-Một đại minh tinh ra ngoài đúng là khó khăn vô cùng, may là giờ đã tối, nếu ra ngoài buổi sáng chắc còn mệt mỏi hơn.
Cố Khuynh Thành gỡ mũ lưỡi trai xuống, mái tóc đen tự nhiên lập tức xõa xuống vai, nàng cười cười:
-Vì vậy mới nói nổi tiếng chưa chắc đã tốt, bình thường ta cũng không dám một mình ra ngoài sợ bị người khác nhận ra.
-Trên thế giới có không ít người hâm mộ cô, danh khí cô lúc này đang rất lớn, cũng có thể xem như là có thành tựu rồi.
Phương Dật Thiên cười nói.
-Mọi người chỉ nhìn ta khi ta còn nổi tiếng, nhưng sau này liệu còn ai nhớ đến ta? Thế giới giải trí là một vòng xoáy vô tình, bên trong vô vàn những quy tắc thị phi, nếu còn ở lại không sớm thì muộn cũng sẽ bị nó nuốt chửng… Mỗi sáng tỉnh giấc đều phải nhìn lịch trình, ban ngày phải chụp hình quảng cáo, buổi trưa lại phải tham dự hoạt động, buổi tối lại phải đi dự tiệc… bao nhiêu công việc cứ lặp đi lặp lại, thật sự rất mệt mỏi.
Cố Khuynh Thành thở dài, đây là lần đầu trong đời nàng tâm sự với một nam nhân. Thật vậy, một người còn không thể tự đặt cho mình mục tiêu sống còn không mệt mỏi chán chường hay sao? Có lẽ mọi người chỉ thấy nàng cười vui khi xuất hiện, nhưng lúc nàng mệt mỏi buồn bã liệu có ai hay biết? Phương Dật Thiên trầm mặc, nghĩ đến sáu năm vừa qua của mình, thầm nghĩ bản thân cũng giống như nàng. Chỉ là hắn thì chiến đấu máu tanh tại chiến trường, còn nàng lại chiến đấu ở một chiến trường không tiếng súng. Cứ mỗi lần hoàn thành nhiệm vụ trở về lại một nỗi cô đơn lạnh lùng vây lấy hắn khiến lòng hắn cũng chết dần, từ từ bị nó nuốt chửng. Cố Khuynh Thành quay sang nhìn Phương Dật Thiên, một khuôn mặt cương nghị kiên cường lúc này lại lộ ra một nét cô đơn. Lúc này nàng có thể cảm giác được nét tang thương cùng cô tịch phát ra từ hắn, tự như một con sói hoang từ đỉnh núi nhìn xuống nhân gian, khắp nơi xung quanh chỉ có nó và ánh trăng, cô đơn tịch mịch. Có lẽ đối với cường giả mà nói, cô độc chính là bạn đường của họ. Tâm hồn Cố Khuynh Thành khẽ rung động, nam nhân này lại có thể cùng nội tâm nàng cảm ứng liên hợp với nhau, nhìn lại vào khuôn mặt nam nhân này một lần nữa, nàng chợt giật mình nhận ra bản thân chưa hề biết gì về nam nhân này, không biết hắn đã trải qua những đau đớn mất mát gì, lúc này chỉ thấy đằng sau khuôn mặt luôn lười nhác tươi cười là một nét cô đơn thâm trầm.
-Thôi không nói chuyện này nữa! À đúng rồi, ta trước giờ còn chưa từng uống rượu nhé.
-Sao cơ?
Phương Dật Thiên cũng giật mình thoát khỏi dòng hồi tưởng, ngạc nhiên quay sang nhìn nàng:
-Ý cô là..?
-Thật sự là chưa từng uống rượu, cũng không biết khi uống rượu có cảm giác gì. Chỉ biết người xưa như Tào Tháo thì nói cái gì mà giải ưu, Đỗ Khang lại nói uống rượu có thể tạm quên phiền não nhân gian…
Cố Khuynh Thành khẽ mỉm cười nói lại. Phương Dật Thiên giật mình, lúc này hắn đã hiểu đại minh tinh muốn cùng hắn đi uống rượu. Còn muốn uống rượu, ta kháo! Cô xem ta là một thánh nhân hay sao, không sợ lúc cô uống say ta sẽ thừa cơ quấy rối sao?
-Cô muốn uống rượu? Ta nhắc trước nhé, ta không phải người tốt đâu, giết người phóng hỏa đều đã từng, còn muốn uống không?
Phương Dật Thiên nhắc nhở.
-Giết người phóng hoả? Ừm, nhìn qua cũng giống lắm. Được rồi, ta tạm tin ngài là một ác nhân, nhưng mà ác nhân này ta lại tin tưởng, vì Tiêu Di đã để ngài bảo hộ ta mà.
Cố Khuynh Thành cười giảo hoạt.
-Cái này…
Phương Dật Thiên cười khổ, chỉ hận không thể khắc thật to bốn chữ ta là người xấu lên mặt, chỉ đành thở dài một tiếng:
-Cố tiểu thư à, cô mà uống rượu để xảy ra chuyện gì ta không chịu trách nhiệm đâu nhé.
-Ta lại muốn ngài chịu! Khó khăn lắm mới được ra ngoài một lần, ta muốn được thật sự thoải mái, cơ hội này sợ không nhiều! Còn nữa, ngài đừng gọi ta là Cố tiểu thư, cứ gọi là Khuynh Thành đi!
Cố Khuynh Thành nói.
-Khuynh… Khuynh Thành.. cô cũng không còn ít tuổi nữa sao lại ngây thơ như vậy? Buổi tối lại rủ một nam nhân vừa gặp mặt vài lần đi uống rượu sao? Thấy cô ngây thơ như vậy ta lại có ý nghĩ muốn bán cô đi…
Phương Dật Thiên cười cười trêu chọc.
-Lừa bán?
Cố Khuynh Thành ngạc nhiên, sau có lại cười cười:
-Được thôi, nếu ngài muốn lừa bán ta đi cũng là thực hiện mong muốn rời khỏi thế giới giải trí của ta, không chừng còn giúp ta quyết tâm thực hiện.
Phương Dật Thiên trầm mặc một lúc, sau đó quay sang Cố Khuynh Thành, hỏi rõ ràng từng chữ:
-Cô thật sự muốn đi uống rượu?
-Thật sự!
Cố Khuynh Thành cũng nhìn hắn, đôi mắt trong suốt toát lên một vẻ kiên nghị.
-Được thôi, đêm nay ta sẽ cho cố biết mùi vị uống rượu ra sao!
Phương Dật Thiên cười to, sau đó lái xe đến quán bar Châu Lộ Thiên. Cố Khuynh Thành nhìn nam nhân bên cạnh, không nhịn được phải mỉm cười, nam nhân này thật sự rất thẳng thắng