Mục lục
Thiếp thân đặc công
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Phương Dật Thiên tay cầm 1 bông hồng, đưa lên mũi ngửi, nở nụ cười mê hoặc lòng người và bộ dạng tiêu soái từ từ hướng về phía Tô Uyển Nhi đi tới.
Tô Uyển Nhi đương nhiên đã quan sát thấy tất cả những việc đó.
Tâm hồn của người thiếu nữ trở nên xao xuyến, dần dần không kiềm chế được nỗi xúc động đang tràn ngập trong tâm hồn.
Nếu như thế giới này quả thật có một chàng hoàng tử cưỡi ngựa trắng(**) thì cô ta lập tức nghĩ ngay rằng đó chính là chàng trai đang cầm bông hoa hồng đứng trước mặt cô, trên khuôn mặt thường ngày mang 1 nụ cười lười biếng đầy ý nghĩa đó. Đáng tiếc là Phương Dật Thiên lại không cưỡi trên con ngựa trắng nào, nếu không mọi việc quả là hoàn mỹ.
Nhìn thấy hành động của Phương Dật Thiên, nàng thiếu nữ Tô Uyển Nhi thầm mừng rỡ, trong lòng suy nghĩ không biết anh chàng Phương lần này muốn làm gì vậy? Lẽ nào hắn đã hiểu được tình ý của nàng, sau đó nhân cơ hội này để bày tỏ tình cảm ?.
Anh chàng Phương này cũng "nhỏ nhen" lắm nha, tự dưng lại lấy bông hoa hồng của Triệu Hải để lại, hơn nữa xung quanh đông người thế này… đến lúc đó mình nên làm thế nào đây, nhận hay không nhận lời của chàng? (tưởng bở nhiều quá, đau cả đầu!- ND).
Hừ, có gì mà không dám cơ chứ, nàng thiếu nữ Tô Uyển Nhi vui như mở cờ trong bụng!!, chỉ cần chàng dám nói ra miệng người ta lập tức đồng ý ngay (đồ dại dzai!-hihi).! Tô Uyển Nhi âm thầm quyết định, - trái tim đập như trống liên hồi, đầy vẻ kích động.
Khuôn mặt xinh đẹp nõn nà của Tô Uyển Nhi chếnh choáng đỏ bừng, nom càng bội phần xinh đẹp.
Lúc đó Phương Dật Thiên đã tiến đến gần, quả nhiên, đúng như Tô Uyển Nhi lường trước, giọng chàng đầy tư tình mềm mại vang lên bên tai nàng: "Uyển Nhi, con người anh chưa từng đọc qua sách, chữ cái to cũng không nhận biết được mấy chữ, anh chỉ biết rằng, anh đã thích em, trước lúc ăn cơm không nghĩ đến em vài trăm lần thì ăn không nổi, khi đi ngủ ôm trong tay chiếc gối mà cứ ngỡ rằng đang ôm em! Dùng cái gì để biểu lộ tình anh đây, anh từng nghe đến "ánh trăng sáng đại diện cho tình anh"(***), nhưng trăng thì tròn. Còn trong tim anh vì ngập tràn hình bóng em nên biến thành hình dáng của em rồi, cho nên căn bản ánh trăng không đại diện cho tim anh được! Em nhìn, bông hoa hồng này đẹp làm sao, chỉ có điều, trước em bông hoa hồng này đã trở nên tầm thường biết bao.
Nói đến đây Phương Dật Thiên bứt từng cánh từng cánh hoa hồng, dùng tay vò nát vụn, "
bông hồng này đẹp như thế, chỉ có điều thật là vô duyên nếu so sánh với vẻ đẹp của em, anh có thể dùng chính đôi bàn tay mình vò nát từng cánh hoa, nhưng anh không thể nhẫn tâm nhìn em buồn bã, đối với anh, nụ cười e ấp của em còn xinh đẹp hơn trăn ngàn cánh hoa đang nở, vì vậy những bông hoa này tồn tại phỏng có ích gì?".
Vừa nói Phương Dật Thiên vừa ném từng cánh hoa đi, giọng khẩn khoản: "
anh có thể không nâng niu 1 nhành hoa, thậm chí là ngàn bông hoa, nhưng anh không thể không nâng niu em!".
Anh không cầu khẩn em cảm động vì tấm chân tình của anh, anh chỉ mong em mỗi ngày đều vui vẻ mỉm cười, như thế là anh đã mãn nguyện lắm rồi.
Lời nói đó của Phương Dật Thiên đã khiến nàng thiếu nữ Tô Uyển Nhi cảm động, xoá tan mọi nghi ngờ còn sót lại trong tâm hồn của Tô Uyển Nhi, đôi mắt to xinh đẹp ánh lên rạng rỡ tán thưởng, cô nàng nhìn Phương Dật Thiên chờ đợi, chỉ cần câu nói: "
Anh yêu em, em có thể chấp nhận tình anh không?" thì lập tức không chút chần chờ nhận lời ngay, hơn nữa sẽ ngã nhào vào lòng Phương Dật Thiên.
Nhưng mà đợi thêm 1 lúc nữa vẫn không thấy Phương Dật Thiên nói gì, trái lại đám sinh viên đang đứng xem còn sôi nổi vỗ tay.
Lúc đó, lại nhìn thấy cái đồ đáng chết Phương Dật Thiên cười, xua tay nói:"
xem ra mọi người đều cho đây là phương thức biểu lộ tình cảm của tôi rồi, Triệu Hải vừa rồi cũng như tôi, cách biểu lộ tình cảm đơn giản như vậy nhưng hiệu quả thì không giống nhau. Tôi chỉ làm mẫu một chút để các vị xem. Cuối cùng, thằng tôi đã đến đây, cũng nên truyền cho các vị nam sinh viên tại hiện trường vài ngón nghề vậy. Uyển Nhi, có phải những lời em vừa nghe thấy đã khiến em cảm động ? Hắc Hắc."
Tô Uyển Nhi lặng người một lúc sau đó mới hiểu những gì mà Phương Dật Thiên vừa "
tỏ tình" chỉ là cố ý biểu diễn, nàng như rơi xuống ngàn vực thẳm, như trên mây tụt xuống vũng bùn, sự cảm động tán thưởng từ ban đầu của cô biến thành nỗi thất vọng thương tâm. Cô không ngờ Phương Dật Thiên lại đem chuyện này ra làm trò cười, đau lòng đến mức cay cay nơi sống mũi, nước mắt muốn tuôn rơi.
Cô cắn răng, thở phì phì nhìn Phương Dật Thiên, sau đó giận dữ quay ngoắt người bỏ đi không thèm nói một lời.
Phương Dật Thiên lặng người, Âu Dương Toa Toa bên cạnh nhìn hắn cười với ánh mắt không tốt đẹp gì, thốt lên câu oán hận rồi đuổi theo Tô Uyển Nhi.
Phương Dật Thiên do dự giây lát rồi vội vã đuổi theo Tô Uyển Nhi, kịp đến phía sau hắn cất giọng ân hận: "Uyển Nhi, giận rồi hay sao?....Vừa nãy.... Phương ca ca chỉ đùa cho vui thôi, đừng để bụng được không?"
"
Hừ, tôi không cần anh, tôi không để ý đến anh, anh không phải là Phương ca ca của tôi!" Tô Uyển Nhi tức tối hét to.
"
Phương Dật Thiên, anh thật là quá quắt, làm sao anh có thể tùy tiện đem tình cảm của Uyển Nhi ra làm trò đùa chứ?" "anh thật là..." Âu Dương Toa Toa bất mãn lên tiếng.
"
Tôi, tôi chỉ là tiện mồm trêu đùa Uyển Nhi cho vui thôi!" Phương Dật Thiên sờ lên mũi, cười khổ đáp.
"
Không cần anh trêu đùa tôi, anh nói những lời chân tình lay động lòng người như vậy, ngộ nhỡ tôi cho là thật (còn ngộ nhỡ nếu như cái gì nữa, chính xác ăn dưa bở rồi, hê hê!). Tôi ghét anh đem tình cảm của rôi ra làm trò đùa, người khác có thể vui đùa, nhưng anh không thể!" khi Tô Uyển Nhi nói từng giọt lệ lóng lánh rơi xuống
Cô không thể hiểu nổi là tại sao con người Phương ca ca bình thường rất thông minh lại không hiểu được tấm lòng của cô ta, hết lần này đến lần khác chọc ghẹo cô ta, quả thực là ức hiếp người quá mức, thật là đáng ghét!
Đặc biệt là lần này, trước mặt biết bao nhiêu người, nói ra những lời mùi mẫn và cảm động như thế, cuối cùng chỉ là biểu diễn mà thôi, khỏi phải nói cũng biết là cô nàng thất vọng đến nhường nào.
Phương Dật Thiên nhìn thấy Tô Uyển Nhi rơi lệ mà hoảng, trong tim biết là trò đùa này vượt quá giới hạn rồi, cuống cuồng cất giọng êm ả nói: "Uyển Nhi, là Phương ca ca không tốt, sau này không dám đùa những trò như thế này nữa được không? Xin em đừng khóc nữa, đã là sinh viên đại học rồi mà khóc nức nở thế này, nếu như bị thầy giáo hay bạn học nhìn thấy thì không hay lắm đâu!
"Tôi, Tôi muốn khóc, tôi không cần anh quan tâm đến tôi...... hu hu hu hu hu......... anh chỉ biết bắt nạt tôi, hu" Tô Uyển Nhi nức nở đáp.
u Dương Toa Toa bên cạnh cũng nhìn hắn với ánh mắt không thể tha thứ được, âm thầm muốn thay Uyển Nhi đòi lại sự bất công.
Lúc đó đã đi ra cửa chính sân vận động, Phương Dật Thiên nói: "Uyển Nhi, hôm nay là thứ 6 rồi, không phải là em cuối tuần muốn về nhà hay sao, anh đưa em về nhé!".
"hu, tôi không cần anh, tôi không để ý đến anh, anh bắt nạt tôi....anh đi nhanh đi, tôi không muốn nhìn thấy anh nữa!".
"Được rồi, Uyển Nhi, nếu em tức giận vậy thì đánh anh đi, hoặc cắn anh vài cái có được không? Tha thứ cho Phương ca ca một lần đi!" Phương Dật Thiên nói.
"Việc tình cảm nói tha thứ có thể tha thứ được hay không?" Anh đi đi, tôi tự bắt xe trở về! " Tô Uyển Nhi vừa nói vừa tiến về phía trước.
Phương Dật Thiên nhìn thấy mà trong tim phát hoảng, bước nhanh đến bên Tô Uyển Nhi, bất thình lình 2 tay ôm ngang người Tô Uyển Nhi.
"
Ah...."
Tô Uyển Nhi bất ngờ bị Phương Dật Thiên cắp ngang người, không kìm nỗi kinh sợ kêu lên, sau đó khuôn mặt thanh tú xinh đẹp bất giác đỏ ửng lên. Vừa rồi nhìn thấy khuôn mặt nghiêm nghị và ánh mắt đầy hối lỗi của Phương Dật Thiên trái tim của cô nàng đã mềm lại, làm sao còn có thể nổi giận được nữa. Ngược lại, bị Phương Dật Thiên ôm trong vồng ngực ấm áp to lớn còn khiến cho cô cảm thấy có chút quyến luyến, bịn rịn".
"Em đúng là đứa trẻ phóng đãng, thế nào cũng phải đòi Phương ca ca đánh phải không? Phương ca ca xin lỗi sự việc vừa rồi, nhưng mà bây giờ em phải nghe lời Phương ca ca, trên xe bus rất nhiều đàn ông hiếu sắc, em là 1 cô bé trong sáng, chen chúc trên xe bus sẽ không an toàn chút nào? lần này không phải là bắt Phương ca ca lao tâm khổ trí, lo nghĩ về em là gì? Ngoan ngoãn ngồi trên xe cho tôi!", Phương Dật Thiên vừa nói vừa bế Tô Uyển Nhi đặt xuống phía sau yên xe Yamaha.
Động tác của Phương Dật Thiên gây chú ý cho rất nhiều sinh viên ở sân bóng, có 1 số người náo nhiệt đứng lại xem, ánh mắt một số nam sinh viên biểu lộ sự ghen ghét đố kỵ. Suy cho cùng Tô Uyển Nhi cũng là 1 trong hai đóa kim hoa được thừa nhận ở trường học, đóa kim hoa còn lại là Âu Dương Toa Toa cũng có chút sững sờ ngẩn ra, không ngờ được Phương Dật Thiên đột ngột lại ôm Tô Uyển Nhi!
Trái tim cô gái mới lớn Tô Uyển Nhi đập mãnh liệt, khuôn mặt đỏ bừng. Nhiều người
có mặt nhìn vào làm cô nàng cảm thấy rất thẹn thùng, nhẹ nhàng chống cự vùng vẫy
kêu lên "Mau, mau thả người ta xuống!"
Phạch!
Một âm thanh lanh lảnh vang lên, Phương Dật Thiên đột nhiên vỗ 1 cái vào mông
cong của Tô Uyển Nhi, mồm còn kêu lên "bảo em ngồi thì cứ ngồi, sao lại không nghe
lời!"

Tô Uyển Nhi sững sờ, khuôn mặt đỏ bừng, đôi mắt lộ vẻ thẹn thùng bối rối, nàng không ngờ trước đám đông Phương Dật Thiên lại đánh vào mông của nàng, làm như nàng là một đứa trẻ, xấu hổ chít đi dược.
Lúc này, Phương Dật Thiên đã đặt Tô Uyển Nhi trên ghế sau xe máy, hắn cũng ngồi
lên xe, quay đầu gọi Âu Dương Toa Toa nói: "Toa Toa, cô cũng ngồi lên xe!". u
Dương Toa Toa rùng mình, chần chờ một hồi.
"Thế nào? Chẳng lẽ em cũng muốn anh bế em lên xe sao?" Phương Dật Thiên lạnh nhạt nói, giọng nói rất xấc xược.
u Dương Toa Toa nghe giọng Phương Dật Thiên rất ngang ngược, trong lòng tuy có không muốn, nhưng cuối cùng thốt lên 1 tiếng oán hận rồi ngồi lên xe máy.
Phương Dật Thiên đạp chân nhấn ga, chiếc Yamaha nổ vang, tiếng động cơ trầm thấp,
sau đó Phương Dật Thiên uốn éo chân ga, chiếc Yamaha gầm rú lao đi, để lại đám
sinh viên còn ngơ ngác tại hiện trường.
Nghe nói, phương thức Phương Dật Thiên lúc ấy tại sân thể dục trên hướng tới Tô Uyển Nhi làm mẫu "tỏ tình" được rất nhiều nam nhân có mặt tại hiện trường nhớ kỹ. Qua vài ngày sau, bọn họ theo đúng cách này xào xáo đi một chút thành phương thức tỏ tình đều hướng tới nữ nhân mình theo đuổi thổ lộ, nhận được hiệu quả ngoài mong đợi, các nữ nhân không một ai không bị cảm động, đều chấp nhận mấy lời tỏ tình của mấy nam nhân kia.
Những chuyện này sau lại truyền lại, Phương Dật Thiên trong cảm nhận của đám nam sinh tại Đại học Thiên Hải đã trở thành danh từ "Tình Thánh". Đương nhiên, những thứ này là đề lời nói với người xa lạ !
(*)Nguyên văn精彩:ưu việt, xuất sắc, cực hay; dịch tiêu đề đúng theo từ nguyên bản tiếng Trung, còn tại sao tác giả Lương Thất Thiểu lại viết tiêu đề như vậy xin bạn đọc tự cảm nhận.
(**)皇子白马:con gái Trung quốc dùng từ hoàng tử cưỡi ngụa trắng để chỉ người trong mộng của mình.
(***)tên 1 bài hát tình yêu của Trung quốc.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK