Dư Vãn tự nhận không phải người thích dây dưa, nếu Lục Trầm cũng cảm thấy giữa họ có khoảng cách về thân phận, cô có thể buông tay.
Nhưng nếu người khác muốn xen vào chuyện tình cảm của cô, thì đừng trách cô nói năng khó nghe.
Mẹ Lục bị một loạt lời nói sắc bén của Dư Vãn làm nghẹn không thốt nên lời, chỉ có thể tức tối đáp lại:
“Lục Trầm bị cô mê hoặc nên mới không nhìn rõ bản chất của cô. Đừng có đắc ý!”
Dư Vãn cười lạnh một tiếng:
“Vậy thì cứ đợi đến lúc anh ấy nhìn rõ bản chất của cháu đi. Chuyện của bọn cháu, không phiền bác phải bận tâm.”
Nói xong, Dư Vãn cũng không muốn đôi co thêm, trực tiếp đứng dậy:
“Cháu vẫn nói câu cũ, nếu bác muốn cháu rời xa Lục Trầm, thì cứ để chính anh ấy tới tìm cháu. Hôm nay nói đến đây thôi, cháu xin phép không tiếp chuyện nữa.”
Cô quay người rời đi, mặc kệ mẹ Lục tức đến nỗi muốn bật khóc tại chỗ.
Mắng xong rất sảng khoái, nhưng sau đó cô lại lo lắng.
Dù gì đó cũng là mẹ ruột của Lục Trầm. Lỡ đâu anh lại cảm thấy cô không nể mặt bà thì sao?
Dư Vãn tóm tắt mọi chuyện một cách đơn giản, sau đó bắt đầu quan sát phản ứng của Lục Trầm.
Chỉ cần thấy có gì đó không ổn, cô chắc chắn sẽ không ngần ngại quay người rời đi.
Một mối tình đầy rẫy sự ngăn cản, nếu ngay cả người trong cuộc cũng không hợp tác, thì còn lý do gì để cô phải cố gắng nữa?
“Chuyện này là mẹ anh sai. Để anh về nói lại với bà.”
Lục Trầm dường như đã sớm đoán được, có chút bất lực tiếp lời:
“Dạo này Tống Nghiên cứ qua nhà cũ, chắc là lại nói gì đó khiến mẹ hiểu nhầm.”
Dư Vãn nghĩ kỹ, thấy cũng hợp lý.
Lần trước mẹ Lục đột ngột đến làm loạn, cũng là do Tống Nghiên xúi giục sau lưng.
Nghĩ đến đây, cô cảm thấy nhẹ nhõm hơn một chút.
Nhưng ngay hôm sau, Lục Trầm lại mang về một tin động trời.
“Anh có chắc là muốn em về nhà anh cùng ăn cơm với họ không?” Dư Vãn hỏi ngược lại.
Lục Trầm gật đầu. So với sự kinh ngạc của cô, anh lại vô cùng bình tĩnh.
“Cuối tuần là tiệc gia đình, sớm muộn gì cũng phải ra mắt. Nhân cơ hội này để anh giới thiệu em với họ.”
Dư Vãn gật đầu, nhưng trong lòng không khỏi lo lắng.
Cảm giác này kéo dài mãi đến cuối tuần, khi cô được Lục Trầm đưa đi làm tóc và chọn đồ.
Dù chỉ là bữa tiệc gia đình, nhưng người đến rất đông.
Không chỉ có gia đình chính mà còn cả họ hàng bên ngoại cũng tham dự.
Lục Trầm kiên nhẫn chờ trong khi Dư Vãn bận rộn làm tóc, thử váy. Stylist chọn cho cô một chiếc váy ton-sur-ton (tone xoẹt tone) với Lục Trầm, kết hợp với kiểu tóc và trang điểm tinh tế.
Mất hơn một giờ đồng hồ, Dư Vãn đã hoàn toàn lột xác. Đến mức cô còn cảm thấy lễ trao giải cũng chưa từng cầu kỳ như vậy.
Cô không khỏi cảm thán trong lòng: Đúng là nhà giàu, phép tắc nhiều thật.
Lục Vân Triều vừa vặn đến cùng lúc. Nhìn thấy dáng vẻ của Dư Vãn, anh không kiềm được mà xuýt xoa:
“Chị Dư Vãn đúng là người mẫu trời sinh, mặc gì cũng đẹp.”
Lục Vân Triều thẳng thắn bày tỏ sự tán thưởng, nhưng Lục Trầm lập tức đứng chắn trước mặt Dư Vãn, lạnh giọng:
“Đây là chị dâu cậu, nói chuyện cho đàng hoàng.”
Lục Vân Triều lại chẳng hề bận tâm, chỉ cười cợt, nhưng không khí bắt đầu có chút căng thẳng.
“Chưa kết hôn mà. Chỉ cần chưa kết hôn, em vẫn còn cơ hội, cần gì phải vội vàng thế.”
Nghe câu này, cả Dư Vãn lẫn Lục Trầm đều sững sờ.
Dư Vãn không ngờ cậu ta lại... táo bạo như vậy, giữa nơi đông người mà dám tranh phụ nữ với anh họ.
Còn Lục Trầm thì giận điên, không ngờ Lục Vân Triều lại vô liêm sỉ đến mức này.
Gương mặt anh tối sầm, cố gắng kiềm chế không ra tay.
“Nếu cậu còn ăn nói bừa bãi, tôi không ngại cho cậu ra nước ngoài học thêm vài năm đâu.”
Lục Vân Triều như nhớ lại ký ức không mấy vui vẻ nào đó, lập tức thu lại vẻ ngông cuồng. Nhưng lời nói vẫn không chịu thua:
“Anh đúng là hẹp hòi, mới đùa vài câu mà đã nóng thế.”
Lục Trầm lạnh lùng cười khẩy:
“Đừng để tôi phải tìm người dạy cậu cách cư xử.”
Lục Vân Triều thay đổi sắc mặt, miễn cưỡng nói:
“Chị dâu.”
Nghe được câu trả lời vừa ý, Lục Trầm mới dẫn Dư Vãn vào bên trong.
Cả hai đều không để ý đến Lục Vân Triều nữa, ăn ý mà không nhắc lại chuyện vừa xảy ra.
Vào đến biệt thự, trong phòng khách đã có một nhóm người ngồi trên sofa.
Ở trung tâm là một ông lão tóc bạc phơ nhưng thần thái hồng hào, khí chất mạnh mẽ, không cần nổi giận mà vẫn uy nghiêm. Chỉ cần ngồi yên lặng thôi cũng khiến người ta nhận ra sự khác biệt.
“Lát nữa gọi là ông nội là được. Ông tuy trông có vẻ nghiêm khắc, nhưng tính tình cũng dễ gần lắm.”
Lục Trầm nhỏ giọng giải thích khi thấy ánh mắt Dư Vãn dõi theo.
Dư Vãn khẽ gật đầu.
Trong lúc cô đang quan sát đối phương, ông cụ Lục cũng đang chăm chú nhìn về phía này.
Thấy hai người chỉ đứng im, ông cụ hừ một tiếng đầy bất mãn:
“Không thấy ông nội ngồi đây sao? Xa nhà bao nhiêu năm không hỏi han, bây giờ ngay cả ông nội cũng không muốn nhận nữa à?”
Lời ông cụ nói tuy mang ý trách móc, nhưng phần nhiều là bông đùa, không phải thật sự giận.
Lục Trầm vội vàng dẫn Dư Vãn tiến lại gần, cẩn thận trấn an:
“Sao lại thế được? Con chỉ đang giới thiệu ông cho Vãn Vãn, sợ cô ấy lỡ làm sai điều gì thôi.”
Ông cụ không nói gì thêm, ánh mắt chuyển sang nhìn Dư Vãn.
“Cô bé, cháu là bạn gái mới của thằng nhóc này à?”
Giọng điệu của ông cụ ngoài tò mò thì không mang theo bất kỳ cảm xúc nào khác.
Dư Vãn không thể phân định rõ ông là bạn hay thù, nên chỉ đáp lại một cách lễ phép.
“Là cháu ạ. Cháu chào ông, cháu là Dư Vãn, bạn gái của A Trầm.”
Ánh mắt ông cụ lóe lên một tia hài lòng, thái độ bình tĩnh của Dư Vãn khiến ông khá ưng ý.
“Con bé cũng thông minh đấy.”
Nói xong, ông cụ không tiếp lời, khiến Dư Vãn có chút bối rối.
Cô ngồi trên sofa, lặng lẽ nghe tiếng trò chuyện xung quanh mà không nói câu nào.
Mọi người nể mặt ông cụ Lục nên không nói gì khó nghe, nhưng ánh mắt khinh thường thì chẳng thể giấu nổi, làm cô không khỏi khó chịu.
Lục Trầm luôn ngồi bên cạnh Dư Vãn, bàn tay anh nắm lấy tay cô, thỉnh thoảng bóp nhẹ lòng bàn tay như để trấn an.
Mẹ Lục lườm một cái, không nhịn được mà cười khẩy:
“Giới trẻ bây giờ đúng là khác biệt, chuyện gì cũng làm được trước mặt mọi người.”
Lời bà vừa dứt, ánh mắt của cả phòng đều đổ dồn về phía Dư Vãn.
Những ánh nhìn khinh miệt không còn che giấu, một số người thậm chí nhỏ giọng bàn tán.
“Đây là bạn gái của Lục Trầm à? Nhìn cũng chẳng có gì đặc biệt.”
“Chắc là người xuất thân từ gia đình nhỏ bé, không thể lên được sân khấu lớn.”
“Người trong giới giải trí thì có gì hay ho? Chẳng qua chỉ là một diễn viên thôi mà.”
Dư Vãn bắt đầu cảm thấy phiền.
Chẳng qua chỉ là nắm tay, vậy mà bị nói cứ như cô đã làm điều gì trái đạo đức.
Cô không phải kiểu người dễ dàng nhẫn nhịn, định bụng sẽ đáp trả.
Nhưng chưa kịp mở miệng, Lục Trầm bên cạnh đã nhanh hơn cô một bước.