Phương Dật Thiên nhìn không được hít một hơi sâu, kỉ niệm sâu trong nội tâm như thủy triều dâng trào trong lòng hắn, sáu năm, hắn vốn tưởng mình đã quên hết tất cả những gì trước kia, nhưng tạo hóa luôn trêu người, hắn chưa từng nghĩ tới ở thành phố này lại gặp nàng - Thư Di Tĩnh!
"Là, là anh?" Thư Di Tĩnh chỉ có thể dựa vào hít thở sâu để khống chế thân thể mình, từng có lần, nàng cũng trải qua cảm giác muốn ngất như bây giờ.
Phương Dật Thiên miễn cưỡng nặn ra một nụ cười, gật đầu, bình tĩnh nói: "Là anh!"
"Dật Thiên!" Lúc này, Thư Di Tĩnh ngữ khí đã bình ổn lên nhiều, trên mặt kìm nén rất tốt, nhưng không thể che dấu được thân thể đang run rẩy.
"Thật không ngờ, chúng ta lại có thể gặp lại nhau, thật khéo." Phương Dật Thiên ngữ khí cực kì bình thản, nhìn Thư Di Tĩnh trước mặt phát giác nàng vẫn giống như đúc trước kia, thậm chí không có chút biến hóa, vẫn như cũ là một bộ dạng dịu dàng thùy mị, mái tóc đen nhánh mềm mại thả rũ xuống, một khắc kia, Phương Dật Thiên tựa hồ là quay về sáu năm trước, cái thời thanh xuân đầy tươi đẹp kia.
Thư Dĩ Tĩnh đang nhìn Phương Dật Thiên, biến hóa trên người Phương Dật Thiên khiến nàng nhẹ nhõm nhưng đau xót, đồng thời cũng ý thức được Phương Dật Thiên ngày xưa đã không còn nữa, cảnh còn người mất.
"Phía trước có một quán nước, bây giờ còn sớm, nếu anh không bận gì thì vào uống nước một chút đi." Thư Di Tĩnh chậm rãi nói, đôi mắt nàng ẩn chứa sự chờ mong cùng hi vọng, lại có thêm vài tia cầu khẩn.
Phương Dật Thiên nhắm hai mắt, hít sâu một hơi, kìm nén những hình ảnh kỉ niệm xưa đang ùa về, sau đó mở mắt ra, nói: "Được!"
****
Trong một phòng trà.
Phương Dật Thiên ngồi đối diện với Thư Di Tĩnh, phục vụ mang lên hai lồng bánh bao, bất quá hai người không có ý định ăn uống gì, trầm mặc không nói chỉ ngồi yên.
Thư Di Tĩnh nâng chén trà lên xoay xoay trong lòng bàn tay, có thể nhìn ra nàng đang không biết làm gì hiện tại.
Phương Dật Thiên lại hút thuốc, không nói một câu chỉ ngồi hút thuốc, trên chiếc gạt tàn đã có bốn năm mẩu thuốc bị hút một nửa, giống như hắn muốn che dấu khuôn mặt mình sau làn khói thuốc vậy.
"Anh, anh khỏe không?" Cuối cùng Thư Di Tĩnh vẫn không nhịn được dùng một câu ân cần hỏi thăm để phá vỡ sự trầm mặc.
Thân thể Phương Dật Thiên hơi chấn động, lập tức cười nhạt, cố gắng giữ cho khuôn mặt mình bình tĩnh, nói: ''Anh tốt, tốt lắm!" Nói xong, hắn lại cầm bật lửa, châm một điếu thuốc nữa, ngón tay cầm thuốc không nhịn được hơi run rẩy.
"Em ở đâu? Mấy năm nay sống ra sao?" Phương Dật Thiên rít một hơi thuốc sau đó thở ra nói.
Hắn cũng không quên, ngồi trước mặt mình là người con gái đã có mối tình đầu khắc cốt ghi tâm với mình, từ hồi cấp hai đã là bạn tri kỉ, ngay lúc đó hắn đã kiên định cả đời chỉ muốn lấy nàng, nhưng không biết được, cuối cùng phân li, nhoáng cái đã sáu năm, thậm chí, lúc trước hắn còn chưa nói với nàng một tiếng tạm biệt.
"Em......em cũng rất tốt." Thư Di Tĩnh vừa nói vừa cúi thấp đầu, như không muốn Phương Dật Thiên thấy biểu tình trên mặt nàng khi nói những lời kia, tiếp đó nàng ngẩng đầu miễn cười nói: "Anh đúng là biến hóa ghê gớm, nếu anh không nhận mình là Phương Dật Thiên, em đúng thật là không nhận ra anh nữa rồi."
Nói xong, nàng dịu dàng nhìn Phương Dật Thiên, nhìn người đàn ông quan trọng của cuộc đời nàng, nhìn người đã thay đổi cuộc đời nàng, mãi mãi chiếm một vị trí bất diệt trong lòng nàng.
Nhưng mà càng nhìn càng thấy xa lạ, vẫn không thể nhìn ra bóng dáng nam nhân tràn ngập sức sống ngày xưa, sáu năm thời gian, khuôn mặt ngây ngô non nớt kia bây giờ như đạo tặc, kiên cường thành thục, cặp mắt thâm thúy kia mơ hồ còn chất chứa một tia cô đơn cùng tang thương.
Thư Di Tĩnh không thể tưởng tượng, hai người chia li không liên lạc sáu năm, Phương Dật Thiên rút cuộc trải qua những chuyện gì, nếm qua bao nhiêu đau khổ, đã làm những gì...... nàng càng nghĩ trong lòng lại càng đau, càng nghĩ càng xót, nếu không còn tầng ngăn cách vô tình kia, nàng thật muốn nhào vào lòng Phương Dật Thiên khóc lớn một trận, như sáu năm về trước.
"Sống tốt là tốt rồi." Phương Dật Thiên ảm đạm cười, thở một hơi khói thuốc, nói tiếp: "Em đến đại học Thiên Hải là?"
"Dạ, sau khi tốt nghiệp đại học sư phạm Kinh Đô, em đến Thiên Hải giảng dạy." Thư Di Tĩnh nhẹ nhàng nói.
"Đúng rồi, anh còn nhớ rõ giấc mơ sau này của em là làm cô giáo, hiện tại đa thành hiện thực chúc mừng em." Phương Dật Thiên cười, cũng không biết là cười thật hay giả cười.
Thư Di Tĩnh khẽ thở dài nói:"Anh thì sao? Mấy năm nay ở đâu? Vì sao năm đó lại tự nhiên mất tích?"
"Anh..... anh đi quân ngũ." Phương Dật Thiên thản nhiên nói, cố gắng khống chế ngữ khí mình trở nên bình tĩnh một chút.
"Đúng, đúng..... lúc trước bác có nói anh đi bộ đội." Thư Di Tĩnh nhẹ cúi đầu, hai vai nàng run rẩy, run giọng nói: "Nhưng mà, lúc trước sao anh không nói với em một câu? Anh có biết sáu năm qua anh đột nhiên biến mất, khiến em thiếu chút nữa phát điên, em kiếm anh khắp ngõ ngách trong thành phố, thường xuyên đến nơi anh hay đến, nhưng không thấy anh...... sáu năm qua anh đã đi đâu!"
Phương Dật Thiên trong lòng đau xót, cũng không thể phản bác, hắn còn có thể nói cái gì đây?
Quá khứ qua đi, vô luận thế nào, hai người cũng không thể trở về thời gian đẹp đẽ sáu năm trước, không phải sao?