Phương Dật Thiên cuối cùng lái xe đến trước cửa sắt lớn của biệt thự, cửa sắt đã đóng lại, hắn chỉ có thể đi xuống xe,ấn chuông bên cạnh cửa sắt,để không phải gọi Lý mụ.
Bên trong phòng khách Lam Tuyết mơ hồ nghe được tiếng Phương Dật Thiên,lúc trước, vốn có chút tâm tình buồn bực thương cảm trong nháy mắt tan thành mây khói, nhớ tới trên mặt mình còn nước mắt chưa khô, nàng vội vàng từ phía trước bàn trà rút ra tờ khăn giấy lau khô nước mắt, sau đó nhịn không được kích động nói: "Lý mụ, Lý mụ, Phương Dật Thiên trở về, chìa khóa cửa sắt đâu? Ta đi mở cửa cho hắn."
Lý mụ đi ra, thương yêu nhìn Lam Tuyết liếc mắt một cái, nói: "Tiểu thư, hay là ta đi mở." "Không, Lý mụ, ta đi! Ta muốn mình tự mở cửa cho hắn." Lam Tuyết bướng bỉnh nói.
Lý mụ khẽ thở dài, không thể làm gì khác hơn đem chìa khóa cầm trong tay giao cho Lam Tuyết, Lam Tuyết tiếp lấy cái chìa khóa, khuôn mặt tuyệt mỹ nổi lên nụ cười điên đảo chúng sanh như nhợt nhạt, hướng phía bên ngoài biệt thự chạy đi.
"Phương Dật Thiên, anh đã trở về!" Lam Tuyết nhìn thấy Phương Dật Thiên đứng bên ngoài cửa sắt, giọng nói khẽ hờn dỗi, tựa hồ khiếu nại Phương Dật Thiên không hiểu được thương hương tiếc ngọc, một vị hôn thê như hoa như ngọc không để ý tới lại muốn đi ra ngoài chơi đến trễ như vậy mới trở về.
Phương Dật Thiên vò đầu cười khổ, thấy Lam Tuyết bướng bỉnh và si ngốc chờ đợi mình trở lại, trong lòng mềm nhũn, ôn nhu nói: "Lam Tuyết, em nên sớm một chút nghỉ ngơi. Tối nay có chuyện, cho nên anh mới trễ như thế."
"Vào đây trước đi, tóm lại anh trở về là tốt rồi." Lam Tuyết cười một tiếng, trong phút chốc, bốn phía bóng tối tựa hồ bởi vì nàng mỉm cười và lòe lòe tỏa sáng, thoáng như tiên tử ngưng mặt cười nhẹ!
Nhìn nụ cười Lam Tuyết như sao thần tỏa sáng, Phương Dật Thiên khẽ giật mình, rồi sau đó phục hồi tinh thần, hít sâu một cái, ngồi lên xe lái vào bên trong biệt thự.
Lam Tuyết khóa cửa sắt sau đó đi vào bên trong biệt thự, Phương Dật Thiên sau khi xuống xe,nàng trực tiếp tiến đến thân mật kéo cánh tay Phương Dật Thiên, nói: "Nhìn anh chơi hơn nửa đêm, bây giờ anh nhất định là đói? Vừa lúc em đun sôi nồi cháo gà,để em múc một chén cho anh ăn."
Lam Tuyết nói rồi cười đi vào trong phòng bếp, chỉ chốc lát sau đó hai tay của nàng đã bưng một chén cháo gà đằng đằng thơm phiêu bốn phía đi ra, đưa tới Phương Dật Thiên.
"Nếm thử, nhìn mùi vị như thế nào, hợp khẩu vị của anh không?" Ánh mắt Lam Tuyết như mộng ảo thật lớn nhìn chằm chằm Phương Dật Thiên, tràn đầy mong đợi mà nói.
Phương Dật Thiên cũng không đói bụng, có thể vì tâm ý của Lam Tuyết đưa cho nên trong đầu của hắn có một mảnh ấm áp dễ chịu, giờ khắc này đây, chiều nay Lam Tuyết dụng tâm chịu đựng làm cháo gà không thể nghi ngờ là một chén tâm linh cháo gà, bổ dưỡng làm chết lặng lòng băng lãnh của hắn.
Phương Dật Thiên thường một ngụm, nhịn không được liên tục uống vài hớp, nói: "Uống ngon lắm, mùi thơm đậm, đây là em nấu?"
Lam Tuyết nhẹ nhàng cười một tiếng, nói: "Đúng vậy, tại sao vậy a, có ý kiến gì không? Nhìn biểu tình của anh…!"
Phương Dật Thiên cười khan tiếng, nói: "Không phải, anh, anh cảm thấy em ở trong nhà bình thường không phải mình làm cơm, thế nào lại luyện được một tay hảo thủ nghệ như vậy?"
"Em ở nước ngoài lưu học,thời gian có khi không muốn ra ngoài ăn nên ở chỗ ở nấu cơm, chậm rãi luyện ra, có được không? Mới đầu lại lo lắng không hợp khẩu vị của anh." Lam Tuyết nhìn Phương Dật Thiên uống cháo gà do chính tay nàng làm cảm thấy một lòng ấm áp, nụ cười trên mặt càng đậm.
Nữ nhân nào không thích nhìn nam nhân mình thích ăn thức ăn tự mình xuống bếp làm a?
Tục ngữ nói muốn bắt tấm lòng một người đàn ông trước hết phải bắt dạ dày người đàn ông đó, không nghi ngờ chút nào, có một tay hảo tài nấu nướng nữ nhân càng thêm hấp dẫn người!
Lam Tuyết nghĩ thầm sau này mình có muốn hay không đặc biệt trong phương diện nấu nướng quan tâm nhiều hơn, từ dạ dày Phương Dật Thiên bắt đầu từ từ bắt lòng hắn đây?
Nghĩ thầm,nụ cười giảo hoạt và tràn đầy mong đợi lan tràn tại khóe miệng Lam Tuyết.
Đi qua lầu một, trong thông đạo một gian trong phòng, Lý mụ lặng lẽ nhìn trong phòng khách Lam Tuyết cùng Phương Dật Thiên chung đụng, trong mắt toát ra một tia vui mừng cười, rồi sau đó nàng xoay người đi vào gian phòng, trong miệng âm thầm nhắc tới: Phương Thiểu, hy vọng ngươi sau này đối tốt với tiểu thư, ngươi có biết hay không tiểu thư vì ngươi bỏ nhiều tiền trình danh dự a!
"Cười cái gì?" Phương Dật Thiên uống cháo gà sau đó để xuống, trong nháy mắt nhìn thấy Lam Tuyết trong miệng nổi lên nụ cười giảo hoạt, không khỏi hỏi.
"A? Không có, không có gì!" Lam Tuyết kịp phản ứng, vội vàng khoát tay áo, tựa hồ là có chút khẩn trương nói.
Thân thể của nàng nhích tới gần Phương Dật Thiên, khứu giác nhạy cảm ngửi thấy trên người Phương Dật Thiên lưu lại mùi thơm nữ nhân nhẹ nhàng, nàng nhất thời ngẩn ra, vốn đang vẻ vang bắn ra bốn phía,tròng mắt nhất thời âm u.
Tuyệt mỹ khuôn mặt hiện lên vẻ u sầu nhẹ nhàng thương cảm, trong lòng khẽ đau, một lời khó có thể nói rõ trong lòng cảm thấy cực kỳ chua xót.
Phương Dật Thiên mơ hồ chú ý tới biến hóa khác thường của Lam Tuyết, hắn không khỏi quay đầu nhìn về phía Lam Tuyết, hỏi: "Lam Tuyết, em làm sao vậy? Sắc mặt thế nào khó nhìn như vậy?Có thoải mái không?"
"Em, em không sao!" Lam Tuyết thật nhanh nhìn Phương Dật Thiên liếc mắt một cái, miễn cưỡng cười một tiếng, rồi sau đó quay đầu đi chỗ khác.
Phương Dật Thiên chú ý tới Lam Tuyết hai mắt khẽ nhuận hồng, có thể thấy được khi trước nhất định rơi lệ, nhìn lại giờ phút này Lam Tuyết biểu hiện khác thường cùng trên mặt nàng không dấu nổi vẻ thương cảm u sầu, Phương Dật Thiên suy nghĩ một chút,rồi hiểu chuyện gì xảy ra.
Nhất định khi trước gọi điện thoại Lam Tuyết nghe được trong điện thoại thanh âm Vân Mộng, cho nên mới như vậy!
Phương Dật Thiên trong lòng khẽ ảm nhiên, hắn cũng không biết nói gì, chẳng lẽ cùng Lam Tuyết thẳng thắn? Nói đùa, chuyện ngu xuẩn như thế hắn tất nhiên sẻ không làm! Như vậy không giải thích? Nhưng khi nhìn giờ phút này Lam Tuyết rầu rĩ không vui hắn cũng hết tư vị.
Phương Dật Thiên móc thuốc ra, yên lặng hút, tựa hồ muốn cho mây mù lượn lờ yên khí làm cả người che dấu.
Lúc này Lam Tuyết xoay đầu lại lặng lẽ nhìn hắn, cặp mắt của nàng có tầng hơi nước, nàng có chút oán hận mà nói: "Anh chẳng lẽ không có nhìn ra em không cao hứng sao?"
Phương Dật Thiên ngẩn ra, rồi sau đó yên lặng gật gật đầu.
"Nếu đã nhìn ra làm sao anh tựu lại không nói tiếng nào? Cũng không biết dỗ dành em vài câu, chẳng lẽ anh không biết vợ là phải dỗ dành sao?" Lam Tuyết tức giận nói, một giọt nước mắt trong suốt tràn ra hốc mắt.