Hắn rũ mắt xuống, vẻ mặt nghiêm túc, thấp giọng thổ lộ: “Không bao giờ lừa dối, không hề giữ lại.”
Đường Thời Ngữ bất đắc dĩ nở nụ cười, “Chàng nghiêm túc làm cái gì như vậy, ta cũng không có không tin chàng.”
Nhưng hắn lại không cười, nắm tay nàng, phủ lên tim mình, không nói gì, chỉ cố chấp nhìn nàng.
Đường Thời Ngữ cũng thu lại tươi cười, trong mắt hiện lên vẻ trìu mến, bàn tay còn lại nâng lên, động tác nhẹ nhàng sờ sờ mặt hắn.
“A Uyên, làm sao vậy?”
Hai người cư xử thân mật, trong sân nơi những cánh hoa bay, trai tài gái sắc, đẹp như một bức tranh.
Hắn bình tĩnh nhìn hồi lâu, cuối cùng cũng nâng tay kia lên, cầm tay nàng áp vào mặt trong lòng bàn tay.
“Ta…”
Đường Thời Ngữ đột nhiên cắt đứt, “Chờ một chút, chúng ta trở về phòng nói.”
Đường Thời Ngữ ý thức được, những lời kế tiếp không thể để cho người thứ ba nghe được. Nội dung tiếp theo có thể vượt quá trí tưởng tượng của nàng.
Hắn nắm chặt tay nàng và mỉm cười nhẹ nhàng, “Được.”
Bọn họ nắm tay nhau, đi vào trong phòng, đúng lúc này Vân Hương nói bữa tối đã chuẩn bị xong.
Đường Thời Ngữ trầm ngâm một lát, “Vậy trước tiên dùng bữa đi.”
Nàng quay đầu nhìn Cố Từ Uyên, “Vừa ăn vừa nói.”
Hắn cười, “Ừ, nghe nàng.”
Chờ bọn nha hoàn bày bữa tối đầy bàn, cửa phòng bị người đóng lại.
Cố Từ Uyên cầm lấy thìa, múc cho nàng một chén canh.
Bởi vì Đường Thời Ngữ luôn than phiền ăn cháo dược đến phát chán, cho nên hắn đã cải tiến dược thiện, thay đổi khẩu vị mới, dùng canh thay thế.
“Nếm thử một chút.”
Đường Thời Ngữ im lặng thưởng thức sườn nhan sắc của hắn, khóe môi thủy chung giơ lên.
Thiếu niên lại gắp vài món rau thanh đạm vào bát rỗng của nàng, “Trước tiên ăn chút gì đó rồi lại nói chuyện khác. Ngay cả khi nàng vừa ngủ đủ giấc không có sự thèm ăn cũng phải sử dụng một ít.”
Nàng gật đầu. Đối với những vấn đề vụn vặt trong cuộc sống, nàng từ trước đến nay nói gì nghe nấy.
“Ngon quá!”
Đường Thời Ngữ cười cong hai mắt, thật lòng thật ý khen ngợi.
Thiếu niên lại tránh đi ánh mắt của nàng, rũ mắt xuống, không hiểu sao có chút khẩn trương.
“Ta… Ta biết nàng muốn hỏi…” Hắn lấy hết dũng khí, “Yến vương.”
Đường Thời Ngữ buông đũa xuống, đưa tay qua nắm hắn, mới nói: “Đúng, chàng và ông ta…”
“Ông là cha ruột ta.”
Năm chữ đơn giản, giống như một tiếng sấm kinh, nổ tung bên tai nàng.
Nàng đã khó khăn để tiêu hóa khối lượng thông tin trong câu ngắn này.
A Uyên nói, Yến vương là cha của hắn.
Hắn luôn biết cha mình là ai.
“Ta không muốn nhắc tới, cũng không muốn nhắc tới.” Ánh mắt thiếu niên trở nên đen tối, đáy mắt lộ ra vẻ hờ hững.
Cố Từ Uyên chưa từng nghĩ tới muốn nhận lại phụ mẫu, mặc dù từ nhỏ hắn đã biết thân phận của mình.
Hắn một mình, một mình trưởng thành, hai đời cũng chỉ lấy được sự ấm áp từ A Ngữ, A Ngữ mới là thứ duy nhất hắn muốn.
“Vậy mẫu thân của chàng… Là Yến vương phi?”
Đường Thời Ngữ cũng không biết Yến vương có cưới Vương phi hay không, toàn bộ hiểu biết của nàng về Yến vương đều thông qua từng lời từng chữ của Tần Mộ Dã.
Vẻ mặt thiếu niên lạnh lùng, “Ta một mực không biết tình huống của người nọ, về phần mẫu thân ruột của ta, nàng là chết hay sống…” Hắn châm biếm cười cười, “Có uan hệ gì với ta đâu.”
Giọng điệu lạnh lùng đến cực kỳ kiêu ngạo, nghe được trong lòng nàng không hiểu sao đau xót.
“Tỷ tỷ, nàng muốn đuổi ta đi sao…”
Trong đôi mắt thiếu niên tựa hồ tràn đầy thủy quang, dưới tầng sương mù nhàn nhạt kia, tựa hồ còn có lửa nóng điên cuồng bị đè nén.
Hắn rời khỏi chỗ ngồi, giống như trước thường thực hiện trước đây, ngồi xổm bên chân nàng, đầu dán đầu vào chân nàng.
Hắn lắc lắc chân nàng, khẩn cầu: “A Ngữ, nàng đừng đuổi ta đi được không.”
Đường Thời Ngữ sờ sờ đầu hắn, ôn nhu nói: “Sao ta đuổi chàng đi đây? Chúng ta sẽ ở bên nhau mãi mãi, A Uyên, chàng đang sợ cái gì vậy?”
Hắn sợ hãi, thiếu niên nàng không sợ trời không sợ đất đang khổ sở.
Nhớ lại những năm tháng lớn lên cùng nhau, từ quen biết đến yêu nhau, A Uyên chưa bao giờ tỏ ra yếu đuối như vậy.
Trách không được hắn chưa bao giờ đề cập đến chuyện tìm người nhà, bởi vì hắn đã sớm biết phụ mẫu ruột của mình là ai, chính là biết thân phận cha ruột đặc thù, mới giữ kín như bưng. Nếu bị Yến vương biết, rất có khả năng sẽ đón hắn đi.
Nếu Yến vương bức bách Đường gia giao người, hắn không xác định mình có thể bị “vứt bỏ” hay không, cho nên hắn chưa bao giờ đề cập tới.
A Uyên không muốn rời bỏ nàng, hắn đang sợ hãi.
Một cái nhận thức này làm cho tim của Đường Thời Ngữ bị đập nát.
Nàng cố nén chua xót trong lòng, nhẹ nhàng cười cười, “Đứng lên, để cho ta ôm.” Cuối cùng nàng vẫn không khống chế được, âm cuối run rẩy hai cái.
Cố Từ Uyên nghe được nàng muốn khóc, trong nháy mắt luống cuống, không bất chấp suy nghĩ cái gì nữa, vội vàng từ trên mặt đất đứng lên.
Một tay ôm người vào trong ngực, ôm chặt.
Giọng điệu bối rối, “A Ngữ, nàng đừng khổ sở.”
Tóc nàng là hương vị quen thuộc của hắn, trên người cũng dính chút dược hương độc nhất vô nhị của hắn.
Tay Đường Thời Ngữ chậm rãi vỗ vỗ lưng hắn, “Mặc kệ chàng là nhi tử của ai, chàng đều là A Uyên của một mình ta.”
Nàng chưa bao giờ nghĩ tới để hắn rời khỏi Đường phủ, cho dù lúc này coi như là hắn muốn đi thì nàng cũng là không muốn.
Nói xong, nàng bị người ôm càng chặt.
Thiếu niên kinh hỉ nâng mặt nàng lên hôn lung tung hai cái, ánh sáng trong mắt lại khôi phục như lúc ban đầu. Hắn dịu dàng lau đi nước mắt khóe mắt nàng, đầu ngón tay thô ráp, mài đến nỗi nàng có chút đau, nhưng lại đặc biệt an tâm.
Đường Thời Ngữ cảm thấy khoảng cách giữa nàng và A Uyên càng gần.
“Nàng không thể gạt ta, ta cả đời này cũng không nên rời khỏi bên người nàng, nếu là… Nếu ta bị đuổi đi, nàng cũng sẽ ở bên ta!”
Cố Từ Uyên biết yêu cầu này rất quá đáng, nhưng hắn thật sự chịu không nổi chia lìa với nàng.
Nửa khắc cũng không được.
“Được được được.” Nàng vẫn dung túng như trước, dịu dàng cười, “Thật dính người.”
Nàng nhẹ nhàng đẩy hắn ra, chỉ chỉ chỗ ngồi, “Ngồi xuống, nói chuyện cho tốt.”
Thiếu niên nghe lời buông cánh tay ra, mang ghế tới gần một chút, cầm đũa lại gắp thức ăn cho nàng.
“Việc này… Phải giấu?”
“Phải!” Con ngươi đen nhánh của thiếu niên rạng rỡ phát sáng, kiên trì nói, “Ta không biết ông ta, ta chỉ biết là nàng mang ta về.”
“…… Được, vậy thì giấu, chỉ là A Uyên, nếu một ngày nào đó hai người gặp nhau, có lẽ ông ta sẽ nghi ngờ chàng.”
Dù sao bất kể đứa nhỏ giống như phụ thân hay mẫu thân, đều sẽ tìm được bóng dáng giữa mặt mày, dung mạo quá mức xuất sắc của hắn liền nhất định không bình thường.
A Uyên vẫn theo nàng ở Đường phủ, rất ít khi ra ngoài, cho nên không đụng phải ai nhận ra hắn, nhưng chung quy vẫn tồn tại nguy hiểm, cần phải cẩn thận gấp bội.
Tần Mộ Dã không có lý do thân cận có lẽ đã nói lên A Uyên và Yến vương tồn tại một đặc điểm nào đó giống nhau, mới có thể làm cho Tần Mộ Dã cảm thấy quen thuộc nên muốn thân cận.
“A Ngữ, lúc trước chúng ta đi trong cung tham gia yến hội, còn có Minh vương phủ lần đó, cũng không có ai chú ý tới ta.”
Đường Thời Ngữ thở phào nhẹ nhõm, “Nói cũng đúng.”
Có lẽ hắn và Yến vương điện hạ không giống nhau, hoặc là… Hắn giống mẫu thân mình nhiều hơn.
“Vậy mẫu thân chàng…”
Thiếu niên không chút để ý cười cười, cánh tay đặt trên bàn, nâng má nhìn nàng, “Ta thật sự không biết chuyện của bà, từ sau khi nàng cập kê, chúng ta rời khỏi am Thanh Tâm dịch trở về Đường phủ, vẫn chưa từng gặp lại bà, có lẽ bà đã không còn nữa.”
Lúc hắn nói những lời này rất bình tĩnh, cho dù nhắc tới mẫu thân có thể qua đời, hắn cũng không có một chút gợn sóng, quả thật giống như đang nói một người không quan trọng.
Đường Thời Ngữ hồ nghi nói: “Vậy ý của chàng là, lúc trước chàng đã gặp qua bà ấy? Trong am Thanh Tâm?”
“Gặp qua vài lần.” Thiếu niên chán ghét cau mày, “Bà muốn dẫn ta đi, ta không để ý tới, vì thế bà liền lưu lại chút y thư cùng võ học bí tịch gì đó.”
“Bà cũng không phải muốn thật lòng dẫn ta đi, bằng không cũng sẽ không ở thời điểm ta còn rất nhỏ liền vứt bỏ ta.”
Đường Thời Ngữ kinh ngạc nhìn hắn, trong lòng nổi lên đau đớn.
Hắn biểu hiện càng bình tĩnh, càng lạnh nhạt thì nàng càng khổ sở, càng đau lòng.
Cũng không biết khi còn bé A Uyên lại đến đây như thế nào…
Trong lòng nghĩ lại là bất tri bất giác hỏi.
Thiếu niên nghiêm túc nhớ lại một chút, ký ức thật sự có chút xa xưa, hắn sống lại một năm gặp A Ngữ, sau đó hắn vẫn ở cùng nàng tĩnh dưỡng trong am, khoảng thời thơ ấu nàng khổ không nơi nương tựa kia vẫn là kiếp trước trải qua.
Giọng hắn hòa hoãn, thản nhiên nói: “Sao lại tới được… Nhớ không rõ lắm, đại khái chính là giống như một tên tiểu khất cái đi, nhặt rác của người khác không cần ăn, ngẫu nhiên lừa gạt người có tiền để tiêu xài…”
Nói đến đây, hắn lúng túng ho một tiếng, chột dạ sờ sờ mũi, nhanh chóng đem một câu này lướt qua, tiếp tục nói: “Trời mưa tìm một miếu rách nát trốn một chút, mệt mỏi liền tìm một chỗ có thể che gió chắn mưa ngủ một giấc.”
Lạch cạch, lạch cạch.
“A Ngữ! Sao nàng lại khóc! Ta thực sự không nên nói với nàng điều này!”
Hắn cực kỳ sợ hãi, ảo não nghiêng người qua, vụng về lau nước mắt cho nàng, nhưng nước mắt kia càng lau càng nhiều, hắn căn bản là không lau được, lau không sạch sẽ.
Mỗi một giọt nước mắt đều đập vào trong lòng hắn, nước mắt nóng bỏng, ở trong lòng hắn nóng lên từng vết thương.
Đến cuối cùng hắn buông tha, môi dán lên, nuốt nước mắt đều vào trong bụng mình.
Nụ hôn cũng không thể hôn, nước mắt càng ngày càng nhiều.
Lúc điện quang đá lấy lửa*, nữ nhân đẩy hắn ra, ấn hắn trở lại chỗ ngồi của mình, sau đó ép hắn lên.
*điện quang đá lấy lửa: là thành ngữ của Trung Quốc, có nghĩa là ánh sáng của tia chớp và ngọn lửa của đá lửa. Ban đầu là một ngôn ngữ của Phật giáo. Nó cũng là một ẩn dụ cho những thứ phù du; bây giờ nó thường mô tả những thứ như sét và lửa đá biến mất trong tích tắc.
Cố Từ Uyên sợ nàng ngã, theo bản năng ôm eo nàng, giúp nàng ổn định thân hình.
Nàng biết trong lòng hắn rất an toàn, cho nên dứt khoát đem trọng lượng toàn thân đè lên người hắn.
Nàng không hề có quy luật hôn, gặm cắn môi hắn, lỗ mãng lại bối rối, không chút ôn nhu, nhiều lần đều cắn đau hắn.
Bởi vì nàng không hề báo trước, đáy lòng Cố Từ Uyên nhấc lên gợn sóng thật lớn.
Đây là lần đầu tiên hắn bị nàng đối xử thô bạo như vậy.
“Huhu…” Nàng đột nhiên rời đi, vùi đầu vào trong ngực hắn, đè nén khóc rống.
Trái tim thiếu niên như muốn bị cắt nát, máu thịt bị vô tình lật ra, nước mắt của nàng rơi lên trên, khiến người ta đau không muốn sống.
Nhưng hắn không làm được gì, chỉ có thể cực kỳ ôn nhu an ủi nàng, tay chậm rãi vuốt thẳng mái tóc dài của nàng.
“A Ngữ giống như là một vị thần, đáp xuống trước mặt ta mà không hề báo trước, làm cho ta cảm thấy những gì trải qua trước kia tất cả đều chỉ vì chờ nàng đến.”
Đường Thời Ngữ hồi tưởng lại lần đầu bọn họ gặp nhau, khi đó hắn gầy như que củi, nhìn cực kỳ đáng thương.
Khoảnh khắc nàng mở mắt ra, đôi mắt của tiểu thiếu niên sáng đến dọa người, giống như cuối cùng nhìn thấy trân bảo gì đó.
Khi đó vừa mới sống lại, vừa lúc được các sư phụ của am Thanh Tâm cứu về, nghe nói sốt cao ba ngày ba đêm mới tỉnh lại, trong lúc đó đều là A Uyên ở một bên canh giữ nàng, thế nào cũng không muốn đi.
Nàng lúc ấy còn rất kỳ quái, vì sao thiếu niên chưa từng gặp mặt này phải ngày đêm không rời trông coi nàng, các sư phụ trong am cũng không rõ nguyên nhân.
Nàng nghĩ, đây có lẽ chính là duyên phận đi.
Khi nàng tỉnh lại, không nhớ rõ rất nhiều chuyện, ngoại trừ những trận tra tấn đã trải qua trước khi chết còn khắc ở trong đầu, những ký ức khác đều rất mơ hồ.
Đoạn thời gian cuối cùng của nàng ở kiếp trước đã trải qua quá lâu trong bóng tối, tới kiếp này, lần đầu tiên nhìn thấy chính là ánh sáng, còn có hắn.
Sau đó vẫn có hắn.
Hắn là ánh sáng của nàng.
Thiếu niên bất đắc dĩ thở dài, khom lưng ôm nàng lên đùi, giống như là dỗ dành tiểu hài tử.
“Nàng không nhớ rõ, lúc bị bắt cóc, ta lừa tiền của nàng đó.”
Nàng quên rằng hắn nhớ. Nhớ tất cả những gì liên quan đến nàng, kiếp này, kiếp trước, hắn đều nhớ rõ, hơn nữa mỗi hình ảnh đều rất rõ ràng.