Phương Dật Thiên bước đến bàn ăn, nhìn thức ăn phong phúc không nhịn được nuốt một ngụm nước bọt. Sau đó Phương Dật Thiên bắt đầu tấn công thức ăn, hắn chuyên chọn những thức ăn đắt tiền, rất nhanh sau đó trước mặt hắn đã có một đống to thức ăn, hai tay không thể mang hết hắn liền gọi nhân viên phục vụ đến giúp mang vào góc sô pha lúc nãy rồi bắt đầu chiến đấu.
Hắn ăn như thể chưa từng được ăn, từng ngụm thức ăn vứt vào miệng, xung quanh còn có vô số rượu ngon, trông dáng bộ sung sướng cực kỳ. Tiêu Di ở phía xa đang nói chuyện với Hồng Vinh vừa nhìn thấy bộ dạng của hắn lập tức kinh hãi đứng yên như trời trồng, ly rượu trên tay cũng suýt rơi xuống.
Hồng Vinh thấy sắc mặc Tiêu Di biến đổi cũng theo ánh mắt nàng nhìn lại, trông thấy đống thức ăn xung quanh Phương Dật Thiên cũng giật mình mở to mắt, sau đó cười to:
-Tiêu Di à, bằng hữu này của em thật là tốt bụng nha, có thể ăn được nhiều thức ăn như thế!
Tiêu Di nghe Hồng Vinh trêu chọc vô cùng xấu hổ chỉ muốn tìm một lỗ mà chui xuống, dáng vẻ ung dung thanh tao vừa rồi cũng biết mất. Tuy nàng biết sức ăn của Phương Dật Thiên rất lớn nhưng tại một yến hội sang trọng như thế này cũng không ngờ hắn lại làm thế.
Dưới ánh mắt Hồng Vinh, Tiêu Di đành phải xấu hổ cười trừ, chỉ muốn hét lên là không quan hệ với hắn.
Lúc này Cố Khuynh Thành cũng bước vào, trông thấy Hồng Vinh cùng Tiêu Di liền mỉm cười chào, thấy hai người trợn mắt há mồm nàng cũng tò mò nhìn theo, vừa lúc thấy Phương Dật Thiên một tay cầm cá một tay cầm tôm hùm đang nhai ngồm ngoàm, nàng cũng giật mình sửng sốt. Cách ăn uống như thế cho dù ở ngoài nàng cũng chưa từng thấy qua, đừng nói tại một bữa tiệc!
-Ha ha..
Nhìn Phương Dật Thiên ra sức chiến đấu, Cố Khuynh Thành cũng không nhịn được phải bật cười:
-Chị Tiêu Di à, vệ sĩ của chị thật là một mãnh nam nha, ăn uống như thế này lần đầu em mới nhìn thấy đó.
Tiêu Di lúc này đã phục hồi tinh thần, xấu hổ nhìn Cố Khuynh Thành:
-Em biết hắn hả Khuynh Thành?
-Hi hi, vừa rồi em ra phía sau nghe điện thoại vô tình gặp Phương tiên sinh hút thuốc nên hàn huyên cùng hắn vài câu. Phương tiên sinh thật là khôi hài, nhưng không ngờ lúc ăn uống lại như quỷ đói thế này. Chị Tiêu Di không trả lương đủ cho hắn sao?
Cố Khuynh Thành bắt đầu trêu chọc.
-Hắn… hơi xấu tính một tí nhưng những điểm còn lại đều rất được!
Tiêu Di xấu hổ biện hộ, dù gì Phương Dật Thiên cũng do nàng mang đến, nàng cũng phải giữ gìn mặt mũi cho hắn.
-Nhìn hắn ăn em cũng thấy đói rồi, chúng ta cùng đến ăn thôi!
Cố Khuynh Thành đề nghị. Tiêu Di thở dài, thầm nghĩ có cơ hội nhắc nhở Phương Dật Thiên, dù sao ở nơi đông người cũng nên có ý tứ một chút, nghe Cố Khuynh Thành đề nghị liền mỉm cười đồng ý.
Phương Dật Thiên ăn uống như thế đã sớm bị cả hội trường chú ý. Vài nam thân sĩ thì lắc đầu khinh thường, còn nữ sĩ lại cười nhạt thầm đoán tên quỷ chết đói này ở đâu trà trộn vào dự tiệc.
Tất nhiên Phương Dật Thiên chẳng thèm quan tâm đến mọi người, hắn luôn chú tâm vào việc ăn uống mặc kệ người ta nói. Hắn thản nhiên bắt chéo chân, tay cầm rượu, thức ăn xung quanh đã bị hắn dọn dẹp sạch sẽ, sau đó lại còn đưa ngón tay vào miệng liếm vài lần rồi chùi vào túi quần… Hành động này lập tức khiến các nữ sĩ đang quan sát hắn tái mặt chạy vào wc như muốn nôn mửa.
-Thức ăn ngon thật, chỉ tiếc là quá ít, đầu cá thì nhỏ, lại chỉ có vài ba cái, còn canh cá nữa chứ! Con bà nó chỉ một chén uống làm sao đủ? Tôm hùm cũng chỉ có vài con mà chẳng có tí thịt nào, lại còn bỏ vào dĩa to như muốn lừa người à?
Phương Dật Thiên thầm chửi, sau đó quay đầu nhìn nhân viên phục vụ:
-Làm phiền mang cho ta một, à không hai con cua đế vương, còn cá cũng mang thêm vài con đi, à còn hức ăn gì ngon cứ đưa hết lên!
Nghe Phương Dật Thiên nói xong nữ phục vụ suýt ngất xỉu tại chỗ, nàng thầm nghĩ: hôm nay xem như đai khai nhãn giới, cuộc đời nàng đây là lần đầu gặp tên háu ăn như thế. Đến đây phần lớn đều là người có tiền hoặc có thân phận, lại còn có không ít nam nữ minh tinh. Cho dù là nhà giàu mới nổi cũng phải để ý hình tượng ăn uống bình thường chứ. Cho dù là một tên thô tục khi vào đây cũng phải cố tỏ ra vẻ lịch sự thân sĩ. Hơn nữa mọi người đến đây hầu hết để làm quen bắt chuyện tìm kiếm cơ hội, chỉ có người này đến đây để ăn uống… mà hắn ăn cũng gần hết một phần cho mười người rồi…
-Tiên sinh.. cái này…
Nữ phục vụ chần chứ, đối với yêu cầu của Phương Dật Thiên nàng cũng cảm thấy khó xử. Nàng chỉ là một phục vụ bình thường, làm sao có quyền mang cho Phương Dật Thiên nhiều đò ăn như thế, hơn nữa thức ăn ở đây đều cực kỳ đắt tiền.
Lúc này ba người Tiêu Di, Khuynh Thành và Hồng Vinh cũng bước đến giải quyết vấn đề khó xử.
-Phương Dật Thiên, ngươi… ngươi ăn hết tất cả sao?
-Ta còn chưa dùng xong mà, chị Hồng Vinh ơi, đầu bếp ở đây làm thức ăn ngon thật, chỉ tiếc là hơi ít…
Phương Dật Thiên quẹt mũi đáp lời.
Cố Khuynh Thành phì cười:
-Phương tiên sinh nếu vẫn chưa no thì ăn luôn phần của ta đi!
Phương Dật Thiên giật mình, chưa kịp trả lời đã nghe Hồng Vinh nói:
-Phương tiên sinh, ngài còn muốn dùng gì cứ nói, ta sẽ phân phó cho phục vụ mang lên. Dù sao ngài cũng là khách, nếu không lo đầy đủ chủ nhân là ta cũng cảm thấy có lỗi.
Nếu là người khác, nếu đã nghe chủ nhân nói thế thì cũng nên lịch sự từ chối rồi khách sáo cám ơn. Nhưng Phương Dật Thiên lại không phải người bình thường, hắn gật đầu:
-Tốt lắm, sớm nghe chị Hồng Vinh rất tốt bụng, ta cũng không phải khách khí nữa. Phục vụ, mang thêm hai con cua đế vương nữa, à lựa con to một tí nha. Cá này thịt ngọt nhiều nước, Tiêu Di cũng dùng thử đi.
Tiêu Di chợt có cảm giác muốn tống hắn ra ngoài, tổ tông ơi ngươi cũng phải để mặt mũi cho ta chứ. Dù sao cũng là ta mang ngươi đến, người khác không biết còn cho rằng ta mang ngươi đến để ăn bù đó!
Đã quen nhìn những nam nhân giả dối xung quanh, Cố Khuynh Thành lúc này lại thế Phương Dật Thiên rất dễ thương, bước đến ngồi xuống cạnh hắn. Không hiểu sao mỗi khi gần hắn nàng luôn có một cảm giác thoải mái, bản thân không cần phải mang một lớp mặt nạ khách sáo xã giao. Cả ngày tiếp chuyện mọi người, Cố Khuynh Thành cũng đã cảm thấy mệt mỏi, nàng ngồi xuống bắt đầu ăn, có điều cử chỉ ăn uống của nàng tao nhã hơn rất nhiều.
Tiêu Di cũng lắc đầu cười ngồi xuống bên kia Phương Dật Thiên, thầm lấy tay nhéo hắn một cái. Đống thức ăn trước mặt Phương Dật Thiên đã được nhân viên phục vụ dọn đi, trên mặt bàn lúc này đã đầy những món ăn mới. Phương Dật Thiên liếm môi, bộ dạng them khát cầm thức ăn gắp cho Tiêu Di;
-Thức ăn ngon lắm, ngươi dùng thử đi.
Tiêu Di không từ chối được, đành nhận lấy, nói thật nàng cũng đã nói.
Phương Dật Thiên lại bẻ càng một con cua đế vương đưa cho Cố Khuynh Thành:
-Cố tiểu thư, cua này cũng rất ngon, cô ăn đi. Còn chị Hồng Vinh nữa, chị là chủ nhân mà không dùng bữa thì ta cũng ngượng không ăn đâu.
Hồng Vinh im lặng nhìn Phương Dật Thiên, thầm nghĩ ngươi còn biết ngượng sao? Ngươi biết ngượng sao lúc trước lại ăn như ma đói thế!