-Ai vậy?
-Là ta, Phương Dật Thiên. Tiểu Tuyết đang ngủ à?
Phương Dật Thiên vừa nghe liền biết nàng vừa tỉnh ngủ.
Két một tiếng, cửa phòng mở ra. Lâm Thiên Tuyết tóc tai rối loạn đứng trước cửa, khuôn mặt xinh đẹp vẫn chưa tỉnh táo nhìn Phương Dật Thiên:
-Có việc gì sao?
-À, ta có một bằng hữu vừa đáp xuống sân bay, ta muốn đi đón hắn nên nói với cô một tiếng.
-Ừ cứ đi đi.
Lâm Thiên Tuyết chực đóng cửa. Phương Dật Thiên vội chặn lại:
-Tiểu Tuyết, tối nay nếu muốn ra ngoài thì chờ ta trở về đã nhé!
-Mau mau đi tiếp bằng hữu của ngươi đi, ta tự biết lo, ngươi quản nhiều làm gì.
Lâm Thiên Tuyết bắt đầu mất kiên nhẫn.
-Được rồi được rồi, nếu có gì nhớ điện thoại cho ta!
Ầm một tiếng, Phương Dật Thiên vừa buông tay Lâm Thiên Tuyết đã đóng cửa lại. Hắn lắc đầu cười khổ sau đó xuống lầu lấy ô tô chạy ra sân bay.
Lâm Thiên Tuyết nhìn đồng hồ, lúc này đã hơn năm giờ, hôm nay nàng hẹn gặp Khả Nhân lúc sáu giờ, xem ra cũng nên chuẩn bị. Nàng vào toilet, rửa mặt, nhìn vào gương chỉnh lại mái tóc đang xõa tung. Sau đó nàng nhẹ nhàng dùng đồ Chanel nhẹ nhàng trang điểm cho khuôn mặt.
Thực tế khuôn mặt Lâm Thiên Tuyết cho dù không trang điểm cũng đã vô cùng xinh đẹp, nhưng sau khi phối hợp cùng cách ăn mặt toàn thân lại toát ra khí chất cao quý. Sau một lúc lâu lựa chọn quần áo, cuối cùng nàng cũng quyết định chọn một bộ váy ngắn kết hợp với áo sơ mi không tay.
Chiếc váy ngắn vừa vặn khoe ra cặp đùi thon dài, áo sơ mi lại khiến thân thở nàng trở nên thanh thoát, phối hợp với vẻ đẹp có sẵn trở nên vô cùng hoàn thiện. Sửa soạn trang điểm một lúc cũng đã gần sáu giờ, nàng vội vàng đem ví cùng điện thoại cất vào LV, sau đó bước xuống lầu. Nàng vội vàng muốn gặp Chân Khả Nhân nhưng lại không ý thức được vận rủi đang đến rất gần!
Phương Dật Thiên lúc này đã đến sân bay Thiên Hải và đang gọi điện tìm kiếm vị trí Tiểu Đao. Phương Dật Thiên đến cổng quốc nội đã bắt gặp giữa dòng người một tên tóc húi cua, lưng hổ eo gấu.
-Tiểu Đao!
Phương Dật Thiên vui vẻ gọi to. Tiểu Đao quay lại, nhìn thấy Phương Dật Thiên liền cười to:
-Chào đại ca!
Hai nam nhân tiếp tục một phen đấm đá vỗ vai.
-Hành lý của ngươi chỉ như thế thôi sao?
Phương Dật Thiên ngạc nhìn nhìn ba lô của Tiểu Đao.
-Ta mang theo vài món như vậy đã đủ rồi.
Tiểu Đao cười hắc hắc.
-Định ở lại Thiên Hải bao lâu? Trước tiên để ta tìm nơi ở cho ngươi đã…
Phương Dật Thiên chợt nghĩ đến biệt tự của Lam Tuyết, nơi đó còn rất nhiều phòng trống, liền nói tiếp:
-Ta dắt ngươi đi gặp tẩu tử!
-Tẩu tử??
Tiểu Đao giật mình, sau đó bừng tỉnh:
-Đúng rồi, ta cũng nghe đại ca nhắc qua một lần, nhưng nàng tên gì thì ta đã quên!
Phương Dật Thiên cười khẽ:
-Ta đã nói qua với ngươi, hôn thê đó là do lão gia trong nhà an bài, hiện tại nàng cũng đã đến Thiên Hải cùng ta.
Tiểu Đao nghe xong cười nói:
-Đại ca, người ở cùng tẩu tử sao còn gọi ta, chẳng lẽ ta lại mặt dày đi làm bong đèn? Vấn đề nơi ở ngươi không cần bận tâm đâu.
-Nói gì thế, ngươi là huynh đệ của ta, cứ theo ta đi!
Phương Dật Thiên không để Tiểu Đao kịp trả lời:
-Tiểu Đao còn nhớ Nghiêm Minh không?
-Nghiêm Minh?
Quang mang trong mắt Tiểu Đao đại thịnh:
-Là Amine?
Phương Dật Thiên gật đầu cười:
-Không sai, tiểu tử này cũng đang ở Thiên Hải. Hôm trước ta vừa gặp hắn, hắn tại Thiên Hải hùn vốn làm ăn, hiện tại sinh ý rất tốt. Tối qua uống rượu cùng hắn còn nhắc ngươi, nhắn ngươi nếu đến nhất định phải uống cùng hắn một bữa!
-Con mẹ nó, thì ra tiểu tử này trốn ở Thiên Hải! Bốn năm không tin tức cứ tưởng hắn chết ở đâu rồi!
Tiểu Đao hưng phấn nói.
-Mấy năm nay hắn không lộ diện cũng vì không muốn liên lụy chúng ta, thật sự đại ca này có lỗi với hắn!
Phương Dật Thiên thở dài.
-Đại ca đừng nói vậy, các huynh đệ còn có thể gặp nhau đã là một chuyện đáng mừng rồi, chúng ta trực tiếp gặp Amine dùng rượu giết hắn rồi nói sau!
Tiểu Đao hào hứng cười nói. Phương Dật Thiên cũng cười, lúc này di động hắn chợt vang lên, là Mạc Vũ Phỉ. Hắn rùng mình chợt nhớ ước hẹn đêm nay cùng Mạc Vũ Phỉ.
-Phương Dật Thiên à, chúng ta gặp mặt lúc tám giờ tại nhà hàng Pháp ở Hoa Khuê đường nhé, được không nào?
Thanh âm mềm mại nhẹ nhàng từ điện thoại truyền ra. Phương Dật Thiên liếc nhìn Tiểu Đao cười khổ:
-Lớp trưởng à, thật sự xin lỗi, hôm nay ta gặp một vị huynh đệ, chỉ sợ…
-Vậy đêm nay ngươi không rảnh chứ gì, vậy thì để khi khác!
Ngữ khí Mạc Vũ Phỉ có phần miễn cưỡng, lúc cuối còn mang theo vài phần u oán.
-Được rồi, vậy để khi khác ta mời!
Phương Dật Thiên sảng khoái trả lời.
-Ừm, gặp sau!
Mạc Vũ Phỉ nói xong liền tắt máy. Tiểu Đao ngượng ngùng gãi đầu:
-Đại ca, có phải ta xuất hiện không đúng thời điểm hay không, quấy rầy cuộc hẹn của ngươi với mỹ nữ rồi!
-Mỹ nữ cái gì, là bạn học cũ mà thôi, nhiều năm không gặp vốn muốn cùng nhau ăn cơm một lần, bất ngờ lại gặp phải ngươi.
Phương Dật Thiên cười nói.
-Bạn học cũ? Theo nghiên cứu cho thấy tình nhân thường bắt đầu từ bạn học cũ mà ra… Đại ca không sợ tẩu tử phát hiện à?
Tiểu Đao cười to,
-Tẩu tử của ngươi không nhỏ nhen như thế đâu, hơn nữa ta đã làm gì đâu!
Phương Dật Thiên trừng mắt.
-Ta tự hỏi tại sao đại ca bắt đầu an phận, hóa ra là nhờ có tẩu tử quản. Ta thật sự muốn gặp tẩu tử một lần để xem nàng tột cùng là nhân tài phương nào mà có thể quản được ngươi!
Tiểu Đao cười chế giễu.
-Ngươi cứ yên tâm, sẽ có cơ hội thôi. Lên xe đi, ta dẫn ngươi đi gặp Amine!
Phương Dật Thiên vừa nói xong đã kéo Tiểu Đạo lên xe rời đi.