Lục Trầm lộ vẻ bất đắc dĩ, nhưng hôm nay anh đã nói hết những gì cần nói.
Nếu mẹ Lục vẫn cố chấp, chỉ tin lời Tống Nghiên, thì anh cũng không còn cách nào khác, đành phải hạn chế về nhà.
Dù gì bà cũng là người sinh thành, nuôi dưỡng anh, nên Lục Trầm không thể nào nặng lời được.
Dư Vãn hoàn toàn thấu hiểu, cô mỉm cười, tiến đến hôn nhẹ lên má anh.
“Đừng giận nữa, chúng ta về nhà thôi.”
Chỉ một hành động, một câu nói đã xua tan mọi u ám trong lòng Lục Trầm.
Về đến nhà, Dư Vãn đặt túi xách lên ghế sô pha, sau đó lập tức chạy thẳng vào phòng tắm, vừa đi vừa lẩm bẩm:
“Cả người toàn mùi mồ hôi, em phải đi tắm trước đã.”
Lục Trầm ngồi xuống ghế, vô thức bắt chéo chân. Chiếc quần âu ôm sát làm lộ ra phần mắt cá chân trắng trẻo.
Hai tay đan vào nhau, đặt trên đầu gối.
Anh nhíu mày, trông có vẻ đang suy tư.
Bất chợt, ánh mắt của Ôn Vũ Thần hiện lên trong tâm trí, khiến anh nhận ra cần phải nhanh chóng dập tắt suy nghĩ của anh ta về Dư Vãn.
Dư Vãn bước ra sau khi tắm xong, dù chiếc áo choàng tắm rộng rãi vẫn không thể che đi dáng vẻ yêu kiều của cô.
Lục Trầm nhìn chằm chằm hồi lâu, không tự chủ mà nuốt khan, yết hầu khẽ động.
Dư Vãn đang lau tóc, bỗng có một đôi tay lớn từ phía sau vươn ra, cầm lấy chiếc khăn.
“Để anh giúp em.”
Dư Vãn cười, buông tay, cô khẽ bóp vai, than thở:
“Mấy ngày quay phim thực sự rất căng thẳng, lưng em đau mỏi hết cả rồi.”
Lục Trầm thoáng lo lắng, lập tức nói:
“Hay em xin nghỉ vài ngày đi.”
Nhưng Dư Vãn chỉ cười, quay đầu lại, vòng tay qua cổ anh.
“Sao có thể được? Giờ em là vai chính của bộ phim này, cảnh quay rất nhiều, không thể làm chậm tiến độ của cả đoàn.”
Ánh mắt cô rực rỡ, giống như viên minh châu trong đêm tối, ngay lập tức thắp sáng trái tim Lục Trầm.
Lục Trầm cong môi cười, không chần chừ mà cúi xuống hôn cô.
Dư Vãn ngỡ ngàng, hàm răng bị anh khẽ cạy ra, cô nhanh chóng ngẩng đầu, đáp lại nụ hôn ấy.
Thời gian trôi qua, Lục Trầm buông cô ra, nhìn mái tóc vẫn còn hơi ẩm của cô, trong mắt hiện lên vẻ áy náy.
“Để anh đi lấy máy sấy.”
Anh nhanh chóng quay người, bước đi rất vội vã, như thể sợ cô phát hiện ra điều gì đó không nên thấy.
Dư Vãn cắn môi, gương mặt đỏ ửng, vẫn chưa thoát khỏi dư vị ngọt ngào của nụ hôn vừa rồi.
Trong lúc sấy tóc cho Dư Vãn, bàn tay Lục Trầm dịu dàng luồn qua mái tóc cô, ánh mắt anh chứa đựng tình yêu mãnh liệt, tưởng chừng như sắp tràn ra ngoài.
Sau khi sấy xong, Dư Vãn vươn vai, ngồi xuống ghế sô pha, cầm điện thoại lên lướt mạng.
Lục Trầm chần chừ một lát, rót một cốc nước ấm, đưa tới trước mặt cô.
“Vãn Vãn, anh... tối nay anh ngủ cùng em được không?”
Cơ thể Dư Vãn khẽ run lên, vội vàng đặt điện thoại xuống.
Ánh mắt cô lướt qua người Lục Trầm, rồi dừng lại trên gương mặt anh, hai má bỗng chốc đỏ bừng.
“Cái đó... em... em vẫn chưa chuẩn bị xong...”
Cô cúi đầu, ngượng ngùng không dám đối diện với anh.
Dù nói vậy, nhưng lòng cô lại dậy sóng.
Thực ra, cô đã chuẩn bị từ lâu!
Cô đã thèm khát cơ thể của anh từ rất lâu rồi, nhưng không dám nói ra, sợ làm hỏng hình tượng mình trong lòng anh.
Lục Trầm khẽ cười, kéo cô vào lòng.
“Vậy anh sẽ chờ, chờ đến khi em sẵn sàng.”
Nói xong, anh nhẹ nhàng đưa tay cô lên, đặt một nụ hôn lên những ngón tay thon nhỏ.
Dư Vãn tựa vào vai anh, nụ cười hạnh phúc nở rộ trên môi, nhưng trong lòng lại vừa vui vừa tiếc.
Cô siết c.h.ặ.t đ.ầ.u ngón tay, thầm trách mình: Sao không thể kiên trì hơn một chút?!
Vì cổ áo áo choàng của Lục Trầm mở khá rộng, Dư Vãn không tự giác mà ngồi thẳng dậy, ánh mắt nhìn chăm chú, thậm chí còn nuốt một ngụm nước bọt.
Mọi hành động của cô đều bị Lục Trầm thu hết vào mắt.
“Em nhìn gì vậy?"
Lục Trầm khẽ hỏi, giọng nói thấp trầm pha chút dụ hoặc.
Dư Vãn đỏ bừng hai má, vội quay mặt đi, lắp bắp:
"À... Em hơi đói..."
Cô gãi gãi mũi, ánh mắt lảng tránh, không dám đối diện với ánh nhìn của anh.
Nghe thấy tiếng cười khẽ trên đỉnh đầu, Lục Trầm đứng dậy:
“Đồ mèo ham ăn, anh đi nấu cơm cho em ngay đây."
Anh bước về phía bếp với dáng vẻ thong dong.
Ánh mắt Dư Vãn nhìn theo bóng lưng anh, càng lúc càng say mê. Tấm lưng vững chãi, bờ vai rộng, vòng eo nhỏ gọn...
Ai là người được thưởng thức đây? Hóa ra là cô!
Dư Vãn nuốt khan một lần nữa, không cam tâm bỏ lỡ cơ hội tốt đêm nay, cô liền chạy theo.
“Hay là... mình mang vào phòng ngủ ăn nhé."
Cô níu lấy tay Lục Trầm, giọng nói nhỏ nhẹ.
Nhưng ngay sau đó, đầu cô như nổ tung.
Không đúng! Sao cô lại nói ra suy nghĩ trong lòng mình?
Ngón tay Lục Trầm siết chặt lại, ánh mắt càng thêm sâu thẳm.
Dục vọng và sự kiềm chế đan xen, như một tấm lưới dày trùm lên người Dư Vãn, khiến cô không thể trốn thoát.
Dư Vãn bối rối buông tay anh, vội vã chữa cháy:
“Ý em là... nấu cơm phiền phức quá, hay mình gọi đồ ăn mang vào phòng ăn nhé."
Khóe miệng Lục Trầm cong lên một nụ cười mãn nguyện, nhìn dáng vẻ lúng túng của cô, anh liền kéo cô vào lòng.
Dư Vãn tựa vào lồng n.g.ự.c anh, cả hai cùng nghe rõ nhịp tim đối phương ngày càng nhanh hơn…
Không khí trở nên nóng bức, ngột ngạt.
Dư Vãn gần như không thở nổi, định đẩy anh ra thì bất ngờ bị bế bổng lên.
Cô hốt hoảng kêu lên một tiếng, vô thức ôm lấy cổ anh, sợ mình sẽ rơi xuống.
Ánh mắt đầy tính chiếm hữu của Lục Trầm dừng trên khuôn mặt cô.
“Đồ mèo ham ăn, vậy anh đưa em vào phòng ngủ ăn nhé.”
Dư Vãn xấu hổ cúi gằm mặt, nhưng nụ cười không thể giấu nổi.
Lục Trầm nhẹ nhàng đặt cô xuống giường.
Ngay sau đó, anh tháo dây áo choàng, cả người đè lên cô, để lộ cánh tay rắn chắc.
Trái tim Dư Vãn đập thình thịch, cô nhắm chặt mắt, hai tay đặt lên bụng, ngón chân khẽ co lại, nín thở, không dám nhúc nhích.
Ánh mắt sâu thẳm của Lục Trầm khóa chặt lấy cô, nhưng anh không hề hành động.
Trên trán anh nổi gân xanh, mồ hôi lạnh rin ra.
Anh đang cố gắng kiềm chế.
Đột nhiên, anh xoay người ngồi dậy bên cạnh cô, khẽ nói:
“Ngủ thôi, chờ thời điểm thích hợp chúng ta sẽ 'ăn'."
Dư Vãn ngay lập tức ngẩn người, trong đầu như có hàng loạt dấu chấm hỏi to đùng.
Cô ngồi bật dậy, hỏi dồn:
“Sao vậy? Em đã sẵn sàng rồi mà."
Lục Trầm bật cười, anh véo nhẹ má cô, kéo cô vào lòng:
“Vãn Vãn, anh không muốn ép buộc em. Anh biết em chưa chuẩn bị sẵn sàng, nên anh sẽ chờ thêm. Nhưng hy vọng em đừng để anh đợi quá lâu.”
Giọng nói tuy nhẹ nhàng, nhưng rơi vào tai Dư Vãn lại như một tia sét đánh ngang.
Thấy Lục Trầm sắp nằm xuống nghỉ ngơi, Dư Vãn lập tức kéo anh dậy.
“Không được! Sao anh dám nói em chưa sẵn sàng?"
Cô vội vàng tháo áo choàng, rồi nhào lên người anh.
Lục Trầm ngạc nhiên nhưng vẫn nhanh chóng đón lấy cô, hai người lăn mấy vòng trên giường.
Dư Vãn thở hổn hển, dù không có kinh nghiệm, nhưng để chứng minh bản thân, cô vẫn mạnh dạn vươn tay, loay hoay trên người Lục Trầm.
Nhưng sau một hồi loay hoay, cô lại ngượng ngùng thu tay về.
“Cái đó... Thực ra tối nay em hơi mệt rồi..."
Dư Vãn thản nhiên nhắm mắt lại, lòng đau như cắt.
Lúc này, cô cảm thấy mình chẳng khác nào gãi ngứa cho lưng anh. Ai lại có màn dạo đầu như thế này chứ.
Dư Vãn hận không thể trách bản thân một trận.