Đường Thời Ngữ cảm thấy hô hấp của mình không thoải mái, ngực giống như là giấu một khối đá lửa, mỗi một lần hô hấp, không khí ma sát với hỏa thạch, va chạm ra tia lửa kịch liệt, thiêu cháy lục phủ ngũ tạng của nàng đều dấy lên ngọn lửa hừng hực, mang theo hô hấp đốm lửa từ ống phổi chen ra, cổ họng có cảm giác bị thiêu đốt.
Nàng phun ra mấy cục tức, miễn cưỡng đem cơn tức đè xuống, trầm mặt, lại một lần nữa hỏi: “Đi đâu?”
“Thanh lâu.”
“……”
“Cô, cô nương, ngài đừng tức giận, Uyên công tử hắn, hắn cũng không còn nhỏ…” Vân Hương nói lắp dập đầu khuyên giải an ủi.
Mặt Đường Thời Ngữ yên tĩnh như nước, nhìn chằm chằm một chỗ nào đó trên mặt đất hồi lâu, đột nhiên cười lạnh một tiếng.
“Lá gan không nhỏ, dám đi đến chỗ này.”
Liên Kiều, Vân Hương: “…”
Nàng bình tĩnh lại cảm xúc của mình và lạnh lùng hỏi: “Hắn ở trong đó bao lâu rồi.”
“Không, không biết. Ước chừng đã, đã hai canh giờ?”
“………… Ồ.”
Liên Kiều và Vân Hương đồng loạt rụt cổ.
Đường Thời Ngữ rũ mi mắt, mặt không gợn sóng, nhưng Vân Hương và Liên Kiều đều nhận ra được nàng đang khống chế lửa giận.
“Cô nương… Ngài chú ý thân thể, đừng tức giận a…”
Tức giận?
Đường Thời Ngữ hơi giật mình.
Gần đây nàng thường xuyên bị hắn điều động cảm xúc, trái tim vốn bình tĩnh như nước, liên tục bị cơn lốc thổi quét, nhấc lên gợn sóng.
Nàng nhìn chén trà trong tay, cười khổ.
Nếu giờ phút này còn nhìn không thấu nội tâm của mình, vậy mới quả nhiên là ngốc nghếch.
“Cần gọi Uyên công tử về không ạ?” Vân Hương thăm dò.
Đường Thời Ngữ cảm thấy bụng lại đau lên, ấn đầu, muốn từ trên giường đứng dậy.
Liên Kiều và Vân Hương vội vàng tiến lên nâng đỡ.
Sắc mặt nàng mệt mỏi, “Ta mệt mỏi, các ngươi lui ra đi.”
Trở lại trên giường, đắp chăn, xoay người lại, để lại cho Vân Hương một bóng lưng mất mát.
“…… Vâng.”
Vân Hương túm Liên Kiều đi ra ngoài, vòng qua bình phong, nàng dừng lại, do dự nhìn bóng dáng nhô lên trên giường, hỏi: “Nếu Uyên công tử trở về, ngài muốn gặp hắn không?”
“Không gặp.”
Vân Hương thở dài, “…Vâng.”
Phòng khôi phục lại sự yên tĩnh, Đường Thời Ngữ trằn trọc, không ngủ được.
Mỗi một khắc nằm trên giường đều đặc biệt khó chịu, nàng chỉ có thể nhìn chằm chằm màn giường, ở trong lòng im lặng niệm kinh Phật.
Không biết qua bao lâu, ngoài cửa truyền vào tiếng động.
“Uyên công tử, cô nương đang ngủ trưa, phân phó không cho người quấy rầy.”
“…… Ừm.”
Sau đó không còn động tĩnh gì nữa.
Đường Thời Ngữ xoay người vào trong, nhắm hai mắt lại.
Ước chừng qua một chén trà, cửa sổ vang lên, một thân ảnh nhanh chóng đi vào, đi xuống đất lặng yên không một tiếng động, nhưng mùi thuốc nhàn nhạt thuộc về hắn đã bán đứng hắn.
Lông mi Đường Thời Ngữ run rẩy, cánh môi mím chặt, khóe miệng mím xuống phía dưới độ cong bật cường không vui.
“Tỷ tỷ… Tỷ đang ngủ à?” Thiếu niên nhẹ giọng thăm dò, nghiêng tai lắng nghe tần suất hô hấp của nàng.
Đột nhiên sắc mặt thay đổi, ngón tay chạm đến màn giường hơi cuộn mình, vô lực rũ xuống.
Thân thể hắn thấp xuống, dựa vào giường ngồi trên mặt đất, ngón tay chơi hà bao thêu hoa văn tiểu cẩu bên hông.
Hắn lẳng lặng tựa vào bên giường, không nói một lời.
Một mùi hương son phấn nhàn nhạt mơ hồ đột nhiên cợt nhả tản vào màn trướng, một cỗ tức giận đè ở đáy lòng nàng lại lần nữa bị gợi lên.
Nàng cọ cọ ngồi dậy, làm thiếu niên hoảng sợ.
Cố Từ Uyên vội vỗ vỗ mông đứng lên, cách màn giường, thấp giọng gọi: “Tỷ tỷ?”
“Đi đâu vậy?”
Thiếu niên bị giọng điệu lạnh lùng này đâm đến ngực đau xót, nàng chưa bao giờ lạnh nhạt với hắn như thế.
Chua xót khó nhịn trong lòng, cúi đầu xuống, trong lòng biết là không thể gạt được.
Vì vậy, giải thích nói: “Hôm nay ra đường, ta nghe ai đó nói xấu tỷ tỷ, vốn định…” Hắn dừng một chút.
– Vốn định giết hắn.
“Vốn định giáo huấn hắn một chút, một đường đi theo hắn muốn tìm cơ hội xuống tay, ai ngờ người nọ vào thanh lâu, ta liền đi theo vào.”
—— Người quá nhiều, không tìm được cơ hội cắt đầu hắn, thật sự là đáng tiếc.
Đường Thời Ngữ vạn lần không nghĩ tới nguyên nhân này, trong lúc nhất thời vẻ mặt phức tạp.
Thiếu niên nhu thuận đứng bên cạnh giường, lông mi thật dài rũ xuống, cả người đặc biệt an phận, hắn bất an túm lấy góc áo, tiếp tục nói: “Ta sợ hắn chạy, liền nhìn chằm chằm hắn, kết quả hai canh giờ hắn cũng không từ trong phòng đi ra.”
—— tất nhiên là không ra được, hắn đem chủy thủ gác lên cổ nữ nhân kia, buộc nàng vụng trộm hạ dược cho người nọ.
Ánh mắt Cố Từ Uyên lóe lên, đột nhiên nở nụ cười, giống như nghĩ đến chuyện thú vị gì đó, vừa cười vừa nói: “Về sau một nữ tử thét chói tai rồi chạy ra từ trong phòng kia, nói là vị công tử kia không biết tại sao, đột nhiên không nhịn được, uế vật làm một giường, trong phòng hôi thối đến mức không thể chiêu đãi với người khác.”
– Tỷ tỷ đã nói qua, không thể rước họa vào thân, chỉ đành trừng phạt cảnh cáo một phen, xuy, tiện nghi cho hắn.
Đường Thời Ngữ: “…”
Cố Từ Uyên trầm thấp cười, lồng ngực phát ra tiếng chấn động dễ nghe, bả vai nhún nhún, “Lúc hắn chạy ra ta nhìn thấy, y sam xuề xòa, tiết khố cũng… Thứ kia còn cuồn cuộn không ngừng xuất hiện ra ngoài, nơi đi qua, mọi người tránh không kịp.”
– Thật đáng tiếc, nếu phun máu thì tốt biết bao.
Hắn cười đến thở không ra hơi, thật vất vả mới thở dốc, dừng lại một lát, lau nước mắt ở khóe mắt, lại bật cười.
“Trường hợp đồ sộ, thế nhân thán phục.”
“Là công tử nhà nào?”
“Hình như là họ Tào, chỉ nghe người ta gọi hắn là Tào công tử Tào công tử.”
Họ Tào a…
Trong đầu Đường Thời Ngữ nhanh chóng đi qua quan lại họ Tào một lần, thích tìm hoa vấn liễu, lưu luyến thanh lâu, đại khái là vị kia —— Hộ bộ Tả thị lang gia nhị công tử, Tào Dập.
Người này kiếp trước cũng từng quấy rầy nàng một đoạn thời gian, bất quá sau đó bởi vì có một tờ hôn thư với Tề gia nên trở nên an phận. Tuy rằng vị Tào công tử này phong lưu lạm tình, nhưng lại là người hiếu kính cha mẹ, có lẽ là sợ chọc giận Tề gia gây họa cho gia tộc, rất thức thời biết khó mà lui.
“Tại sao hắn đột nhiên… Ừm…” Nàng muốn nói lại thôi, nghi hoặc nhìn hắn.
Thiếu niên cười đủ rồi, thở phào nhẹ nhõm, không thèm để ý nói: “Trời mới biết, có lẽ là ăn bậy.”
Ăn bậy… Còn có thể đi thanh lâu giải trí sao?
Đường Thời Ngữ nhíu mày suy tư, nếu vén màn giường lên thì sẽ nhìn thấy trong mắt thiếu niên tràn đầy tàn nhẫn.
Ngón tay hắn vuốt ve chủy thủ sắc bén bên hông, khóe môi gợi lên độ cong lạnh lẽo.
Hắn nhớ tới sáng nay đi mua dược liệu, trên đường nghe được Tào Dập nói chuyện với người khác.
“Nghe nói Đường gia đại cô nương kia đi thi hội, bộ dạng thế nào a, Tào huynh nhìn thấy chưa?”
“Chậc chậc, nhìn thấy, thật là tuyệt sắc a, dáng người cũng là nhất của nhất, mạnh hơn nhiều so với những son tục phấn trong thanh lâu.”
“Ai Tào huynh, lời này sai rồi, cô nương Hầu phủ này sao có thể so sánh với hồng nhan tri kỷ kia, đây chính là thiên kim đoan trang tri lễ, cũng không bằng hạng nữ tử pháo hoa liễu được.” Người đàn ông cười bỉ ổi.
Mắt Tào Dập lóe lên tia sáng hứng thú, liếm liếm môi, “Đừng nói, ta luôn cảm thấy và ta ngửi thấy trong xương cốt của Đường đại cô nương khác với thế gia cô nương khác.”
Bằng hữu hứng thú tiến lại gần, “Ngửi thấy cái gì?”
Tào Dập dâm đãng/ cười châm biếm, “Phóng túng, lêu lổng.”
Hắn nhớ tới thiếu nữ một thân trang phục thuần khiết, còn có y phục thật dày, người khác không rõ ràng lắm, nhưng ánh mắt của hắn rất độc, có hứng thú với tầng tầng lớp lớp ngụy trang bao bọc thân thể lả lướt kia, hắn liếc mắt một cái liền nhìn thấu.
“A a~ đó không phải là khẩu vị của ngươi và Tào huynh à, có muốn các huynh đệ hỗ trợ không?”
“Không cần, ta có rất nhiều cơ hội để gặp lại nàng, đến lúc đó…”
Đôi mắt Cố Từ Uyên hoàn toàn tối sầm lại.
“A, A Uyên…” Giọng nói nhăn nhó của Đường Thời Ngữ cắt đứt suy nghĩ của hắn, nàng mím môi, “Trên người đệ… Son phấn xông vào khiến ta khó chịu…”
Trong thực tế, nó không phải là mùi hương nồng như vậy, nhưng nàng cực kỳ không thích.
“Vậy ta đi tắm rửa sạch sẽ.” Cố Từ Uyên lui về phía sau hai bước, muốn đi ra ngoài.
“Chờ một chút!” Đường Thời Ngữ vội vàng gọi hắn lại, chỉ là kêu lại nhưng không biết nên nói cái gì, răng nanh cắn môi dưới, do dự không quyết định.
Cố Từ Uyên kiên nhẫn chờ.
“Đệ… Mau đi về đi, tỷ, tỷ tìm đệ còn có chuyện.” Nàng không thoải mái kéo chăn lên ngực.
Sau khi ý thức được tâm ý của mình, khi ở chung phòng với hắn, luôn thực sự thẹn thùng.
Hắn không phát hiện tâm tình của nàng thay đổi, chỉ may mắn mình lừa dối để qua cửa ải, thở phào nhẹ nhõm, “… Được rồi.”
Cố Từ Uyên tắm rửa thay y phục xong, đi tới trước cửa Đường Thời Ngữ, cách ván cửa, nghe được thanh âm bên trong nói chuyện với nhau.
Hắn nhận ra chủ nhân của thanh âm, sắc mặt trầm xuống. Đứng ở cửa nghe ở góc tường, mi tâm khẽ gấp, lại xoay người trở về phòng.
Liên Kiều nhìn lên cửa, không hiểu chuyện gì.
Chờ Cố Từ Uyên lần thứ hai đi tới trước cửa, không do dự nữa, khẽ gõ cửa phòng.
Tiếng nói chuyện trong phòng gián đoạn, giọng nói Đường Thời Ngữ nhẹ nhàng truyền ra, “Tiến vào đi.”
Hắn đẩy cửa ra rồi đi vào.