Vừa bước đến cổng công ty, Vương Điền Khoát đã hùng hổ đuổi theo, khuôn mặt đầy vẻ đau khổ, nghiến răng nghiến lợi nói:
"Dư Vãn, hôm nay cô mà dám bước ra khỏi cửa này, thì đừng hòng làm việc ở đây nữa."
Dư Vãn khựng bước, lập tức quay đầu lại.
Không ít nhân viên trong công ty dựng tai lên nghe trộm, ai nấy đều biết chuyện hôm nay chắc chắn không thể tách rời khỏi sự xuất hiện của bà Lục và Tống Nghiên.
Dư Vãn cười nhạt, vung chiếc túi xách trong tay.
"Ông vẫn đứng được đấy à? Là tôi đánh quá nhẹ rồi."
Vương Điền Khoát tức đến mức râu tóc dựng ngược, trừng mắt không nói được lời nào, lại nghe thấy giọng nói thản nhiên của Dư Vãn vang lên.
"Vàng thì ở đâu cũng sáng lấp lánh. Đừng tưởng tôi ham hố ở lại cái công ty rách nát này. Lão nương không thèm làm nữa."
Kiều Sở Sở kêu lên một tiếng, đưa tay che miệng, nhưng trong mắt không giấu nổi vẻ hả hê. Cô giơ ngón cái lên trước mặt Dư Vãn.
"Chị Dư, chị ngầu quá! Nếu không phải có thầy Lục, em đã muốn gả cho chị rồi."
Dư Vãn cười dịu dàng, khoác tay lên vai Kiều Sở Sở, hai người cùng rời đi.
Nhưng đi được nửa đường, Kiều Sở Sở bỗng chốc lộ vẻ khó xử.
"Không được rồi, đồ của em vẫn còn ở công ty."
Dư Vãn chẳng hề bận tâm, rút ngay một chiếc thẻ đưa cho cô.
"Cái công ty đó chẳng khác gì bãi rác khổng lồ. Đồ cũ thì bỏ đi, chúng ta mua cái mới."
Kiều Sở Sở vừa kinh ngạc vừa vui mừng, lập tức gật đầu.
Cô ôm lấy vòng eo thon thả của Du Vãn, lớn tiếng nói:
"Chị Dư, đời này em chỉ muốn đi theo chị."
Đúng lúc đó, điện thoại của Dư Vãn vang lên. Ở đầu dây bên kia, đạo diễn Lâm lo lắng cất tiếng:
“Cô Dư, cô ổn chứ? Vừa rồi người phụ trách công ty cô nói rằng cô sẽ không đến đoàn phim quay nữa. Có chuyện gì sao?"
Du Vãn lau mồ hôi trên trán, hơi thở dồn dập.
"Đạo diễn Lâm, đừng nghe ông ta nói nhảm, ngày mai tôi vẫn sẽ đến đúng giờ."
Đạo diễn Lâm thở phào nhẹ nhõm, cuối cùng cũng yên lòng. Nhưng nghĩ đến giọng điệu của người phụ trách kia, ông ho khan hai tiếng, không nhịn được hỏi thêm:
"Cô xảy ra mâu thuẫn gì với công ty à?"
Du Vãn xoa xoa huyệt thái dương đau nhức, bất đắc dĩ đáp:
"Ông ta muốn đóng băng tôi ít nhất ba năm, bắt tôi hủy hết công việc trong tay. Chuyện đó sao tôi có thể đồng ý?"
Đạo diễn Lâm lập tức bật dậy, dây thần kinh trong đầu ông căng như dây đàn.
Dư Vãn là nữ chính trong bộ phim này của ông, phân cảnh đã quay được một phần ba.
Lúc này mà nói bỏ ngang, chẳng phải sẽ kéo cả đoàn phim xuống vực thẳm sao?
Đạo diễn Lâm tức đến nghiến răng ken két, lập tức mở miệng:
"Công ty quản lý đó đúng là đồ ngu ngốc. Thật vô lý hết sức. Cô Dư, đoàn phim không thể thiếu cô được, mong cô nhất định phải đến."
Dư Vãn cười, gật đầu đồng ý. Sau khi cúp máy, tâm trạng cô thoải mái hơn nhiều.
Kiều Sở Sở cầm chiếc thẻ trong tay, lo lắng hỏi:
"Chị Dư, nhưng cát-xê của bộ phim này sẽ được chuyển thẳng vào tài khoản công ty, sau đó chia theo tỉ lệ bảy ba. Nếu bây giờ chị mâu thuẫn với công ty, chẳng phải chúng ta sẽ không nhận được một xu nào sao?"
Du Vãn kéo Kiều Sở Sở vào quán cà phê, nói thẳng:
"Đơn giản thôi. Khi ký hợp đồng, các điều khoản đều đã quy định rõ ràng."
"Đinh đoong…"
Tin nhắn đến trên điện thoại Dư Vãn. Cô mở ra xem, phát hiện Vương Điền Khoát gửi đến một tài liệu.
Vì Dư Vãn rời công ty khi hợp đồng chưa hết hạn, nên cô phải bồi thường phí vi phạm hợp đồng.
Du Vãn bật cười vì tức, lập tức úp ngược điện thoại xuống bàn.
"Hừ, còn dám mặt dày đòi tiền vi phạm hợp đồng? Lão nương nhất định không tha cho ông."
Dư Vãn mang khuôn mặt tuyệt sắc của mình, thẳng thắn buông lời thô tục.
Kiều Sở Sở không khỏi sững sờ, vẻ mặt đầy ngưỡng mộ, hai tay chống cằm.
“Chị Dư, kiếp sau em vẫn muốn làm người quản lý của chị.”
Dư Vãn bật cười, lướt nhìn điện thoại rồi lên tiếng:
“Sở Sở, em phải giúp chị một việc. Đi tìm một luật sư quen biết, chị muốn kiện công ty giải trí Thịnh Tinh.”
Cô thật sự muốn rời khỏi công ty, nhưng tuyệt đối sẽ không bồi thường một xu vi phạm hợp đồng nào, thậm chí còn muốn ép công ty giải trí Thịnh Tinh phải công khai xin lỗi.
Kiều Sở Sở vội vàng gật đầu. Trước đây khi xử lý anti-fan, cô từng làm việc với không ít luật sư, những kẻ đó kiện lần nào thua lần ấy.
Không bao lâu sau, Kiều Sở Sở gửi danh thiếp của hai luật sư hàng đầu cho Dư Vãn.
“Chị Dư, hai vị này rất chuyên nghiệp, trước đây đã giúp chúng ta nhiều lần rồi.”
Dư Vãn hài lòng, đan tay vào nhau, đặt trên bàn, suy nghĩ một lát rồi nghiêm túc nói:
“Vậy hãy liên hệ họ. Trong văn phòng công ty Thịnh Tinh có lắp camera giám sát. Chị sẽ tìm cách lấy được, sau đó tiến hành các bước pháp lý.”
Kiều Sở Sở liên tục gật đầu, nhưng nghĩ đến việc Dư Vãn phải quay lại công ty, cô không khỏi lộ vẻ khó xử.
Dư Vãn nhấp hai ngụm cà phê, trên mặt nở nụ cười:
“Chuyện nhỏ như thế đối với chị chẳng khác gì trở bàn tay. Đừng quên, còn có tên ngốc Vương Điền Khoát kia.”
Ánh mắt Dư Vãn nheo lại, nụ cười trở nên nguy hiểm.
“Hắn dám có ý đồ với chị, vậy chị sẽ lấy hắn làm quân cờ, mượn tay hắn để lấy đoạn ghi hình đó.”
Dư Vãn cầm điện thoại, gõ vài chữ rồi gửi đi.
Âm báo tin nhắn vang lên lần nữa, Dư Vãn liếc qua màn hình, quả nhiên thấy Vương Điền Khoát đã mắc câu.
“Hừ, cũng biết điều đấy. Ngày mai đến công ty tìm tôi, không gặp không về, bảo bối nhỏ.”
Dạ dày của Dư Vãn quặn lên, suýt nữa nôn ra.
Nghe nói Vương Điền Khoát nhờ quan hệ mới ngồi lên được chức quản lý. Không ít diễn viên mới đều bị đôi tay bẩn thỉu của hắn quấy rối.
Có người không giữ nổi giới hạn, thậm chí còn lên giường với hắn.
Nhưng sau đó, Vương Điền Khoát luôn thoát thân một cách sạch sẽ.
Dư Vãn thở dài, trong lòng tràn ngập cảm thán.
Lần này gặp phải cô, cứ để hắn rơi xuống địa ngục!
Buổi tối, Dư Vãn trở về nhà.
Cuộc gọi video của Lục Trầm hiện lên.
Cô lập tức bắt máy, cười vẫy tay.
“Vãn Vãn, hôm nay quay phim có mệt không?”
Giọng nói trầm thấp, đầy từ tính của Lục Trầm khiến Dư Vãn bất giác cảm thấy tủi thân.
Cô hít mũi, giọng nhỏ nhẹ:
“Không mệt, nhưng em nhớ anh.”
Lục Trầm nhíu mày, nghe ra giọng nghẹn ngào mà cô cố nén, liền hỏi ngay:
“Sao thế? Có phải bị ai bắt nạt không?”
Ban ngày, khi đối mặt với kẻ xấu, Dư Vãn luôn xử lý một cách ung dung, thậm chí trong đầu đã vạch sẵn kế hoạch cho tương lai.
Nhưng trước mặt Lục Trầm, cô chẳng qua chỉ là một cô gái đôi mươi, một người bạn gái cần được che chở.
“Không có gì, chỉ là em nhớ anh. Anh đi rồi, ngay cả thời gian cũng như chậm lại.”
Lục Trầm bật cười, trong mắt tràn ngập sự cưng chiều.
“Yên tâm, giải quyết xong công việc, anh sẽ về ngay.”
Nghĩ đến mẹ Lục, Lục Trầm ngập ngừng một chút rồi nhẹ nhàng hỏi:
“Mẹ anh... có làm khó em không?”
Dư Vãn sững lại một chút, cười lắc đầu.
“Tất nhiên là không. Em ở đoàn phim suốt ngày, bác gái làm sao gặp em được.”
Lục Trầm thở phào, cuối cùng cũng yên lòng.
“Vãn Vãn là cô gái tốt nhất trên đời, chỉ mình anh biết, cũng không cần người khác biết.”
Từng lời từng chữ của Lục Trầm như tiếng búa nện xuống.
Mũi Dư Vãn cay cay, suýt chút nữa rơi nước mắt.
Ánh mắt Lục Trầm nhìn cô dịu dàng và sâu sắc đến mức giống như đang ngắm một báu vật hiếm có trên đời.
“Cảm ơn anh, Lục Trầm, cảm ơn vì đã cho em niềm tin hết lần này đến lần khác.”