Người đàn ông hừ lạnh một tiếng, giọng nói phát ra từ khuôn mặt bịt kín.
"Muốn trách thì trách mày đã chọc phải người không nên chọc!"
Vừa nói, hắn vừa kéo Dư Vãn lôi về phía góc tối.
Dư Vãn lòng như lửa đốt, quay đầu dẫm mạnh một cái lên chân hẳn.
Hắn đau nhói, nhưng không chịu buông tay, ngược lại càng thêm giận dữ.
"Con đàn bà rẻ mạt, còn dám dẫm tao à? Không cho mày biết thế nào là lễ độ thì mày không biết mình họ gì đúng không!"
Nói xong, hắn vung tay tát mạnh vào mặt Dư Văn.
Dư Vãn bị đánh đến hoa cả mắt, nhưng cô biết phải câu giờ.
Lục Trầm sẽ ra sớm thôi, chỉ cần cô tranh thủ thêm chút thời gian, nhất định sẽ được cứu.
Nhưng điều cô không ngờ là tên này còn có đồng bọn.
Một chiếc xe van nhanh chóng dừng lại trước mặt họ, cửa xe mở ra, một kẻ khác cũng bịt kín từ đầu đến chân hét lớn:
"Còn đứng đấy làm gì? Nhanh lên xe, đừng để cô ta chạy mất!"
Lưng Dư Vãn bị đẩy mạnh, cô loạng choạng ngã vào trong xe, đầu đập mạnh vào ghế.
Cơn đau khiến đầu óc cô choáng váng, cố gắng bò dậy nhưng cơ thể lại hoàn toàn không còn sức lực.
Cô bị kéo lên xe, rất nhanh đã bị trói chặt không thể động đậy.
Miệng bị nhét khăn, giây sau ý thức hoàn toàn mơ hồ, cô lập tức ngất đi.
Chiếc xe van lao vút đi, đúng lúc đó Lục Trầm từ cửa hàng tiện lợi bước ra.
Anh đưa mắt quan sát xung quanh nhưng không thấy ai.
Một dự cảm chẳng lành dâng lên trong lòng, đến mức chai nước trên tay rơi xuống đất anh cũng không nhận ra.
Hoàn hồn lại, anh lập tức gọi báo cảnh sát, đồng thời quay lại cửa hàng để xem camera giám sát.
Không biết đã qua bao lâu, Dư Vãn từ từ mở mắt.
Cô bị người ta chuốc thuốc mê, trong người vẫn còn dư lượng thuốc, phản ứng trở nên rất chậm chạp.
"Người đã tỉnh rồi! Tỉnh rồi! Tiểu thư Tống, cô mau lại xem, con nhỏ này tỉnh rồi!"
Ngay sau đó, một bóng người hiện ra trước mặt Dư Văn.
Cô nhìn mọi thứ vẫn còn mờ mờ, nhưng dựa vào dáng người mà đoán được đó chính là Tống Nghiên.
Tống Nghiên bóp chặt cằm cô, đắc ý nói:
"Chẳng phải lúc mày mỉa mai tao khí thế lắm mà, giờ sao lại giống con ch.ó c.h.ế.t thế này hả?"
Dư Văn cắn răng, cúi đầu thật nhanh, cắn mạnh vào tay Tống Nghiên.
Cú cắn ấy dồn toàn bộ sức lực của cô, khiến Tống Nghiên hét lên đau đớn:
"Á! Tao phải g.i.ế.c c.h.ế.t mày!”
Tống Nghiên giáng một cái tát mạnh vào mặt Dư Vãn. Nhìn tay mình rỉ máu, cô tức đến phát điên.
Không chịu nguôi giận, cô đá liên tiếp vào chân Dư Vãn vài cú thật mạnh.
Cơn đau ập đến như sóng cuộn, ý thức của Dư Vãn cũng dần tỉnh táo hơn.
Hai tay bị trói ra sau đột nhiên nhói lên, như vừa bị một vật gì đó đ.â.m phải.
Dư Vãn không để lộ cảm xúc, lặng lẽ dùng tay sờ thử. Khi chạm đến một chỗ nhọn sắc, trong lòng cô thoáng dấy lên tia hy vọng.
Cô cắn chặt môi dưới, ép mình không được phát ra một tiếng nào.
Tống Nghiên đánh mãi nhưng không nghe được tiếng kêu đau nào như mong muốn, cảm thấy mất hứng.
"Cứ làm cho nó tỉnh táo lại." Tống Nghiên bước lùi lại, lạnh giọng ra lệnh.
Nhận được chỉ thị, một kẻ khác xách nguyên một xô nước lạnh dội thẳng lên người Dư Vãn.
Nước lạnh ngấm vào từng lỗ chân lông, Dư Vãn không nhịn được run rẩy.
"Tống Nghiên, làm vậy là phạm pháp!"
Tống Nghiên hừ lạnh một tiếng: "Loại rác rưởi như mày thì có thể làm gì được tao?"
Dư Văn cắn chặt răng, không nói thêm lời nào mà quan sát tình hình xung quanh.
Cô bị trói chặt trên ghế, ngoại trừ đầu ra, mọi chỗ khác đều bị cố định không thể nhúc nhích.
Xung quanh là một không gian kín bưng, không có cả cửa sổ, nhưng có vẻ đây là một căn nhà cũ kỹ.
Tống Nghiên ngáp một cái, rồi ra lệnh: "Giao lại cho các người, đừng làm c.h.ế.t người là được."
Tống Nghiên rời đi, trong phòng chỉ còn ba gã đàn ông cao lớn.
Bọn chúng nhìn Dư Vãn từ trên xuống dưới, nở nụ cười nham nhở.
"Da mặt này, dáng người này, đúng là mỹ nhân hiếm có.”
Một trong ba người đàn ông không kìm được thốt lên kinh ngạc, vừa làm động tác xoa tay như ruồi vừa bước thêm vài bước về phía trước.
Ba người dần tiến lại gần hơn, dây thừng trói trên người Dư Vãn bỗng nhiên lỏng ra.
"Chốc nữa tao trước, chúng mày chờ đi!"
Dư Vãn vẫn giữ nguyên tư thế bất động, cho đến khi bọn họ đến gần, cô mới bất ngờ đứng bật dậy.
Cô nhắm thẳng vào giữa hai chân của gã đàn ông gần nhất mà đá mạnh một cú, lợi dụng lúc hắn đau đớn, cô lập tức xoay người chạy trốn.
Hai gã còn lại theo phản xạ đỡ lấy đồng bọn bị thương, nhưng khi thấy Dư Văn chạy thoát, lập tức bỏ hắn lại và đuổi theo.
Dư Vãn dồn hết sức mà chạy, may mắn là cửa không bị khóa.
Ra khỏi cửa, cô nhanh tay đóng lại và đặt một cái cào rỉ sét chắn ở ngay lối đi.
Sau khi làm xong, cô nhanh chóng bỏ chạy.
Không lâu sau, cửa bị đẩy mở. Một gã đàn ông bước ra mà không chú ý, liền dẫm ngay vào chiếc bẫy mà Dư Vãn đặt.
Một thanh gỗ bật mạnh lên, đập thẳng vào mặt hắn.
Gã đàn ông ôm lấy mặt, đau đớn cúi gập người mà kêu la thảm thiết.
Hai người đã bị hạ gục, gã cuối cùng tức tối đẩy người phía trước ra:
"Đồ vô dụng, tránh đường! Để tao bắt con nhỏ đó về!”
Sự khác biệt về thể lực giữa nam và nữ quá rõ ràng, cộng thêm Dư Vãn không thường xuyên tập luyện, nên chẳng mấy chốc cô đã bị đuổi kịp.
Cô muốn kêu cứu, nhưng xung quanh vắng tanh, không một bóng người để nhờ giúp đỡ.
Cô chạy càng lúc càng chậm lại. Gã đàn ông phía sau thấy thế, cũng từ chạy chuyển sang đi.
Trong giọng hắn chứa đầy sự đắc ý, như thể đang tận hưởng trò chơi mèo vờn chuột.
"Không phải mày chạy giỏi lắm sao? Để tao xem khi bị bắt thì mày sẽ thế nào!"
Hắn càng lúc càng tiến gần. Dư Vãn bất đắc dĩ phải cố chạy tiếp, nhưng cảm xúc hoảng loạn khiến nhịp thở của cô trở nên hỗn loạn, tốc độ càng chậm đi.
Đúng lúc này, gã đàn ông tăng tốc, chạy vượt lên trước rồi túm lấy cánh tay cô.
Dư Vãn cố gắng giãy giụa, nhưng vô ích, sức lực của cô không thể so với hẳn.
Hắn cười gằn, để lộ hàm răng vàng khè, miệng bốc mùi hôi thối rồi tiến đến gần cô định hôn.
Dư Vãn cảm thấy dạ dày mình như sôi lên, cảm giác buồn nôn càng lúc càng mạnh, cuối cùng cô nôn thẳng vào người hắn.
Hắn bị nôn đầy người, tức giận tát cô một cái mạnh:
"Con khốn, tao ghê tởm đến vậy sao?"
Cùng lúc đó, dạ dày của Dư Vãn đau quặn lên như bị kim đâm.
Sắc mặt cô tái nhợt đi, cộng thêm cú tát mạnh, mắt cô tối sầm, cuối cùng ngất lịm đi.
Gã đàn ông nhìn Dư Vãn ngã xuống bất động, lúc này mới nhận ra hoảng sợ.
"Tao... tao không g.i.ế.c mày đâu, nếu mày làm ma thì đi tìm kẻ đã bắt mày ấy!"
Nói xong, hắn sợ hãi bỏ chạy, để mặc Dư Vẫn nằm đó.
Khoảng hơn mười phút sau, Lục Trầm như cảm nhận được điều gì, bèn bước vào khu rừng nhỏ tối tăm.
Anh bật đèn pin, rà soát từng góc một, không bỏ qua bất cứ chỗ nào.