• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lục Trầm khẽ ừ một tiếng: “Trừ khi hắn ngu, nếu không sẽ không dễ dàng thả chúng ta đi.”

 

Cuối cùng, cánh cửa kho cũng bị phá mở.

 

Trợ lý của Lục Trầm mừng đến rơi nước mắt, những người khác cũng không giấu nổi niềm vui trong mắt.

 

Dư Vãn không khỏi cảm thán, đúng là tiền thưởng cuối năm tăng gấp đôi có sức hút quá lớn.

 

Mọi người cùng nhau đi về phía bãi xe, chưa đi được bao xa thì đã gặp một người quen.

 

Tạ Hãn bị người ta khống chế, trên người hắn dính đầy bùn đất, trông vô cùng thảm hại.

 

“Lục Trầm, mày thật là thâm hiểm! Dám cho người phục kích ở đây, mày không sợ tao dò xét địa hình rồi g.i.ế.c con tin trước à?”

 

Lục Trầm vẻ mặt thản nhiên: “Với cái đầu của anh, không nghĩ ra được những điều chu toàn như vậy đâu.”

 

Sắc mặt Tạ Hãn xanh mét, không rõ là vì đau đớn hay vì tức giận, cuối cùng hắn không nói thêm lời nào nữa.

 

Lục Trầm đặt Dư Vãn lên ghế sau: “Chúng ta sẽ đến bệnh viện, em cứ ngủ một lát đi.”

 

Thoát nạn rồi, những dây thần kinh căng thẳng của Dư Vãn mới dần thả lỏng, cô nằm trong xe và lơ mơ thiếp đi.

 

Lục Trầm đóng cửa xe lại, cố ý hạ thấp giọng, nói với trợ lý: “Các cậu ở đây đợi cảnh sát đến, giao hắn tận tay cho cảnh sát.”

 

Nói xong, Lục Trầm lái xe rời đi, không thèm để ý đến sự sợ hãi của Tạ Hãn.

 

Khi Dư Vãn mở mắt ra lần nữa, đầu mũi cô ngập tràn mùi thuốc sát trùng nồng nặc.

 

Trước mắt cô là một màu trắng toát, theo phản xạ, Dư Vãn tìm bóng dáng Lục Trầm.

 

Nhưng trong phòng bệnh chẳng có ai.

 

Trong lòng Dư Vãn không khỏi cảm thấy trống rỗng, không ngờ cô lại chỉ còn một mình.

 

Trước đây mỗi khi ốm đau, bố mẹ chẳng bao giờ quan tâm, cô luôn phải cô đơn đi truyền nước một mình.

 

Sau này khi có bạn trai, Tạ Hãn cũng luôn viện đủ lý do để tránh né.

 

Cô vốn nghĩ mình đã quen với điều đó, nhưng không ngờ lúc mở mắt ra, trong lòng vẫn còn mong chờ.

 

Dư Vãn ngồi dậy lặng lẽ, ngồi ngây người đến mức không biết có người bước vào.

 

“Bác sĩ khuyên em nên nằm nghỉ.”

 

Lục Trầm vừa đỡ Dư Vãn kê bàn ăn trên giường, vừa nhẹ giọng dặn dò.

 

Ý thức dần quay lại, Dư Vãn ngạc nhiên nhìn Lục Trầm “Không phải anh đã đi rồi sao?”

 

“Thấy em chưa có gì trong bụng nên anh đi mua cơm cho em thôi.”

 

Lục Trầm vẫn không ngừng tay, giọng nói pha chút bất lực.

 

Dư Vãn cúi đầu, trong lòng dâng lên vô vàn cảm xúc, nhưng với tình trạng sức khỏe của mình, cô cũng không biết nên đối mặt như thế nào.

 

Lục Trầm đã sắp xếp xong mọi thứ, ánh mắt của anh chứa đầy sự quan tâm dành cho từng hành động của Dư Vãn.

 

Anh khẽ bật cười: “Em không cần phải thấy áp lực, chỉ cần chăm sóc sức khỏe thật tốt là được.”

 

Áp lực trong lòng Dư Vãn càng lớn hơn.

 



Không phải sự quan tâm này khiến cô cảm thấy gánh nặng, mà là cảm giác bất lực vì cô sẽ không bao giờ có thể đền đáp lại được.

 

Nếu như cô gặp được Lục Trầm sớm hơn, nếu như cô không lãng phí quá nhiều thời gian với kẻ tồi tệ.

 

Có lẽ, cô sẽ can đảm hơn một chút.

 

Nhưng đáng tiếc là, không có "nếu như."

 

Vì đã quá lâu không ăn, hành động của Dư Vãn có thể gọi là ngấu nghiến.

 

Cô còn muốn ăn thêm một bát nữa, nhưng cái bát trong tay lại bị một bàn tay khác cầm lấy.

 


“Không thể tham quá, ăn nhiều đột ngột, dạ dày sẽ không chịu nổi đâu.” Lục Trầm không đồng tình nói.

 

Dư Vãn xoa xoa cái bụng đói của mình, ngước mắt lên đối diện với Lục Trầm, đôi mắt long lanh như nước, khiến người ta nhìn vào vô cùng xao động.

 

“Nhưng em vẫn chưa no, em hứa chỉ ăn thêm một bát nữa thôi.”

 

Lục Trầm do dự, nhưng rồi vẫn kiên quyết lắc đầu.

 

“Bác sĩ nói dạ dày của em rất yếu, phải ăn từ từ.”

 

Dư Vãn thất vọng cúi đầu, trong lòng lại chợt hoảng loạn.

 

Chẳng lẽ Lục Trầm đã biết chuyện cô mắc ung thư rồi sao?

 

Cô cẩn thận quan sát nét mặt của Lục Trầm, thấy anh không có gì khác lạ mới thở phào nhẹ nhõm.

 

Cô không muốn người khác nhìn mình với ánh mắt thương hại.

 

Dáng vẻ cẩn trọng của Dư Vãn trong mắt Lục Trầm lại trở thành sự thử thách đáng yêu vì muốn ăn thêm.

 

“Chỉ được ăn thêm nửa bát thôi.” Cuối cùng Lục Trầm vẫn nhượng bộ.

 

“Chốt đơn!”

 

Dư Vãn sợ Lục Trầm đổi ý, nhưng cô cũng không hiểu sao anh lại đột nhiên thay đổi quyết định.

 

Mặc kệ, có cháo ăn là được rồi.

 

Dư Vãn nằm trong bệnh viện một ngày, sáng hôm sau Kiều Sở Sở đến thăm.

 

Cô bé mang theo một giỏ hoa quả, vừa khóc vừa xót xa.

 

“Chị Dư, chị làm em sợ c.h.ế.t khiếp. Nếu chị có mệnh hệ gì, em biết sống sao đây?”

 

Dư Vãn chỉ chăm chú nhìn vào giỏ hoa quả, những lời Kiều Sở Sở nói cô nghe được một nửa, bỏ qua một nửa.

 

Cô qua loa gật đầu: “Ừ ừ, vậy em gọt giúp chị một quả táo có được không?”

 

Kiều Sở Sở cạn lời, sau đó cầm d.a.o lên gọt táo bên cạnh.

 

An Bác không biết nghe tin Dư Vãn bị bệnh từ đâu, chiều hôm đó đã vội vàng chạy đến.

 

Anh nhìn Dư Vãn từ đầu đến chân, chỉ khi chắc chắn cô không sao mới thở phào nhẹ nhõm.

 

“Dư Vãn, cô phải giữ gìn sức khỏe chứ.”

 

Dư Vãn gật đầu, không quên trêu chọc: “Đại minh tinh mà hạ mình đến thăm tôi, không sợ bị paparazzi chụp lại sao?”

 



An Bác bị chọc cười, cũng đùa lại: “Cô là người thầy tâm đắc của tôi mà, nếu bị chụp lại thì tôi sẽ nói là đến để cảm tạ thầy thôi.”

 

Tưởng chỉ là lời nói đùa, nhưng không ngờ lại ứng nghiệm.

 

An Bác lúc rời khỏi bệnh viện đã bị paparazzi chụp trộm.

 

Theo nguồn tin tiết lộ, An Bác đến bệnh viện là để thăm Dư Vãn.

 

Nhưng tin tức Dư Vãn nhập viện đã bị Lục Trầm phong tỏa từ trước, vì vậy bên ngoài không biết lý do cô nhập viện.

 

Điều này dẫn đến việc truyền thông lan truyền nhiều lời đồn đoán, và đã có vài phiên bản khác nhau.

 

Phiên bản được lan truyền nhiều nhất là An Bác đi cùng Dư Vãn để kiểm tra thai sản.

 

Những fan ghép đôi trước đây phấn khích như được bơm adrenaline, liên tục hò hét rằng lần này chắc chắn là thật rồi.

 

Dư Vãn ngạc nhiên khi nghe hướng đi của câu chuyện, cô không khỏi cảm thán về trí tưởng tượng của cộng đồng mạng.

 

Cô thậm chí cảm thấy mình như đang ăn chính câu chuyện của mình từ miệng người khác.

 

Một cảm giác vừa bất ngờ vừa kích thích.

 

Ba ngày sau, Dư Vãn xuất viện.

 

Còn về phần Tạ Hãn, hắn đã chính thức "vào biên chế" để bóc lịch, và trong vài năm tới chắc chắn sẽ không được ra ngoài.

 

Chương trình tạp kỹ thứ hai cũng sắp khởi quay.

 

Chương trình này có tên là “Đừng Dễ Dàng Chia Tay”.

 

Đúng như tên gọi, đây là một chương trình giải quyết mâu thuẫn.

 

Các ngôi sao sẽ tham gia với tư cách là nhóm quan sát, sau khi tìm hiểu lý do chia tay của các cặp đôi, họ sẽ ra sức giúp các cặp tái hợp.

 

Dư Vãn đến phòng quan sát, phát hiện trong số ba khách mời có đến hai người là người quen cũ.

 

Lục Trầm, An Bác và Bạch Kỳ.

 

Có vẻ chương trình đã nhìn thấy được sức nóng từ chương trình trước, nên lần này dàn diễn viên được chọn rất giống nhau.

 

Ngoài những người nổi bật và cặp đôi cũ, chỉ có thêm một tiểu hoa đán mới nổi là Đàm Thi.

 

Dư Vãn chào hỏi từng người một rồi chuẩn bị tìm chỗ ngồi.

 

Số ghế vừa đủ, chỉ có chỗ ngồi cạnh An Bác là còn trống.

 

Dư Vãn đi về phía đó, nhưng chưa kịp ngồi xuống thì đã bị người khác ngồi trước mất rồi.

 

“Đại thần, anh làm gì thế...”

 

Lục Trầm ngồi vững trên ghế, không hề thấy có gì không ổn.

 

“Không có gì, chỉ là anh nghĩ chỗ này có góc nhìn tốt hơn thôi.”

 

Dư Vãn không nói thêm gì, cô ngồi vào chỗ cũ của Lục Trầm.

 

An Bác gãi đầu, nửa nghiêm túc nửa đùa nói: “Dựa theo tỉ lệ vàng thì chỗ ngồi cũ của đại thần mới là tốt nhất.”

 

Lục Trầm dường như vừa mới nhận ra, nhưng cũng không có ý định đổi lại chỗ ngồi.

 

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK