Mục lục
Thiếp thân đặc công
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Phương Dật Thiên nhìn điện thoại, trong lòng không khỏi cười khổ, xem ra vừa rồi Vân Mộng trong lúc cao trào rên to một tiếng đã bị Quan Lâm ở đầu bên kia điện thoại nghe được!
Quả nhiên, từ điện thoại di động của Phương Dật Thiên lập tức truyền tới tiếng thét cực kì giận dữ của Quan Lâm:.
"Phương Dật Thiên, tên hỗn đản này, vô sỉ, hạ lưu, xấu xa, đê tiện! anh dám gạt tôi! Ghê tởm!"
Nói xong thì trong điện thoại di động của Phương Dật Thiên chỉ còn truyền tới mấy tiếng "Tit tit tit ", xem ra Quan Lâm đã cúp điện thoại rồi.
Phương Dật Thiên lắc đầu cười khổ, nghĩ thầm xem ra lần này Quan Lâm hiểu lầm lại càng sâu, đến lúc đó hắn cũng không biết phải làm sao đối mặt với Quan Lâm. Trong điện thoại hắn luôn miệng nói có việc gấp, nhưng trên thực tế lại cùng Vân Mộng điên loan đảo phượng, cuối cùng còn bất cẩn để cho Quan Lâm nghe được tiếng rên của Vân Mông, tất cả đều lộ ra hết rồi!
Bất quá, cùng một mỹ nữ thành thục lên đỉnh vu sơn, việc này cũng rất là quan trọng mà?
Vân Mộng từ trong cao trào cao vút trên chín tầng mây tỉnh lại,ngẩng đầu lên, một đôi mị nhãn tràn ngập xuân tình, mang theo vô hạn thẹn thùng cùng quyến rũ, khiến cho nàng nhìn qua càng lộ rõ là một thiếu phụ phong vận mê người.
"Hừ, bại hoại, đang cùng người ta làm cái... kia mà còn tâm tư nghe điện thoại, lại còn là một cô gái!" Vân mộng hừ giọng, trong giọng nói có mùi dấm chua.
Phương Dật Thiên cười cười, nhanh tay vỗ vào cặp mông của nàng, nói:"Cô ta là cảnh sát, xe của anh bị đội cảnh sát giao thông kéo đi, anh còn phải nhờ cô ấy giúp đi lấy lại, em nói anh có thể không nghe điện thoại của cô ấy được sao?"
"Xe của anh bị bắt rồi? Cũng không phải chuyện lớn gì, hay là để em giúp anh gọi một cú điện thoại, kêu đội cảnh sát giao thông trả xe cho anh."
Vân Mộng gạt gạt mái tóc lòa xòa trên trán, nói.
"Không cần, anh đã nói với nữ cảnh sát kia rồi, ngày mai có thể đi lấy xe rồi." Phương Dật Thiên cười, nói.
"Uhm!" Vân Mộng cũng lười biếng cười nhẹ, dựa vào vai Phương Dật Thiên, thủ thỉ vào tai hắn, " Dật Thiên, anh vừa rồi lại thỏa mãn em một lần nữa, mang lại cho em cảm giác kích thích tuyệt đối, em đã mê anh mất rồi, làm sao bây giờ?"
"Ha hả, có một câu hay dùng là, không nên mê ca, ca chỉ là một truyền thuyết!"
Phương Dật Thiên cười, thản nhiên nói.
"Em mặc kệ, dù sao chỉ cần sau này anh luôn ở bên em là được!" Vân Mộng hờn dỗi vừa nói vừa xoay người lại!
Nàng vừa xoay người sắc mặt nhất thời đỏ rực lên, giờ phút này nàng cùng Phương Dật Thiên vẫn chưa tách, hạ thân vừa động, nàng đã cảm nhận được một bộ phận của Phương Dật Thiên vẫn như cũ, sừng sững dựng thẳng ở bên trong cơ thể nàng!
Nàng sắc mặt đỏ lên, nói:"Anh, anh còn chưa… hả! Anh cũng thật là quá mạnh mẽ rồi."
"Ách."
Phương Dật Thiên cũng có chút vô ý, nói, " Mới vừa rồi gọi điện thoại cho nên phân tâm. Không sao, em thỏa mãn là được rồi."
"Như vậy sao được, em cũng muốn giúp anh thỏa mãn"
Vân Mộng áp sát vào tai Phương Dật Thiên, nói, " Chúng ta làm lại một lần nữa có được hay không?"
Phương Dật Thiên ngẩn ra, vội vàng nói:"Vân mộng, chúng ta đi lâu như vậy sẽ khiến người khác hoài nghi, hay là về đi thôi, sau này còn cơ hội khác mà, được không?"
Vân Mộng suy nghĩ, cảm thấy được Phương Dật Thiên nói cũng đúng, nàng đành không tình nguyện đứng lên, sửa sang váy áo bừa bộn của mình, lại dùng khăn tay lau đi một số vết tích, mà lúc này Phương Dật Thiên cũng đã thu dọn xong.
"Vân Mộng, em đi ra trước đi, anh ra sau." Phương Dật Thiên thản nhiên nói.
Vân mộng gật đầu, quay đầu lại nhìn Phương Dật Thiên một cái thật quyến rũ, vẻ mặt thỏa mãn, khuôn mặt xinh xắn ửng hồng, nhẹ nhàng cười, mở cửa đi ra ngoài.
Vân Mộng đi rồi, Phương Dật Thiên ho khan một tiếng, châm một điếu thuốc, rít một hơi, vừa rồi cùng Vân Mộng kích tình ba lần bốn lượt thật là sảng khoái vô cùng, thân thể mỹ nữ này thật sự vô cùng tuyệt vời, làm cho người ta không muốn xa rời một chút nào!
Bỏ lại một làn khói, Phương Dật Thiên đoán chừng Vân Mộng cũng đã trở về phòng yến tiệc rồi, liền đứng dậy đi ra ngoài.
Hắn xuyên qua hành lang thật dài đi đến cửa hông của phòng yến tiệc, vừa lúc nhìn thấy một phụ nữ đi ra, chiếc váy trễ cổ bó sát người nàng làm lộ ra những đường cong dụ hoặc con người ta phạm tội, vừa thành thục lại vừa yêu mị, trong khi đi lại toát ra phong tình vạn chủng, đúng là Phan Mộng Liên!
Phan Mộng Liên nhìn thấy Phương Dật Thiên liền nở một nụ cười quyến rũ xinh đẹp mang theo vài phần thâm ý, phảng phất như đã nhìn ra chuyện gì đó.
Phương Dật Thiên chỉ còn cách nở một nụ cười lễ phép đáp lại.
Hai người cùng tiến lại vô tình gặp nhau ngay trước cửa phòng vệ sinh, Phương Dật Thiên vốn định lên tiếng chào hỏi thoáng qua Phan Mộng Liên, hắn cũng không muốn tiếp xúc Phan Mộng Liên quá lâu, dù Phan Mộng Liên quả thật rất mê người.
Nhưng lúc này, Phan Mộng Liên lại lên tiếng trước: "Phương tiên sinh, thật là trùng hợp, có thể lại đây một chút không, tôi có việc muốn nói với anh."
"Có việc nói với tôi?"
Phương Dật Thiên ngẩn ra, hắn không nghĩ ra Phan Mộng Liên có chuyện gì muốn nói với mình, liền cười nhẹ, nói: " Phan tiểu thư có chuyện gì? Tôi còn phải đi về phòng yến hội, tiệc tối sắp bắt đầu rồi."
"Ha ha...Tiệc tối đã bắt đầu rồi, Trần Thiên Minh đang ở trên bục nói một vài lời sáo rỗng, chẳng lẽ anh cũng muốn vào nghe sao? Có thể nói, lúc này bên trong không khí rất nhàm chán."
Phan mộng liên cười đến run rẩy cả người, lộ ra những đường cong mê người của nàng.
Phương Dật Thiên ngẩn ra, cười cười, nói:"Tôi cũng phải trở về, làm sao có thể bỏ mặc bạn gái của mình đứng một mình ở trong kia chứ?"
"Hi hi... Vậy mới vừa rồi Phương tiên sinh đã làm gì?"
Phan Mộng Liên quyến rũ cười, rồi sau đó dùng một ánh mắt chết người không sợ hãi nhìn Phương Dật Thiên, nói, " Lại đây, cũng sẽ không làm mất thời gian của anh, nói chuyện của anh cùng Vân Mộng và cả Tiêu di nữa."
Phan Mộng Liên vừa nói liền xoay người đi vào phòng vệ sinh.
Phương Dật Thiên nhất thời sửng sốt, nghe giọng Phan Mộng Liên, tựa hồ nàng đã biết mối quan hệ giữa hắn và Vân Mộng? Nếu như nàng đem việc này nói với Tiêu Di,vậy thì….
Hắn bất giác nhìn theo thân ảnh Phan Mộng Liên, lúc này, Phan Mộng Liên chợt dừng lại, xoay người nhìn hắn,hướng phía hắn ngoắc ngoắc tay, động tác này, ánh mắt này, có quá nhiều lực hấp dẫn, trần trụi câu dẫn hắn!
Có ý tứ gì? câu dẫn ta? ... mẹ nó, lão tử còn chưa có ăn cô, còn sợ cô câu dẫn sao? Phương Dật Thiên nghĩ vậy, lại muốn đi tới, xem rốt cuộc nàng muốn nói cái gì!
Vì vậy, Phương Dật Thiên cũng nhanh chóng đi theo nàng vào nhà vệ sinh.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK