Những chữ kia tách ra đọc hắn đều nhận ra, cũng hiểu được, nhưng tổng hợp cùng một chỗ, từ miệng A Ngữ nói ra, hắn lại sợ mình nghĩ lầm.
Hắn khàn giọng hỏi: “A Ngữ, tỷ nói … Buộc tóc cho ta? Hàng ngày?”
Âm cuối của hắn khẽ run rẩy, mang theo một số ý tứ khó tin.
Trong lòng đột nhiên sinh ra một phỏng đoán lớn mật ——
Có phải nàng cũng thích hắn hay không…
Đường Thời Ngữ nói xong lời kia liền hối hận, nàng xấu hổ cắn môi, vừa muốn sửa miệng, nhưng rõ ràng nàng lại nhìn thấy sự chờ mong trong mắt A Uyên, lời phủ nhận bị kẹt ở trong cổ họng, làm thế nào cũng nói không nên lời.
“Đúng, mỗi ngày.” Nàng liếm môi khô khốc, bổ sung, “Nếu đệ dậy sớm, chờ không kịp, cũng có thể tự mình…”
“Ta có thể chờ!”
Có điều là chờ bao nhiêu canh giờ mà thôi, thứ hắn không thiếu nhất chính là kiên nhẫn.
Huống chi là chờ nàng.
Đợi đến khi sông cạn đá mòn, hắn cũng sẽ không dao động nửa phần.
“…… Được rồi.”
Thât khó hiểu, hai người định ra giao hẹn này.
Cho đến khi trước khi đi ngủ, Đường Thời Ngữ nằm trên giường, ngơ ngác nhìn màn giường, còn có chút không hoàn hồn.
Mu bàn tay nàng đặt lên trán, bất đắc dĩ nở nụ cười, “Thật sự là, nam sắc nhầm người a…”
Đêm đó, Đường Thời Ngữ mơ một giấc mộng.
Trong mộng nàng vẫn bị thiếu niên vây vào trong ngực, nhưng không giớng6 chính là hắn không rút tay đặt sau thắt lưng nàng, mà là theo lực đạo, cùng nàng ngã trên giường.
Hắn đè nàng lại gần hơn. Hai bóng tầng tầng lớp lớp, lưu luyến quấn quýt si mê.
Đường Thời Ngữ không phải là không hiểu chuyện nam nữ gì, kiếp trước trước khi thành hôn, mẫu thân còn tránh cầm hỏa đồ đến tìm nàng, để cho nàng xem. Mặc dù nàng không có gì chờ mong với hôn sự này, nhưng gặp phải loại chuyện này, chỉ có thể đỏ mặt đáp ứng.
Sau khi mẫu thân rời đi, nàng ngồi một mình trên giường, lật cuốn sách nhỏ, giống như mở ra cánh cửa cho một cuộc hành trình hoàn toàn mới chưa biết.
Chờ nàng mặt đỏ tai hồng xem xong, khi miệng khô lưỡi khô muốn uống nước, cất tiếng gọi Vân Hương vào cửa, kêu nửa ngày cũng không thấy hồi âm.
Ngoài phòng yên lặng kỳ lạ, nàng chỉ có thể khoác áo khoác, xuống giường rót nước uống.
Sau đó, ah …
Sau đó nàng xuất phát từ tò mò, mở cửa phòng ra, nhìn thấy thi thể Vân Hương ngã xuống trước cửa nàng, máu chảy đầm đầm trên đất.
Nàng sợ đến thất thanh, lảo đảo chạy dọc theo hành lang dài, nhìn thấy cảnh tượng, cả đời cũng không quên được.
Ban ngày còn nói cười với người nhà, đều bị tàn nhẫn treo ở hành lang.
Mà trong nháy mắt nàng ngã xuống đất, nàng chỉ kịp nhìn thấy ánh đao hiện lên, sau đó, thế giới của nàng lâm vào một mảnh đen tối, không còn ánh sáng.
Nửa đầu của giấc mơ này làm cho người ta xấu hổ đến cực điểm, hình ảnh vừa chuyển, lại gợi lên hồi ức vô cùng thống khổ của nàng, nàng khó chịu nói mê ra tiếng, năm ngón tay nắm chặt chăn gấm.
Nàng đắm chìm trong cơn ác mộng thống khổ, cơ thể rất nặng nề, hồi ức giống như thủy triều dâng lên, thủy triều lật nàng từ trên thuyền nhỏ, nàng rơi xuống biển, vô vọng giãy dụa.
“Huhu… A Uyên…”
“A Ngữ, A Ngữ? Tỷ tỷ…” Cố Từ Uyên từ cửa sổ trèo vào, cả người hắn ẩm ướt chưa tan, không biết là nước hay mồ hôi, đi vài bước đến trước giường, một tay xốc màn giường lên, hắn nhào tới trên người nàng, ôm người vào trong ngực.
“Không sợ, tỷ tỷ không sợ, A Uyên ở đây, ở đây…” Hắn thấp giọng nói bên tai nàng, âm thanh vô cùng nhẹ nhàng.
Bởi vì Đường Thời Ngữ luôn nói mê, trong mộng luôn hoảng hồn bất an, cho nên Cố Từ Uyên sẽ nghiền dược liệu an thần thành phấn, chế thành hương thơm, mỗi một bộ quần áo của hắn đều được dược hương thấm ướt, hương dược trên người hắn luôn có tác dụng an bình trấn tĩnh.
Hắn nhẹ nhàng vỗ vai nàng, thấy nàng dần dần yên ổn lại, mới bình tĩnh lại, dịu dàng cúi người hôn nước mắt trên mặt nàng.
Trên giường không có động tĩnh, đêm tối trở về yên tĩnh.
Cố Từ Uyên nhìn khuôn mặt ngủ của nàng, ngẩng đầu nhìn sắc trời bên ngoài, bầu trời hiện ra mặt trời, trời đã sắp sáng.
Hắn không tiện tiếp tục nên dừng lại, thay nàng nâng góc chăn, hôn lên trán nàng, đặt lại màn giường, đứng trước giường một hồi, mới không nỡ rời đi.
Gần đến giờ Tỵ, Đường Thời Ngữ chậm rãi tỉnh lại.
Nàng còn nhớ lời hứa hôm qua, bởi vậy sau khi rửa mặt xong chuyện đầu tiên làm chính là hỏi tung tích của Cố Từ Uyên.
Vẻ mặt của Vân Hương phức tạp, “Uyên công tử còn chưa dậy.”
Đường Thời Ngữ kinh ngạc nói: “Không dậy nổi?”
Ấn đường nàng nhíu chặt, dự cảm điềm xấu không lành dâng lên trong lòng.
Không trang điểm, bữa sáng cũng chưa kịp dùng, vội vàng đi về phòng Cố Từ Uyên.
“Các ngươi vào xem qua chưa?” Bước chân Đường Thời Ngữ không ngừng, vừa đi vừa hỏi.
Vẻ mặt Vân Hương đau khổ, bất đắc dĩ nói: “Cô nương, tính tình Uyên công tử ngài còn không hiểu sao, hắn cũng chỉ dễ nói chuyện với ngài, đừng nói vào phòng hắn, ngày thường y phục của hắn cũng không cho nô tỳ đụng vào.”
Đường Thời Ngữ nghĩ đến bộ dạng lạ người không đến gần của hắn, thở dài.
Trong lúc nói chuyện thì đã đến cửa, Đường Thời Ngữ nhẹ nhàng gõ gõ cửa phòng.
“A Uyên? Đệ có ở đó không?”
“A Uyên?”
Vân Hương chần chừ nói: “Cô nương… Uyên công tử sẽ không ngất xỉu chứ?”
Sắc mặt Đường Thời Ngữ thay đổi, không đợi người trong phòng hồi phục, đẩy cửa đi vào. Nàng vừa bước vào phòng, quay đầu lại dặn dò: “Ngươi chờ bên ngoài cửa đi.”
Đường Thời Ngữ rất ít đến phòng hắn, hôm nay mới phát hiện, bài trí trong phòng hắn thật sự là đơn giản nhất có thể, trách không thể không cần hạ nhân quét dọn.
“A Uyên?” Nàng đi tới trước giường, tay nhẹ nhàng đẩy.
Thiếu niên nằm trên giường, làn da trắng nõn trở nên ửng hồng, thái dương còn có một tầng mồ hôi mỏng, cánh môi hắn mím chặt, khuôn mặt cực kỳ căng thẳng, dường như thống khổ đến cực điểm, còn thấp giọng hừ ngâm cái gì đó.
Đường Thời Ngữ nhắm hai mắt lại, dán trán qua, rất nóng.
Tim đập thình thịch.
A Uyên hiếm khi bị bệnh…
Nàng hoảng hốt, vội vàng chạy ra khỏi cửa phòng, dặn dò Vân Hương đi gọi đại phu, rồi sai người lấy khăn lạnh, hạ nhiệt cho hắn.
Chờ đại phu vội vàng chạy tới, khám bệnh cho hắn, kê đơn thuốc, Vân Hương đi theo đi sắc thuốc, trong phòng chỉ còn lại hai người bọn họ.
Tay Đường Thời Ngữ cầm khăn tay, thấm ướt trong nước lạnh, vắt khô, rồi đặt ở trên đầu hắn.
Không bao lâu sau, khăn lạnh biến thành khăn nóng, nàng không chán mà lặp lại hành động, cho đến khi Vân Hương bưng thuốc vào phòng.
“Ta đến đây.”
Đường Thời Ngữ nhận chén trong tay Vân Hương, Vân Hương không chần chờ đưa tới.
Cho uống thìa đầu tiên, thuốc theo khóe miệng hắn chảy vào cổ, hắn ngậm chặt môi, hết sức không hợp tác.
Đường Thời Ngữ cầm khăn tay sạch lau cho hắn, rồi cực kỳ kiên nhẫn nhẹ giọng dỗ dành: “A Uyên, tỷ tỷ ở đây, nghe lời, uống thuốc đi, uống rồi mới có thể tốt lên.”
Lông mày Cố Từ Uyên buông lỏng.
Lại đút cho thìa thứ hai, hắn không hề nhắm chặt răng, cực kỳ nhu thuận nuốt nước thuốc đắng chát, lông mày cũng không nhíu một chút.
Cũng may hắn còn có thể uống thuốc, còn có chút ý thức, bằng không thật sự khó làm.
Đợi uống thuốc xong, Vân Hương cực kỳ có ánh mắt rời khỏi cửa phòng.
Có lẽ là nàng cũng sợ Cố Từ Uyên tỉnh lại rồi làm mặt lạnh đi.
Đường Thời Ngữ lẳng lặng ngồi trên giường, rũ mắt đánh giá.
Trái tim dần dần trở nên bình tĩnh.
Thiếu niên không biết trong giấc ngủ gặp phải cái gì, cau mày, mặc cho nàng vuốt ve thế nào cũng không yên ổn.
Cánh môi của hắn là màu nâu, không biết phải nói gì.
Nàng nghiêng người đến gần, tai áp sát môi hắn.
Đột nhiên, Cố Từ Uyên mở mắt ra, tay hắn dùng sức nắm bả vai nàng.
Đường Thời Ngữ đau đớn hô nhẹ, nghiêng mắt nhìn lại.
Trong mắt thiếu niên tràn ngập hung ác và cực kỳ đề phòng, giống như toàn thân của một con mèo dựng thẳng lông.
Trong lòng nàng đau xót, “A Uyên…”
Ánh mắt của hắn ở trên mặt nàng nhìn vài vòng sau đó dừng lại, ánh mắt tản ra, không có điểm rơi.
Đường Thời Ngữ bị hắn liếc mắt một cái nhìn thấy tim đều muốn vỡ vụn, thời điểm thiếu niên của nàng ở trước mặt nàng rõ ràng là ánh mặt trời rực rỡ, nhưng ở nơi nàng không nhìn thấy, vì sao luôn bén nhọn như vậy?
Mấy lần trước nàng biết, trong lòng hắn nhất định giấu chuyện gì đó mà không muốn để cho nàng biết. Căn bản có thể nàng không thèm để ý, chỉ là giờ phút này, lòng của nàng đau đớn.
Bất cứ điều gì bí mật mà hắn giấu, nàng sẽ đào nó ra.
Nhưng nếu tìm kiếm bí mật kia, sẽ thương tổn đến hắn thì làm sao bây giờ… Làm sao nàng có thể nhẫn tâm…
“A Ngữ…. A Ngữ?”
Sự sắc bén trong mắt hắn rút đi, thay vào đó là mê man.
Giọng nói Đường Thời Ngữ khẽ run, “Ừ, ta ở đây.”
Ánh mắt Cố Từ Uyên tối sầm lại, bàn tay ấn bả vai nàng đổi thành ôm eo nàng, xoay người, đè nàng lại.
Vùi đầu vào cổ nàng, phủ môi lên.