Lúc này khuôn mặt Chân Khả Nhân đã không còn vẻ lãnh ngạo nữa mà như một nụ hoa hờ hững thẹn thùng vạn phần, tựa như một chú nai vàng ngơ ngác trước móng vuốt con sói hung ác Phương Dật Thiên! Phương Dật Thiên lúc này cũng không để ý nhiều, thân thể hơn trăm cân áp lên thân hình mềm mại nhỏ bé của Chân Khả Nhân, cũng không cần biết Chân Khả Nhân có chịu nổi áp lực hay không, thực khiến người thần đều phẫn, nhưng mà chẳng lẽ lại để Chân Khả Nhân cưỡi ngựa?
Phương Dật Thiên như cuồng phong bạo vũ âu yếm thân thể Chân Khả Nhân rồi lại cuồng nhiệt triền miên nấu cháo lưỡi, hai mắt Chân Khả Nhân không tự chủ trở nên mê ly, lại có chút ướt át, nhìn vào lại như được một tầng sương mỏng phủ quanh, quả thật đúng là chân khả nhân.
Chân Khả Nhân khẽ kêu lên một tiếng yêu kiều, đôi mắt còn mang chút ý giận xen lẫn xấu hổ liếc nhìn Phương Dật Thiên. Phương Dật Thiên đột ngột tấn công bất ngờ, đôi tay không ngờ đã luồn vào áo, nhẹ nhàng se đôi nhũ hoa của nàng khiến thân thể nàng khẽ run lên, từ nhũ hoa truyền lại từng trận cảm giác mê li.
-Phương Dật Thiên, ngươi… không được!
Hai tay Chân Khả Nhân vô lực đẩy Phương Dật Thiên ra xa, tuy trong lòng biết là vô ích nhưng vẫn lên tiếng cự tuyệt.
Phương Dật Thiên lại không hề để ý đến lời nói của nàng, hai tay lúc này vẫn đang thưởng thức hai nụ hoa, sau đó hắn lại rút tay ra, nhẹ nhàng vuốt ve đôi chân thon thả, lướt nhẹ lên phần đùi khẽ chọc khiến thân thể nàng run lên…
-Ư….Chân Khả Nhân không kìm được lại khẽ thốt lên, đôi mắt mê li như dụ hoặc, cặp môi xinh xắn khẽ mở ra mời gọi khiến Phương Dật Thiên huyết mạch sôi sục!
-Phương Dật Thiên… đừng mà…người ta không muốn mà… tên bại hoại này >"Chân Khả Nhân thở gấp, khuôn mặt xinh đẹp đỏ ửng, lời nói vừa có phần cự tuyệt lại như mời gọi hấp dẫn.
-Khả Nhân, ta sẽ bồi thường cho nàng, nhưng nàng cũng thật dụ người đó!
Phương Dật Thiên nhẹ nhàng nói bên tai Chân Khả Nhân, lại khẽ thổi vào một hơi khiến nàng run lên, từng cơn sóng khoái cảm như triều dâng phủ lấy toàn bộ cơ thể nàng.
Chân Khả Nhân nghe hai chữ bồi thường từ miệng Phương Dật Thiên khuôn mặt lại đỏ ứng, đôi mắt mơ màng mị hoặc nhìn hắn, nội tâm nàng đang kịch liệt đấu tranh, lúc này chính nàng cũng không biết mình đối với hắn đã bắt đầu nảy sinh hảo cảm hay vẫn còn căm hận.
Nhưng Phương Dật Thiên cũng không cho nàng thời gian trả lời, trong tích tắc hắn đã lột áo nàng ra, lập tức một phong cảnh mê người hiện ra, núi đồi nhấp nhô, thảo nguyên phẳng lì hòa quyện cũng hương thơm thiếu nữ khiến hắn muốn phụt máu.
Chân Khả Nhân vô cùng xấu hổ, lúc này nàng cảm giác mình đứng trước hắn như nai vào hang sói, tùy ý để hắn khinh bạc, một tia ý muốn phản kháng cũng không có.
Dưới sự âu yếm của Phương Dật Thiên, nàng nhắm mắt lại, miệng khẽ rên lên, cuối cùng cũng không chịu được vòng tay ôm lấy Phương Dật Thiên.
Cho dù thế nào hắn cũng là người đàn ông đầu tiên của nàng, tuy chuyện đó vô cùng hoang đường nhưng cũng đã phát sinh, hình bóng hắn đã in đậm trong nàng, bảo muốn quên đi quả thật không có khả năng!
Nhưng cẩn thận nghĩ lại, Phương Dật Thiên gặp ai cũng thể hiện bộ dáng du đãng bất cần đời, nhưng nếu quen biết hắn lâu sẽ phát hiện ẩn chứa bên trong lại là một nam nhân vô cùng nhiệt huyết.
Chân Khả Nhân lại nhớ đến lúc trước Phương Dật Thiên phát uy khi gặp đối thủ, lúc đó hắn vô cùng cường hãn, lãnh huyết, trấn định, đối lập hoàn toàn với hình tượng hắn cố gầy dựng hằng ngày.
Chân Khả Nhân tự nhiên cảm thấy con người Phương Dật Thiên này hơn hẳn lũ công tử mặt trắng quấn quanh mình thường ngày, càng tiếp xúc với hắn lại càng phát giác được con người thật của hắn, nghĩ đến khoảnh khắc hắn giẫm đạp đối thủ dưới chân cũng khiến nàng vô cùng kích động. Càng nghĩ nàng càng phát giác ra bản thân đối với Phương Dật Thiên đã có phần chấp nhận, hắn thế này cũng tốt, thế ckia cũng được, mị lực có đủ, thật là…
Vì vậy nàng lập tức nghĩ đến những điểm xấu của Phương Dật Thiên, như là ở dơ, lười nhác, vô tâm… nhưng bất luận là nghĩ như thế nào cũng cảm thấy Phương Dật Thiên xấu xa trước đây bỗng trở thành một nam nhân cẩn thận che dấu bản lĩnh.
Nàng đột nhiên phát giác bản thân vô luận là thể xác hay tâm hồn đều đã bị Phương Dật Thiên chinh phục, cảm xúc này nhất thời khiến nàng ngây ra! Trong lúc nàng còn đang miên man suy nghĩ, hai tay Phương Dật Thiên đã hướng về phía quần soóc ngắn của nàng, nhẹ nhàng cởi ra…
Tim nàng nhảy lên một cái, bộ phận mẫn cảm đã ươn ướt tự lúc nào!