"Chiến lang, anh nói là một năm trước anh đã từ bỏ, nói cách khác không nhận nhiệm vụ nữa?" Monica hỏi.
Phương Dật Thiên gật gật đầu: "Đúng vậy từ đó đến nay anh không có nhận nhiệm vụ!"
"Nhưng là một tháng trước, 'Chiến lang' lại hành động trên thế giới, hơn nữa hành vi cực kỳ quá đáng, nói trắng ra căn bản là khiêu khích!" Monica nói.
"Vậy là sao?" Phương Dật Thiên rùng mình, nhịn không được nhíu mày hỏi.
Một tháng trước, một trong Mafia tứ đại gia tộc Italy, con trai thứ hai của gia chủ đương nhiệm Khắc Mạt Lạp gia tộc bị giết chết ở Khảm Mạt Ni Á, bên người hắn còn lưu lại dòng chữ bằng máu 'Chiến lang chi thủ'. Sau đó một tuần, tổ trưởng Sơn Điền Tiểu Dã của Đông Kinh tổ thuộc Nhật Bản Sơn Khẩu Tổ cũng bị ám sát, bên cạnh thi thể cũng đồng thời có hàng chữ bằng máu 'Chiến lang chi thủ' !" Monica sắc mặt ngưng trọng nói.
Phương Dật Thiên nghe vậy sau thở sâu, nhíu mày nói: "Nói như vậy có người cố ý giả mạo anh, không ngừng trêu chọc đều là tổ chức thế lực lớn, cuối cùng, khiến cho mấy tổ chức lớn cùng liên hợp lại mà tiêu diệt anh phải không?"
"Những chuyện này một khi đã không phải anh làm, như vậy trước mắt cũng chỉ có thể cho là như vậy, nhưng tột cùng là ai phải làm như vậy? Người này có mục đích gì? Chẳng lẽ là vì bức bách anh ra mặt, hay muốn khơi mào mâu thuẫn giữa anh và các đại gia tộc?" Monica lo lắng hỏi.
Phương Dật suy nghĩ, khẽ thở dài, nghĩ thầm: "Ngân Hồ, là mày sao chứ? Đây đều là hành động của mày sao? Mục đích chính là bức bách tao hiện thân? Nếu thật là như vậy thì thủ đoạn của mày cũng thật là quá tệ!"
Phương Dật Thiên nhàn nhạt tiếp tục nói: "Em vội vã như vậy tìm tôi chính là vì việc này?"
Monica nghe giọng điệu không quan tâm của Phương Dật Thiên, trong lòng không khỏi khó chịu nói: "Chuyện này chẳng lẽ còn không nghiêm trọng sao? Theo tình báo mà em thu thập được, Sơn Khẩu Tổ đã sắp tìm ra tin tức của anh, bọn họ nói không chừng sẽ cử rất nhiều cao thủ đi ám sát anh! Còn có Mafia, anh cũng biết thế lực Mafia phân bố cực lớn, hơn nữa thủ đoạn cực kỳ ngoan độc, em biết ngươi rất lợi hại, nhưng đối mặt thế lực khổng lồ của cả tổ chức, anh có thể thoát được sao chứ?"
"Một khi đã không thể trốn tránh, như vậy phải đối mặt thôi, cũng chẳng có gì phải ngại!" Phương Dật Thiên nhàn nhạt nói.
"Anh!" Monica sắc mặt cũng tức giận đến trắng bệch, nàng thở phì phì nói, "Hừ, sớm biết vậy lần này em cũng không nên tổn hao tâm trí, em cũng không biết vì sao mỗi ngày đều quan tâm đến chuyện của anh, anh sống hay chết đâu có liên quan tới em, em vì cái gì mỗi ngày đều thu thập tin tức về anh, em vì cái gì ngốc như vậy..."
Nói xong, đôi mắt mẹ hoặc mê người kia hiện lên một tầng hơi nước, lại càng xinh đẹp động lòng người.
Phương Dật Thiên trong lòng cảm động ôn nhu nói: "Cưng ơi, em còn không biết anh sao? Anh từ trước đến nay chỉ thích mềm mà không thích cứng, đối với em anh một lòng cảm kích. Trước kia mỗi lần anh làm nhiệm vụ, em đều ba ngày ba đêm không ngưng không nghỉ cũng muốn tìm đầy đủ tin tức tình báo cho anh, từng chút từng chút anh đều còn nhớ rõ. Được rồi, lớn như vậy mà còn khóc nhé, em không xấu hổ à? Lần này anh cũng rất cám ơn em kịp thời thông báo sự tình cho anh. Bằng không anh thật đúng là chẳng hay biết gì. Yên tâm đi, anh cũng không phải loại người mà ngay cả chuyện này cũng vô tâm, anh càng không muốn chết nên sẽ tìm phương pháp ứng phó. Tin tưởng anh, được không?"
Monica trong lòng gợn sóng, vừa rồi Phương Dật Thiên chỉ nói một câu "Cưng ơi" khiến trong lòng nàng ngọt ngào vạn phần, nghe Phương Dật Thiên nói, nàng đột nhiên nìn khóc mà cười rộ lên, hờn dỗi nói: "Anh không hề thay đổi, một chút cũng không đổi, lúc nào cũng khiến cho người ta tức điên lên mới mở lời đường mật ra lừa người ta!"
"Anh chỉ không muốn làm em lo lắng thôi, yên tâm, không sao đâu." Phương Dật Thiên cười nói.
"Nếu thật Mafia cùng Sơn Khẩu Tổ cho người lấy đầu anh thì anh làm sao bây giờ?" Monica vẫn lo lắng hỏi.
"Trong thời gian ngắn họ sẽ không tìm được anh, anh cũng mơ hồ đoán ra là ai đã giả mạo anh làm việc này, việc này tự anh sẽ giải quyết, không cần lo cho anh, em làm được không?" Phương Dật Thiên nói.
"Hừ, em một năm chưa gặp anh, hiện tại anh lại không ở bên em, chẳng lẽ còn không có quyền lo lắng cho anh? Thật sự là đáng giận!" Monica đôi mắt to chớp động, ngữ khí bất mãn nói, rồi sau đó lại tiếp tục hỏi: "Muốn em không lo lắng cũng có thể, anh chừng nào thì tới tìm em? Em, em nhớ anh!"
Nhìn hình ảnh sinh đẹp dụ nhân không thể kháng cự kia của Monica, nhìn những đường cong ma quỷ trên người nàng, khí chất Thiên Sứ cùng Ma quỷ kết hợp, lại nghe chính miệng Monica nói ra một câu "Em nhớ anh!", nhiệt huyết trong lòng Phương Dật Thiên nhịn không được sôi trào lên!
Chỉ cần là một nam nhân bình thường, chỉ cần đối mặt với Nữ thần mị hoặc Monica nàng thì đều không tránh khỏi điên đảo thần hồn, chứ đừng nói đến nghe nàng chính miệng nói ra "Em nhớ anh"!
"Anh cũng nhớ em, chúng ta sẽ có ngày gặp lại, nhưng, anh không thể cho em một cái hẹn chính xác được." Phương Dật Thiên ôn nhu nói.
Monica trên mặt nhất thời dần hiện ra một tia u oán bất mãn, tuy rằng Phương Dật Thiên không biết khi nào, nhưng hắn cũng đã hứa còn có thể gặp mặt? Dựa vào điểm này trên mặt Monica hiện lên thần sắc vui sướng, nàng nhanh nhẹn nói: "Lời anh nói ra em sẽ nhớ kỹ, nếu anh không làm được thì em sẽ đi Trung Quốc tìm anh, hừ!"
"Anh đã khi nào lừa gạt em chưa?" Phương Dật Thiên nhàn nhạt cười nói.
"Được, nhưng anh cũng không thể để em chờ lâu hơn nửa năm, nếu hơn nửa năm em bảo đảm sẽ đi tìm anh!" Monica tự mình định ra một cái kỳ hạn.
Trong lòng nàng thật muốn nhìn thấy Phương Dật Thiên, nếu Phương Dật Thiên mở miệng, nói không chừng nàng ngay lập tức mua vé máy bay trong ngày bay sang Trung Quốc tìm Phương Dật Thiên.
". . . Được rồi, anh đáp ứng em!" Phương Dật Thiên cười nói.
Monica nghe vậy không khỏi nở nụ cười, cười đến sáng lạn như hoa, đó là nụ cười chân chính phát ra từ nội tâm, sáng lạn mà lại hoa mỹ, rung động bất cứ ai nhìn thấy nụ cười ấy!
"Chiến lang, em còn muốn anh đáp ứng em một yêu cầu." Monica khi nói những lời này trên khuôn mặt xinh đẹp nhịn không được đỏ bừng lên.
Phương Dật Thiên sửng sốt, hỏi: "Yêu cầu gì?" "Em, em muốn anh đêm nay… thảo mãn em!" Monica ngữ khí có điểm thẹn thùng nói.
"Hả, trên mạng luôn sao?" Phương Dật Thiên rùng mình, hắn trong lòng hiểu theo như lời Monica chính là nàng cùng hắn nhìn nhau mà "tự sướng", lúc trước Monica cùng hắn cũng đã từng làm như vậy, do Monica đề xuất, thông qua cách này Monica có thể thỏa mãn khát vọng ở cùng Phương Dật Thiên khi hắn không ở bên nàng.
Nhưng là, nếu như vậy đêm nay sao có thể ở trong phòng cùng Hạ Băng?
Trong lúc Phương Dật Thiên đang nghĩ thầm, Monica đã nhanh tay cởi nút áo trước ngực, nhất thời, mảng tuyết trắng vĩ đại mãnh liệt trước ngực nàng liền hầu như lộ ra hoàn toàn, nàng khẽ cắn môi dưới, giọng nói như lạc đi: "Chiến lang, em rất nhớ anh, mỗi khi đềm về sâu trong lòng em đều không kìm được mà nhớ anh... còn anh, anh có nhớ em không? Anh còn nhớ không, mỗi khi ở gần bên em, anh luôn thích vuốt ve liếm mút chỗ này, anh không lại ngắm một chút sao?"
Nghe Monica ngôn ngữ khiêu khích, Phương Dật Thiên trong lòng rung động, hắn vội vàng thở sâu: "Monica, cưng ơi, không được, bây giờ không được, anh hiện đang ở trong phòng người khác, hôm nào anh sẽ tìm em, được không?"
Đang khi nói chuyện, Phương Dật Thiên đột nhiên nghe được tiếng nước chảy trong phòng tắm chợt đình chỉ, tiếp theo, cửa phòng tắm "Loảng xoảng đương!" một tiếng mở ra!
Phương Dật Thiên trong lòng cả kinh, trong lòng biết Hạ Băng tắm rửa xong đang đi ra, hắn vội vàng thấp giọng nói: "Monica, dừng ở đây thôi, hôm nào anh sẽ tìm em!"
Nói xong, nhấn một cái, không để ý đến vẻ mặt không đồng ý cùng âm thanh mời gọi của Monica trên mạng, quyết đoán đóng cửa sổ, sau đó thoát khỏi ứng dụng trò chuyện trực tuyến bằng hình, mới nhẹ nhàng thở ra một hơi.