Cơ hội quý giá này đã vụt mất, Dư Vãn đau lòng đến tột cùng.
Thân hình hoàn mỹ như vậy, thế mà mọi nỗ lực đều đổ sông đổ bể.
Nhưng vì không có kinh nghiệm hay phương pháp gì, cô chỉ có thể âm thầm thất vọng.
Lục Trầm bị biểu cảm nhỏ nhắn ấy của cô chọc cười, anh vươn tay vén mấy lọn tóc lòa xòa trên trán cô, cúi xuống đặt một nụ hôn nhẹ lên khóe môi.
“Vãn Vãn nhà chúng ta sao lại đáng yêu thế này? Thật khiến người ta không kìm được mà muốn cưng chiều mà.”
Dư Vãn bĩu môi, không hài lòng trách móc:
“Nhưng anh lại không chịu chiều em, hừm...”
Cô còn chưa nói hết câu, Lục Trầm đột nhiên ngồi dậy, tháo chiếc áo choàng tắm trên người.
Dư Vãn giật mình, ánh mắt bất giác liếc xuống phía dưới.
Ngay sau đó, cô hài lòng gật đầu, quả nhiên không khác với những gì cô tưởng tượng.
Thấy ánh mắt cô thẳng thắn đến mức ấy, Lục Trầm bất lực lắc đầu, đưa tay đỡ trán.
“Vãn Vãn, em tiết chế một chút được không.”
Giọng nói của anh đầy cưng chiều lẫn bất lực.
Dư Vãn chẳng mấy để tâm, cười hì hì nhào vào lòng anh.
Hai người hôn nhau say đắm...
Từng lớp quần áo dần trút bỏ, cả căn phòng chìm trong cảnh xuân tình.
Bên ngoài, sấm chớp đì đùng.
Dư Vãn gắng gượng nâng người, liếc mắt nhìn ra ngoài, trời sắp mưa rồi.
Khi ngẩng đầu lên lần nữa, cô nhận ra trời đã hửng sáng. Cô quay đầu lại, giọng khàn khàn:
“Trời sắp sáng rồi, hôm nay em còn phải đến đoàn phim.”
Lục Trầm gật đầu, bế cô vào phòng tắm tắm rửa.
Tiếng nước ào ào trong phòng tắm ngừng lại, cô đã kiệt sức, được Lục Trầm đỡ ra ngoài.
“Vãn Vãn vất vả rồi, ngủ đi em.”
Dư Vãn chỉ chợp mắt được hai tiếng đã bị chuông báo thức đánh thức.
Cô dụi đôi mắt còn ngái ngủ, vừa ngẩng đầu lên đã chạm phải ánh mắt thỏa mãn của Lục Trầm.
Dư Vãn vừa thẹn vừa giận, giơ nắm tay nhỏ đ.ấ.m vào n.g.ự.c anh.
“Em đã nói hôm nay em phải đến đoàn phim, thế mà anh còn làm loạn đến khuya như vậy.”
Cô chu môi trách móc, yếu ớt mà bất lực.
Lục Trầm mỉm cười, lập tức kéo cô vào lòng.
“Là lỗi của anh, dậy ăn chút gì đi, anh sẽ đích thân đưa em đến đoàn phim.”
Dư Vãn gật đầu, nhưng khi bước xuống giường vẫn không khỏi loạng choạng.
Nếu không nhờ Lục Trầm kịp thời đỡ lấy vòng eo mảnh khảnh, e rằng cô đã va đầu vào tủ quần áo rồi.
Dư Vãn khẽ thở dài, quay đầu lườm Lục Trầm một cái.
Ánh mắt của Lục Trầm đầy xót xa, anh mở lời:
“Hay để anh nói với đạo diễn Lâm, hôm nay em xin nghỉ một ngày.”
Nhưng Dư Vãn không cần nghĩ cũng từ chối ngay.
“Nếu em xin nghỉ, sẽ lãng phí thời gian của mọi người, em không muốn thế.”
Mặc xong quần áo, đứng trước gương, Dư Vãn bất giác ngây người.
Cổ cô chi chít những dấu hôn, thế này thì làm sao gặp mặt người khác được?
Dư Vãn nghiến răng nghiến lợi, quay về thay một chiếc áo cao cổ, còn tỉ mỉ dùng kem che khuyết điểm dặm lại. Lúc này cô mới thở phào nhẹ nhõm.
Tối qua Lục Trầm làm tới mức không kiêng nể, khiến Dư Vãn phải điều chỉnh dáng đi một lúc lâu mới trở lại bình thường.
Ánh mắt của Lục Trầm tràn ngập lo lắng, nhưng không lay chuyển được cô, cuối cùng anh vẫn đưa cô đến đoàn phim.
Dư Vãn xuống xe, quay đầu vẫy tay với Lục Trầm.
“Anh mau về đi.”
Lục Trầm mỉm cười gật đầu, một tay đặt trên vô lăng, nói:
“Tối nay anh đến đón em.”
Dư Vãn bước vào đoàn phim, vừa lấy kịch bản ra, Ôn Vũ Thần đã ngồi xuống đối diện cô.
“Cô Dư, đạo diễn Lâm bảo tôi đến để tập diễn cùng cô.”
Dư Vãn mỉm cười gật đầu, giơ cuốn kịch bản trong tay lên.
“Tất nhiên là được rồi, hôm nay chúng ta có khá nhiều cảnh đối diễn, phải chú tâm một chút mới được.”
Nhưng khi bàn luận về kịch bản, ánh mắt của Ôn Vũ Thần thỉnh thoảng lại lơ đãng rơi trên người cô, bị bắt gặp lại vội vàng lảng tránh.
Dư Vãn khẽ thở dài, mọi người đều là người trưởng thành, làm sao có thể không hiểu được suy nghĩ của anh ta?
“Thầy Ôn, tôi rất vinh hạnh được hợp tác với anh, cũng rất cảm kích sự chăm sóc của anh. Bạn trai tôi nói muốn mời anh một bữa cơm, tối nay anh có rảnh không?”
Trên gương mặt Dư Vãn là nụ cười lịch sự, cũng là lời bóng gió nhắc nhở anh ta.
Ôn Vũ Thần ngẩn ra, sau đó mỉm cười lắc đầu.
“Không cần đâu cô Dư, thầy Lục khách sáo quá rồi. Cô là bạn diễn của tôi, chăm sóc cô là việc nên làm.”
Nhẹ nhàng hóa giải, khéo léo mà không quá phận.
Dư Vãn bất lực lắc đầu, không tiếp tục câu chuyện.
Sau khi hai người tập xong kịch bản, Ôn Vũ Thần đứng dậy trở về xe riêng của mình.
Đạo diễn Lâm vui vẻ bước tới, đưa cho Dư Vãn một cốc cà phê.
“Cô Dư, cô thấy kịch bản này có vấn đề gì không?”
Dư Vãn lắc đầu, mỉm cười đáp:
“Không có vấn đề gì cả, biên kịch viết rất chắc tay.”
Đạo diễn Lâm vô cùng xem trọng Dư Vãn, điều này cả đoàn phim đều nhìn rõ mồn một.
Trước đây, khi chưa hợp tác với Dư Vãn, thấy đạo diễn Lâm chuyện gì cũng hỏi ý kiến cô, nhiều người không phục.
Nhưng Dư Vãn không chỉ đảm bảo các cảnh quay của mình đạt chất lượng cao, mà khi có thời gian rảnh, cô còn tận tâm chỉ dẫn mọi người nâng cao diễn xuất.
Không ít người bị cô thuyết phục, trở thành fan của cô lúc nào không hay.
Sau một hồi trò chuyện, đạo diễn Lâm hài lòng rời đi.
Cô gái phụ trách dựng phim vội chạy tới, hạ giọng thì thầm:
“Chị Dư, em thấy thầy Ôn thích chị đấy.”
Trong mắt cô gái ánh lên vẻ phấn khích và mong đợi.
Dư Vãn không nhịn được bật cười, điều này không khác gì cảm giác khi cô tự mình “đẩy thuyền” một cặp đôi.
Nhưng tiếc thay, cô gái này sẽ phải thất vọng thôi.
“Chị có bạn trai rồi, hơn nữa thầy Ôn cũng chỉ coi chị là bạn, nên mới quan tâm hơn một chút thôi.”
Lời nói của Dư Vãn vô cùng kín kẽ, không để lại bất kỳ kẽ hở nào.
Đùa sao, mặc dù cô đã nhìn ra tình cảm của Ôn Vũ Thần, nhưng tuyệt đối không thể vạch trần.
Hiện tại, mối quan hệ giữa cô và Lục Trầm đang rất tốt, cô không muốn tự chuốc thêm rắc rối.
Cô gái dựng phim tỏ vẻ thất vọng, nhưng ai mà biết được, mỗi ngày cô ở trường quay đều cảm thấy sung sướng khi “ship” cặp đôi này.
Ánh mắt của Ôn Vũ Thần cùng những hành động nhỏ nhặt, không gì không thể hiện rõ tình cảm anh dành cho Dư Vãn.
Nhưng tiếc thay, cặp đôi này định sẵn sẽ “toang”!
“Chị Dư, vậy bạn trai của chị là ai thế ạ?”
Dư Vãn ngại ngùng cười, ngoắc tay ra hiệu cho cô gái lại gần.
Cô em dựng phim ghé sát vào và nghe thấy một cái tên vang danh trong giới giải trí – người được mệnh danh là “khuôn mặt thần thánh của làng giải trí”. Lập tức, đôi mắt cô mở to kinh ngạc.
Không ngờ Dư Vãn lại “ăn nên làm ra” đến vậy.
Dư Vãn cầm điện thoại nhắn tin với Lục Trầm, khóe môi không ngừng cong lên vì hạnh phúc.
Nhìn cảnh tượng này, cô em dựng phim lặng lẽ rời đi.
Dư Vãn hạnh phúc như vậy, cô cũng cảm thấy không còn gì phải tiếc nuối.
Công việc quay phim bận rộn kéo dài đến tận 12 giờ đêm.
Dư Vãn xoa bóp đôi chân mày đau nhức, trước đó cô đã dặn dò Lục Trầm không cần đến đón.
Nhưng vừa bước ra ngoài, cô vẫn nhìn thấy chiếc xe màu đen quen thuộc, đơn giản mà sang trọng.
Dư Vãn mỉm cười, nhanh chóng bước tới.
Cài dây an toàn xong, cô thả lỏng cơ thể, tựa lưng vào ghế.
“Hôm nay bận rộn đến khuya, chẳng phải đã bảo anh không cần đến đón em rồi sao?”
Giọng nói của cô dịu dàng, Lục Trầm xoa đầu cô, nghiêm túc nói:
“Không đến đón em, anh không yên tâm.”
Về đến nhà, Dư Vãn ngồi trên sofa, mơ màng sắp chìm vào giấc ngủ.
Lục Trầm lập tức ôm cô vào lòng, nhẹ nhàng nói:
“Đi tắm rồi ngủ nhé, được không em?”
Dư Vãn mỉm cười gật đầu. Cô vừa định cởi đồ thì thấy Lục Trầm đã nhanh chóng kéo áo thun của mình ra.
Dư Vãn ngạc nhiên, hỏi:
“Anh cũng muốn tắm cùng em sao?”
Lục Trầm không do dự gật đầu, anh khẽ vuốt những lọn tóc của cô.
“Tất nhiên rồi, chẳng lẽ em không muốn tắm chung với anh sao?”
Dư Vãn nghẹn lời, nghĩ đến chuyện tối hôm qua, cô thực sự còn chưa hết sợ, liền xua tay…