trốn dưới một bóng râm, ngồi phịch xuống dưới gốc cây.
“Chúng ta đã đi lâu như vậy rồi, nóng c.h.ế.t mất, nghỉ một chút đi.”
Những người khác cũng không nói gì, ngồi nghỉ dưới bóng mát năm phút rồi chuẩn bị tiếp tục quay.
Nhưng Đàm Thi lại không hài lòng nói: “Mới nghỉ được có bao lâu đâu? Tôi vẫn chưa hồi sức lại mà!”