Hắn nhìn thoáng qua cuối ngõ nhỏ mà Cố Từ Uyên đi ra, nơi đó có một người nằm.
Lẩm bẩm nói. “……Thú vị.”
Cất bước đi theo.
Cố Từ Uyên chậm rãi đi dọc phố Đông, hai bên đường đã có người bán hàng rong dựng lều, chuẩn bị khai trương.
Có chủ cửa hàng nhiệt tình chào hỏi hắn, hắn liếc mắt đi thẳng đến cửa một quán mì và lấy một bát mì.
Cửa hàng này hắn và A Ngữ đã đến, hương vị cũng ổn.
“Công tử dậy thật sớm a.” Ông chủ quán mì nhanh nhẹn trộn mì, nấu mì, pha nước canh.
Chẳng bao lâu có khói trên mặt bàn.
“Ngài dùng chậm.” Ông chủ rất nhiệt tình.
Có một lớp hành lá nổi trên bề mặt của món súp canh trắng đậm đặc, thiếu niên không yên lòng nghĩ, A Ngữ không thích ăn hành, mỗi lần đều phải lựa bỏ hành lá vào bát của hắn, rõ ràng nói một câu với chủ quán một câu không cho hành lá là có thể tiết kiệm rất nhiều công phu.
Nàng luôn thích tìm việc cho hắn để làm, nhưng hắn vẫn thích nó.
Khóe miệng bất giác nhếch lên một nụ cười.
“Ông chủ, ta cũng muốn một chén.” Cẩm bào công tử vén áo choàng ngồi ở bàn trước Cố Từ Uyên, đối mặt với hắn.
Thiếu niên lười biếng ngước mắt nhìn thoáng qua, lại rũ mắt xuống.
“Vị công tử này cũng rất sớm a.”
Công tử trẻ tuổi lắc quạt một cái, nở nụ cười hai tiếng, “Ông chủ cũng thật vất vả, sắc trời vừa sáng, cũng đã chuẩn bị sẵn sàng nghênh khách.”
Ông chủ cũng sảng khoái cười, “Kiếm sống mà, cũng không dễ dàng, bất quá ngài nhìn giống như công tử nhà phú quý, không nghĩ tới lại dậy sớm như vậy.”
“Tập võ mà, không có biện pháp, sư phụ yêu cầu nghiêm khắc.” Công tử trẻ tuổi buông tay, trên mặt dường như vô cùng khổ não.
Cố Từ Uyên nghe vậy lại ngước mắt đánh giá người đối diện một phen.
Nam tử nhận thấy tầm mắt của hắn, thân thiện nhếch miệng cười cười, hơi gật đầu.
“……”
Thực sự quen thuộc.
Khóe miệng Cố Từ Uyên giật giật châm chọc, không để ý tới hắn nữa.
Ông chủ cũng nhận ra tính tình Cố Từ Uyên không phải là người thích nói chuyện, chỉ chuyên tâm nói chuyện với vị công tử trẻ tuổi kia.
Không có A Ngữ ở đây, ăn cái gì cũng không có tư vị gì.
Chỉ là từ nhỏ A Ngữ đã cảnh cáo hắn, không thể lãng phí lương thực, cho nên mặc dù ăn không có vị, hắn cũng sẽ ăn sạch.
Hắn nhanh chóng giải quyết canh mì trong bát, buông một ít tiền bạc xuống liền đứng dậy rời đi.
“Ôi chao, vị công tử này nhìn thật sự là lạnh lùng a…” Ông chủ thấy Cố Từ Uyên đã đi một khoảng, mới dám mở miệng,
“Lúc trước, có một vị cô nương đi với hắn mấy lần, khi đó nhìn còn chưa có bất cận nhân tình* như vậy.”
*bất cận nhân tình: không hợp đạo lý làm người
Công tử trẻ tuổi không lên tiếng, chỉ nhẹ nhàng nở nụ cười, hắn thu hồi tầm mắt, nhanh chóng giải quyết thức ăn trong bát.
Hắn đặt tiền bạc ở bên cạnh bếp của ông chủ, thấp giọng cười đùa nói: “Ta phải nói cho ngài biết, hắn có thể nghe được ngài nghị luận.”
Ông chủ sợ tới mức sắc mặt trắng bệch, “Cái này… Xa như vậy, không nghe được chứ?”
Tần Mộ Dã lắc lắc quạt, bộ dáng phong lưu thư sinh, lắc đầu rời đi.
Võ nghệ của người nọ a… Ít nhất là trên mình.
Chỉ cách đó vài bước, những gì không thể nghe thấy là điếc.
Tần Mộ Dã tự xưng là võ nghệ không tầm thường, không nghĩ tới chỉ tụt lại phía sau hai bước, thiếu chút nữa làm mất người.
Cũng may đối phương dừng ở bên cạnh một cửa hàng bánh nướng, mới làm cho hắn đuổi kịp.
Cố Từ Uyên từ lúc đi ra khỏi ngõ nhỏ, đã sớm phát hiện phía sau có người, người này giỏi che giấu hơi thở và tung tích của mình, chỉ là vẫn kém hơn hắn một chút.
Hắn không thèm để ý ý đồ của đối phương, cũng không thèm để ý đối phương có thấy mình giết người hay không, trong lòng hắn chỉ nhớ thương chuyện mua bánh nướng cho A Ngữ.
Hắn cho rằng đối phương muốn một mực len lén đi theo phía sau, kết quả khi hắn tiếp nhận bánh nướng xoay người, đối phương ngăn cản đường đi của mình.
Cố Từ Uyên híp nửa mắt, bộ dáng không tỉnh ngủ, hắn nhàn nhạt từ trên xuống dưới quét qua một bên hắn, “Chậc” một tiếng, cầm hai khối bánh nướng trong ngực, vòng qua bên cạnh hắn.
“……”
Tần Mộ Dã bị bật cười.
Chậc chậc cái gì??
Ghét bỏ hắn??
Hắn lớn như vậy mà lần đầu tiên bị người ta coi thường như vậy!
Không, lần thứ hai, lần đầu tiên là lúc còn nhỏ bái sư, một lần bị sư phụ ghét bỏ từ đầu đến chân.
Tần Mộ Dã thuận khí, vẫn nghẹn khuất đến khó chịu, mang một cơn giận dữ đi theo.
Hắn theo con hẻm nhỏ lại đuổi theo đối phương, thành công ngăn cản người khác.
Hắn lắc lắc quạt ngọc, “Vị công tử này, chúng ta lại gặp mặt.”
Cố Từ Uyên nhiều lần bị người cản đường, đã hết sức phiền não, giờ phút này mẫn cảm bắt được từ ngữ của đối phương, ánh mắt đong lạnh.
Môi mỏng khẽ nhếch, thấp giọng nhắc lại, “Lại?”.
Tần Mộ Dã bị liếc mắt thấy cổ lạnh lẽo, thầm nghĩ ánh mắt này sao lại giống sư phụ, giống như là một Diêm Vương sống.
“Đúng vậy.”
Cố Từ Uyên rũ mắt, đã hiểu.
Đó là khi ăn mì?
Không đúng, khi đó đối phương rõ ràng là nhận ra hắn, cố ý đuổi theo, tạo ra cuộc gặp gỡ tình cờ.
Thanh âm lạnh lùng mang theo sát ý nhàn nhạt, “Ngươi thấy được?”
Tần Mộ Dã nhận thấy nguy hiểm, vội vàng xua tay, giải thích: “Tuy rằng thấy được, nhưng ngươi yên tâm, ta sẽ không nói ra cái chết chưa hết tội của tên cặn bã Tào Dập kia!”
“A.”
Không có gì để nói.
Cố Từ Uyên bỏ bánh nướng vào trong y phục trước ngực, phòng ngừa nó lạnh đi.
Cất bước sẽ bay lên mái hiên.
Tần Mộ Dã đột nhiên thần bí mỉm cười, tiện nói. “Ta nói là Minh vương phủ, dưới tàng cây lớn, ngươi cùng một cô nương…”
Hắn giơ hai tay lên, đầu ngón tay năm ngón tay dán lại với nhau, hai tay đối nhau.
Sau đó cong cong môi.
Cố Từ Uyên: “…”.
Hắn ghét bỏ nhíu mày.
Thì ra ngày đó người này cũng có mặt.
“Ai, cô nương kia là người trong lòng ngươi? Xem ra Tề Hú cũng thích nàng a, ta nhìn không quen loại người như Tề Hú nhất, quả nhiên là một bộ dáng công tử nhẹ nhàng, làm như ai cũng thích, nhưng ai cũng không cự tuyệt, phi!”
Thiếu niên thản nhiên gật đầu, không nói nhiều nghe hắn nói nhảm, nhấc chân muốn đi.
Một bên con hẻm hẹp là Di Hồng viện, cửa sổ phía trên bọn họ được mở ra, sau đó một thứ rơi ra.
Cố Từ Uyên rất nhanh né tránh, thân hình nhanh đến dọa người.
Tần Mộ Dã ôm vai, ở một bên thưởng thức. Thật lợi hại, vừa ra tay liền biết người này công phu sâu bao nhiêu.
Thứ kia ngã trên mặt đất trong nháy mắt nát bấy, một cỗ hương thơm son phấn nồng đậm theo gió khuếch tán lên không trung, có một phần hương phấn rắc lên góc áo thiếu niên.
Cố Từ Uyên chán ghét nhíu mày, nín thở, sắc bén nhìn qua.
Có một nữ tử xinh đẹp đang nằm sấp trên cửa sổ, y phục nửa che nửa hở, khiến người ta mơ tưởng.
Con mắt nữ tử đang đưa tình, si ngốc nhìn hắn.
“…….Phốc. Công tử, cô nương người ta coi trọng ngươi.” Tần Mộ Dã cũng ngẩng đầu nhìn, vừa nhìn là người quen, cười càng vui vẻ, “Đây không phải là Miên Miên cô nương sao? Dậy rất sớm a.”
Hồng y nữ tử cười mềm mại, “Tần công tử, ngài đã lâu không đến nghe Miên Miên đàn khúc.”
Tần Mộ Dã cũng cười cười, “Cha ta gần đây nhìn rất nghiêm, ta a sẽ không đi.”
Hồng y nữ tử lộ ra tiếc nuối, “Miên Miên còn tưởng rằng Tần công tử đối với ta có bất mãn gì.”
Nói xong ánh mắt nàng liếc nhìn cố Từ Uyên.
Tần Mộ Dã cũng ý vị thâm trường nhìn nàng một cái, hạ thấp thanh âm, mang theo hai phần nhắc nhở, ba phần uy hiếp, “Miên Miên cô nương cũng đừng nói lung tung, Tần mỗ chỉ là tán thưởng cầm nghệ của cô nương, cũng chỉ đi qua Di Hồng viện này hai lần, ta cũng không làm cái gì khác.”
Sắc mặt Miên Miên xấu hổ.
“Nếu cô nương nói lung tung, truyền đến tai cha ta, sợ là lão nhân gia muốn đánh chết chân ta.”
Cố Từ Uyên móc lỗ tai ra, lười ở chỗ này cùng hai người hao phí thời gian, cất bánh nướng, nâng khí bay lên mái hiên, trong chốc bàn không thấy bóng người.
Tần Mộ Dã cũng nhìn phương hướng hắn rời đi, thật đáng tiếc thở dài, “Manh mối tốt như vậy, cũng không biết nhận sư là ai a…”
*
“Tỷ tỷ…”.
“Thức dậy…”.
Lúc Đường Thời Ngữ bị người đánh thức, mới vừa đến giờ Thìn.
Nàng mơ mơ màng màng mở mắt ra, cách màn giường, nhìn thấy bên giường có bóng người.
Nàng quấn chăn ngồi dậy, đầu ngón tay chạm vào màn trướng, thiếu niên mới kéo màn giường ra, ngồi ở bên giường.
Đường Thời Ngữ ngáp một cái, vẫn rất buồn ngủ, buồn ngủ, “Làm sao vậy?”
“A Ngữ, ta đi mua bánh nướng ở đầu phố Đông cho nàng, nàng thích ăn nhất.” Hắn vỗ vỗ ngực.
Nàng ngẩn người, vội ghé vào ngực hắn, mũi nhẹ nhàng ngửi ngửi, ngửi được mùi hương quen thuộc kia, ngẫu nhiên cười ra, “A Uyên thật tốt.”
Cố Từ Uyên thuận thế ôm lấy người vào lòng.
Bánh nướng của cửa hàng kia đặc biệt được ưa chuộng, mỗi ngày bắt đầu ra quán, chỉ sau vài canh giờ thì sẽ bán hết. Mỗi ngày cũng chỉ bán một trăm phần, nhiều hơn không làm, rất tùy hứng.
Trước đó, có lần A Uyên hái thuốc từ bên ngoài về, mang theo một cái bánh nướng, nàng liền yêu.
Đường Thời Ngữ luôn dậy quá muộn, nàng lại ngượng ngùng vì mình nhất thời thèm muốn ăn mà gọi bọn nha hoàn đi xếp hàng, bởi vậy luôn nhịn.
Việc này nàng vẫn chưa từng nói qua với người khác, không nghĩ tới thiếu niên lại nhìn thấy, ghi nhớ ở trong lòng.
Càng nghĩ trong lòng càng nóng, vì thế nàng quỳ dậy, nắm lấy cổ áo hắn, hôn một cái trên mặt hắn.
Sau đó nhanh chóng quấn chặt chăn, rụt trở về.
Mắt thấy nãi cẩu muốn biến thân, Đường Thời Ngữ vươn tay, chống ngực hắn không cho hắn tới gần.
Đỏ mặt, nhỏ giọng nói. “Mau đi ra ngoài, ta muốn đứng lên.”
Thiếu niên rất hưởng thụ hồi báo của nàng, sờ sờ má, cười đến vui vẻ.
Hắn cầm lấy bàn tay nhỏ bé trắng nõn kia, tiến đến hôn bên miệng, trong ánh mắt xấu hổ của đối phương, bảo bối trong ngực đang chuẩn bị đứng dậy.
Bỗng nhiên một trận gió hương chui vào trong mũi Đường Thời Ngữ.
“Chàng chờ một chút.”
Sắc mặt nàng thay đổi, hướng hắn ngoắc ngoắc ngón tay, “Chàng lại đây.”
Thiếu niên điên cuồng chạy về.
Đường Thời Ngữ nhíu mày, xốc chăn lên từ trên giường.
Nàng mặc một bộ đồ tẩm y màu trắng, có chút mỏng manh.
Thiếu niên muốn đi lấy cho nàng một cái áo choàng bên ngoài thì bị ngăn lại.
“Đừng nhúc nhích!”
Thân thể Cố Từ Uyên cứng đờ dừng lại, trong lòng lộp bộp một chút.
Trong lòng hắn có chút hoảng hốt, trên mặt lại làm bộ vân đạm phong khinh.
Khăn tay dính vết máu đã bị hắn đốt đi, chẳng lẽ nàng ngửi thấy mùi gì?
Hắn chột dạ sờ sờ cổ.
Đường Thời Ngữ vây quanh hắn hai vòng, nhìn thần sắc hắn, căn bản có thể xác định hắn có việc gạt mình.
Khi nàng chuyển sang phía sau hắn, mùi son phấn kia trở nên rõ ràng.
Son phấn trên người nữ nhân, sao lại ngửi thấy trên người A Uyên, còn nặng như vậy.
Nồng đậm như vậy, nhất định là tiếp xúc ở cự ly gần mới có thể dính vào.
Trong lòng đột nhiên sinh ra một cỗ lửa giận.
Nàng ôm vai, sắc mặt trầm xuống, “Nói, buổi sáng đi đâu.”
Thiếu niên vô tội chớp chớp mắt, không có gì tự tin mở miệng nói. “Không đi đâu nha.”
Đường Thời Ngữ hít sâu một hơi, ngón tay chọc đồ vật trong ngực hắn.
“Buổi sáng là thuận đường mua bánh nướng cho ta, đúng không. Phố Đông bên kia có Di Hồng viện, có phải chàng đi chỗ đó hay không.”
“Ta không có!”
Nàng lạnh giọng hỏi. “Vậy làm sao trên người chàng có mùi son phấn?”
Thiếu niên cũng nhíu mày, dường như cũng không hiểu vì sao.
Đường Thời Ngữ nghĩ đến một loại khả năng, trong lòng đột nhiên sinh ra tủi thân vô tận.
Đi Di Hồng viện có thể làm gì?
Đàn ông có nhu cầu, nàng cũng biết một chút. Có phải hôm qua náo loạn quá mức, A Uyên nhịn không được, lại không nỡ bắt nàng làm tiếp, cho nên mới đi…
Mới có thể đi tìm những nữ tử kia giải quyết…
“A Ngữ! Nàng đừng khóc a!”
Cố Từ Uyên bị nước mắt đột nhiên rơi xuống của nàng làm cho hồn phi phách tán, vội vàng ôm lấy nàng.
Thiếu nữ liều mạng đẩy, dùng sức đấm, “Chàng nói thật với ta, có phải chàng đến đó hay không!”
Cố Từ Uyên thật sự là trăm miệng không thể biện minh, chỉ đành thành thật khai báo.
“Ta là đi giết người, sao có thể tìm nữ tử khác?”
Cô nương trong ngực đột nhiên đông cứng, mang theo tiếng mũi, “Ừm? Giết người nào?”
“Tào Dập, buổi tối hắn đi Thanh Lâu, ta canh giữ hắn một đêm, sau đó…” Hắn thật cẩn thận nhìn sắc mặt của nàng, “… Làm thịt hắn.”
“……”
“Chàng thật sự không đi?”
“Không có.”
“…… À.” Đường Thời Ngữ hít hít mũi, không được tự nhiên nói, “Vậy làm sao trên người chàng lại có son phấn nồng đậm như vậy?”
Rốt cuộc Cố Từ Uyên nhớ tới.
“Ta gặp được một nam tử, lúc cùng hắn nói chuyện, một gian phòng nhỏ trên lầu hai Di Hồng viện mở ra, bị người ném hộp son phấn xuống.”
Hắn nói xong, ôm người chặt hơn một chút.
Xem ra nàng cũng không thèm để ý mình có giết người hay không, giết ai, lại càng để ý có phải mình ở bên ngoài làm loạn hay không.
Khóe môi thiếu niên nhếch lên, mặt mày giãn ra.
Trong lòng của Đường Thời Ngữ sinh lòng cảnh giác, “Sao hộp son phấn có thể rơi xuống?”
“Không biết, có lẽ là tay có vấn đề, cầm đồ đạc không được đi.”
“……”
“Có thể là người đã lớn tuổi, thân thể ít nhiều có chút tật xấu.”
“……”
Đường Thời Ngữ suy tư một lát, trong lòng chua xót.
“Đừng để người ta coi trọng chàng, cố ý đập đồ xuống thu hút lực chú ý của chàng.”
Vẻ mặt nàng mất hứng, nhỏ giọng than thở, “Không hổ là nữ tử Di Hồng viện…”.
Thủ đoạn còn rất nhiều.
Tiểu tử thúi này cũng không làm cho người ta bớt lo, chỉ là đi ra ngoài mua một cái bánh kếp, đã bị người ta nhớ thương, bộ dạng đẹp thật không phải là chuyện tốt.
Đường Thời Ngữ rất buồn bực.
Dù Cố Từ Uyên có chậm chạp đến đâu, cũng hiểu được đây là nàng ghen tuông.
“Tỷ tỷ, tỷ ghen rồi.”
“Ta không có, chàng đi ra ngoài đi.”
“Nàng ghen rồi.”
“Vân Hương! Mau vào đi!”
Cố Từ Uyên nở nụ cười, trong mắt lấp lánh ánh lên ngôi sao nhỏ quen thuộc của nàng.
“Nàng ghen rồi.”
“…… Chàng thật sự rất phiền.”
Nàng đỏ mặt và không nhìn hắn nữa.