Cố Từ Uyên có được chìa khóa nhà của Đường Thời Ngữ, cô đã quen với về mỗi ngày mở mắt ra, mở cửa phòng, thứ cô nhìn thấy đầu tiên là bóng lưng của Cố Từ Uyên đang nằm trên bàn ăn làm bài tập.
Đường Thời Ngữ xoa xoa mái tóc rối xù, xỏ dép lê, đi về phía nhà bếp đang hé mở.
Cậu bé đắm chìm trong một bài toán.
Nghe thấy động tĩnh, cậu ngẩng đầu liếc mắt, nhìn cô đang đờ đẫn, vặn ga để hâm cơm, nhìn ánh mặt trời chói chang chiếu vào mặt cô.
Cậu mỉm cười, lại cúi đầu xuống, âm thầm tính toán bài làm.
Hâm xong cơm nóng, Đường Thời Ngữ đi rửa rau. Khi mùi thơm của cháo rau dậy mùi thơm, cô tắt bếp. Mang các món ăn phụ, trứng gà, trà từ bếp ra và đặt chúng làm ăn.
Cô thấy một bộ váy ngủ màu hồng trắng, ngồi đối diện với Cố Từ Uyên, nhẹ nhàng thổi cháo nóng.
Hương thơm phả vào mặt chàng trai, cậu mỉm cười ngước nhìn.
“Ngon?”
“Ừ.” Cô gái chậm rãi trước khi nói, “Mẹ của tôi thực sự rất giỏi nghề thủ công.”
Cô thở dài nói: “Cậu trông vui thế.”
Nụ cười của Cố Từ Uyên ngưng tụ trên khuôn mặt cậu.
Giọng điệu của cô rất nhẹ nhàng, bình tĩnh thuận lợi cảm xúc của mình, Cố Từ Uyên Cảm thấy trong lòng rất khó chịu.
Cậu nhìn chăm chăm vào đỉnh đầu cô gái, và cây bút của cậu vô thức đánh dấu lên tờ giấy nháp.
Một lúc lâu sau, cậu nói: “Nếu cậu thích, tôi nói mẹ tôi nấu cho cậu ăn.”
Đường Thời Ngữ kinh ngạc, ngẩng đầu: “Không ăn sao?”
Trông cô có vẻ nghi ngờ, với sự hiểu biết của lần thức dậy đầu tiên. Món cô đang ăn là do mẹ cậu nấu.
Cố Từ Uyên chậm rãi mỉm cười, lắc đầu, không nói.
Buổi trưa, Cố Từ Uyên nghỉ trưa như thường lệ.
2 giờ chiều, cậu tự nhiên thức dậy. Nằm ở trên giường nhỏ trong phòng làm việc, nhìn thẳng lên trần nhà, từ từ tỉnh táo lại.
Khi nhịp tim trở lại ổn định, cậu từ từ ngồi dậy. Cậu cầm điều khiển tắt điều hòa trong phòng làm việc, gấp gọn gàng chăn nhỏ, xoay người đi ra ngoài.
Trong phòng khách, cô gái đang ngồi trên thảm, bực bội bấm gamepad.
Thanh máu của cô đang giảm nhanh chóng trên màn hình.
Cô gái phồng má, bấm tay cầm.
Cố Từ Uyên cảm thấy rằng tay cầm sẽ bị cô bấm nát trong vài giây nữa.
Cậu đi chậm lại, giọng nói rất nhẹ nhàng, không làm phiền cô gái cáu kỉnh.
Cậu đứng sau cô vài bước, vòng tay qua người, lặng lẽ nhìn một lúc, cho đến khi dòng chữ ‘GAME OVER’ một lần nữa xuất hiện trên màn hình lớn, không thể nhịn được cười.
Đường Thời Ngữ hung hăng trừng mắt nhìn cậu: “Cười cái rắm?!”
Cố Từ Uyên nhoẻn miệng cười, chậm rãi tiến lại gần, khoanh chân ngồi xuống bên cạnh cô.
“Cậu làm gì vậy?!” Đường Thời Ngữ cảnh giác nhìn cậu.
Chàng trai tỏ vẻ bình tĩnh, đưa tay ra nắm lấy tay cô.
Lòng bàn tay lạnh lẽo của cậu đặt lên mu bàn tay của cô, tim Đường Thời Ngữ run lên, rồi anh buông tay.
Cố Từ Uyên giữ tay cầm như thường lệ, bắt đầu một vòng trò chơi mới một cách chăm chú.
Sau nửa giờ, cửa đã được thông qua.
Cố Từ Uyên mệt mỏi ngả người ra sau, mỉm cười nhìn cô.
Đường Thời Ngữ bực bội đập tay cầm, sau đó tức giận tắt màn hình lớn.
“Tự hào không?”
Thiếu niên cười, lắc đầu.
Đường Thời Ngữ đảo mắt, dựa vào sofa, nhắm mặt một lúc.
Cô đã chặt trạm kiểm soát suốt hai tiếng đồng hồ, điều này khiến cô choáng váng.
Cô thích so tài với bản thân, nếu không thể vượt qua màn này hôm nay, cô nhất định sẽ không rời khỏi đây. Càng lo lắng càng dễ mắc sai lầm, càng bế tắc, càng cáu gắt. Cô đã lên kế hoạch đập phá đến cùng, ai dè lại bị chặt đầu.
A, ai kêu cậu ta đến giúp.
Đường Thời Ngữ mở mắt ra, nhìn khuôn mặt tái nhợt của chàng trai.
Cậu ta cố tình…
Đường Thời Ngữ sờ sờ đầu gối cậu, “Này, không thoải mái?”
Cậu vẫn lắc đầu.
“Đừng nói dối tôi.”
Chàng trai mở mắt ra, nhìn vẻ mặt khinh thường của cô, nhìn sự tuyệt vọng che giấu sự săn sóc của cô, lòng cậu ấm áp.
Truyện chỉ đăng tại wordpress strawberrybh.wordpress.com, được edit và beta bởi dzitconlonton. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy và không có sự đồng ý của Strawberry B. Truyện được edit phi lợi nhuận và không có sự đồng ý của tác giả. Mong bạn có thể quay về trang chính chủ để đọc full bộ truyện.
Lời nói tiêu cực đến môi, nhưng lại trở thành: “Ừ, có chút không thoải mái.”
Trước mặt cô, cần phải thỉnh thoảng thể hiện ra sự yếu đuối.
Sắc mặt của Đường Thời Ngữ hơi thay đổi, có chút lo lắng kéo chặt vạt áo, “Cái kia, cái kia…”
Cậu ra vẻ dịu dàng, “Không sao, cậu nghỉ ngơi đi.”
“…Ờ.”
Đường Thời Ngữ ngừng nói, sự cáu kỉnh của cô đã bị cưỡng bức áp chế, lặng lẽ im lặng.
Mười phút sau, cậu bé đứng dậy.
“A? Có khỏe không?”
Chàng trai xoa xoa mi mắt, cười nhạt nói: “Tôi còn phải làm bài tập.”
“…”
Đường Thời Ngữ nhớ tới bài toán mà cậu đã cân nhắc hai ngày, liền nhớ ra không làm được, thân thể khó chịu, tức giận lập tức phát huy hết giá trị, “Bài tập về nhà hay tính mạng mới là quan trọng?”
Chàng trai hơi sững sờ trước tiếng quát tháo của cô.
Đường Thời Ngữ nhìn sắc mặt của cậu tái nhợt, khó chịu cắn môi, “Không, thật sự xin lỗi…”
“À, không sao đâu.”
Cô nhìn nụ cười dịu dàng của chàng trai, trong lòng khó chịu.
Hai người bọn họ giống nhau, nhất định sẽ ngoan cố, bướng bỉnh đến cùng.
Nhưng cậu khác cô, thể xác của cậu không chịu được.
Cố Từ Uyên bước đến bàn, ngồi xuống. Mở bài tập toán chưa giải ra.
Đường Thời Ngữ cáu kỉnh đá cái gối xuống thảm rồi tức giận quay về phòng.
Truyện chỉ đăng tại wordpress strawberrybh.wordpress.com, được edit và beta bởi dzitconlonton. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy và không có sự đồng ý của Strawberry B. Truyện được edit phi lợi nhuận và không có sự đồng ý của tác giả. Mong bạn có thể quay về trang chính chủ để đọc full bộ truyện.
Tiếng đóng cửa rung lên cả phòng, bóng dáng của Cố Từ Uyên ngưng trọng, ánh mắt khẽ cụp xuống, mím môi buồn bã.
Cậu đã khiến cô tức giận.
Nắm chặt cây bút máy màu đen, đầu bút đâm mạnh vào tờ giấy nháp, để lại những vết hằn sâu trên mặt giấy.
Năm phút sau, Đường Thời Ngữ mở cửa bước nhanh ra ngoài.
Xoạt!
Cô mới ném bài tập hè lên bàn.
Cố Từ Uyên giật mình, bối rối ngẩng đầu lên.
Cô gái hung hăng nhìn cậu chằm chằm, “Cậu đang nhìn cái gì vậy? Làm bài tập đi!”
“…”
“Cười cái rắm!”
“Thôi, đừng cười nữa.”
Khóe miệng vẫn nhếch cao.
“Còn cười nữa thì ra khỏi nhà tôi!”
A, được, cậu ngừng cười.
Cố Từ Uyên cúi đầu tiếp tục tính toán.
Đường Thời Ngữ sờ sờ dái tai có phần nóng rực.
Khá đẹp…
Cô nhìn lướt qua số trang của bài tập, mở cuốn sách bài tập của mình ra, đôi mắt trong veo lướt qua câu hỏi vài lần và bắt đầu viết.
Hăng hái.
Cố Từ Uyên ngước nhìn cô, hơi giật mình khi thấy câu hỏi cô đang làm.
Sau đó, cậu mím môi, cười dịu dàng.
Mười lăm phút sau, Đường Thời Ngữ ném cuốn sách bài tập đến trước mặt Cố Từ Uyên.
Cậu nhìn chằm chằm cô.
Cô không nhìn lại, không cậu nửa cái, giả vờ bình tĩnh đưa ra một bài toán vật lý khác, rồi bắt đầu viết từ trang đầu tiên.
Thiếu niên khẽ cười, kéo vở của cô, cúi đầu học bài.
“Này.”
Cậu quay đầu nhìn lần nữa.
Hai mắt cô gái đảo qua đảo lại, lúng túng nói, “Nếu không, cậu cứ hỏi, tôi không nghĩ ra hoa, miệng cũng không phải là đồ trang trí.”
Cậu cười, “Được.”
“…Viết nhanh đi!” Đường Thời Ngữ không ngừng đáp lại anh, kiên nhẫn nhìn câu hỏi.
“Ừm, cùng nhau làm bài tập đi.” Cậu nói.
Truyện chỉ đăng tại wordpress strawberrybh.wordpress.com, được edit và beta bởi dzitconlonton. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy và không có sự đồng ý của Strawberry B. Truyện được edit phi lợi nhuận và không có sự đồng ý của tác giả. Mong bạn có thể quay về trang chính chủ để đọc full bộ truyện.
Cô gái mải mê viết, giấu đôi má ửng hồng.
Cố Từ Uyên mỉm cười, nhìn cô một lúc lâu.
Cô không bao giờ làm bài tập về nhà, cậu biết.
Cô không thích ngồi yên lặng, cậu biết.
Cô rất nóng nảy không muốn nói, cậu biết.
Đúng là đồ cứng miệng.
Nhưng cậu thật sự hạnh phúc.
Tim đập chậm rãi trở nên nhanh hơn, cảm giác đình trệ quen thuộc lại ập đến, nhưng lại có chút ngọt ngào trong cơn đau. Dường như một viên kẹo trái cây vị dâu tây tan vào trái tim đang phập phồng của cậu, ngọt ngào đến mức khiến người ta choáng váng.
Tôi thực sự thích cậu.
Thực sự, tôi rất thích cậu.
_______________
4. Tôi sẽ học khoa y, được không?
Cấp ba.
Đường Thời Ngữ, như mọi khi, không làm bài tập về nhà, không làm bài thi tốt. Không thể nói rằng cô không làm bài tập, cô chỉ viết những câu hỏi mà Cố Từ Uyên không thể làm được.
Các cô giáo hận không thể rèn sắt thành thép, cô liên tục ngoáy tai, luôn nghe vào bên phải ra lỗ tai trái.
“Còn vài tháng nữa là hết năm học. Cô đã đi thi từ năm nhất cấp 3, dựa theo số nơi đã đi thì chắc chắn sẽ không có vấn đề gì.”
“Sư phụ, tôi chỉ muốn tham gia kì thi.” Đường Thời Ngữ mỉm cười đáp lại, “Tôi chưa bao giờ nghĩ đến việc sẽ được cử đi.”
Thầy hiệu trưởng như bị va mạnh vào đầu, hai tay run rẩy kịch liệt, trà quả chà là đỏ trong tay suýt nữa đổ xuống đất.
Cô giáo trừng mắt, “Em nói nghiêm túc sao? Không đảm bảo?”
“Vậy em còn muốn học đại học nữa không???”
Trong văn phòng im lặng, một số giáo viên khác cũng dựng tai, lắng nghe động tĩnh.
Ai cũng biết cô gái nhỏ này là cái gai có tiếng, hoàn cảnh gia đình đặc biệt, tính tình quái dị, nhắc đến cô cũng phải đau đầu. Tất cả bọn họ đều biết rằng cô thông minh và xuất sắc một cách đáng ngạc nhiên, cô là người đủ tiêu chuẩn nhất để được tiến cử.
Lỗ tai Đường Thời Ngữ rống lên, xấu hổ cười cười, “Đùa thôi, Tô sư phụ, đừng tức giận.”
Cô là người hỗn láo, nhưng giáo viên chủ nhiệm Tô, luôn đối xử rất tốt với cô, cô không phải là một con sói mắt trắng[1] mà không phân biệt đúng sai.
[1] Tiếng Trung của nó là 白眼狼, bây giờ nó chủ yếu được dùng để miêu tả những người vô ơn, ăn cháo đá bát, báo thù.
Nhưng cô thực sự không muốn nối nghiệp cha mình, người đàn ông hy vọng rằng cô sẽ đạt điểm cao, để ông nở mày nở mặt. Suy cho cùng, em trai của cô học hành rất kém, cho dù người phụ nữ có ném bao nhiêu tiền vào trường luyện thi thì cũng chẳng khá hơn chút nào.
Đường Thời Ngữ cong môi, cảm ơn vì cô được thừa hưởng chỉ số IQ cao của mẹ.
Khi Cố Từ Uyên bước vào cửa văn phòng, đang cầm sách của mình, cậu nghe thấy tiếng rống của giáo viên chủ nhiệm lớp cạnh tranh.
“Tôi nói cho em biết, nếu em không đi thi thì phải đảm bảo cho tôi, bài kiểm tra của em đạt điểm cao! Trả bài đúng giờ cho tôi! Buổi chiều em đừng cố ý điền sai!”
Cô Tô là giáo viên dạy Toán, mỗi khi nhắc đến chuyện này, thầy lại cảm thấy mình phải hy sinh cho công việc của mình.
Chàng trai cúi đầu, mím môi nở nụ cười trên môi, ở cửa nói “Đảm bảo”, sau đó đẩy cửa đi vào.
Giọng nói quen thuộc khiến Đường Thời Ngữ sửng sốt, sau đó đứng thẳng lưng, đứng nghiêm túc, có trật tự hơn.
Cô giáo Tô nhận thấy sự thấy sự thay đổi của cô, mặt dịu đi, “Tôi đã dung túng em trong hai năm, em phải lấy lại tinh thần cho năm thứ ba trung học.”
Truyện chỉ đăng tại wordpress strawberrybh.wordpress.com, được edit và beta bởi dzitconlonton. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy và không có sự đồng ý của Strawberry B. Truyện được edit phi lợi nhuận và không có sự đồng ý của tác giả. Mong bạn có thể quay về trang chính chủ để đọc full bộ truyện.
Đường Thời Ngữ rũ mắt xuống, không nói gì.
Khi ra khỏi văn phòng, cô nhìn thấy thiếu niên đang đợi ở cửa.
Cố Từ Uyên đang tùy ý đứng dựa lưng vào tường, thấy cô bước ra, liền đứng thẳng dậy.
Hai người lần lượt bước vào lớp.
“Này.” Cô dừng lại, nhìn cậu.
Cố Từ Uyên chậm rãi bước tới, đi tới trước mặt cô, đưa mắt nhìn xuống.
“Tôi muốn ăn vịt om bia.”
Thiếu niên sững sờ, sau đó chậm rãi nở nụ cười.
“Được.”
Trong bài kiểm tra buổi chiều, Đường Thời Ngữ đã dành 20 phút để điền các câu trả lời sai vào các lựa chọn và ô trống. Những câu trả lời sai mà cô điền vào mỗi lần là những lỗi mà học sinh thường mắc phải nhất, nhưng câu trả lời sai phổ biến nhất.
Mất thêm 10 phút để lướt qua các câu hỏi lớn, sau đó bình tĩnh viết từ “Giải pháp”, như mọi khi, để trống.
Tập trung vào các câu hỏi cuối cùng.
Nhìn chung đề bài này có độ khó cao, Đường Thời Ngữ ngồi trong phòng thi, buồn chán, sử dụng ba phương pháp để giải quyết câu hỏi.
Giao giấy làm bài xong, cô thu dọn bút vết, mang theo áo khoác đồng phục học sinh, chậm rãi bước ra ngoài.
Nghĩ đến món vịt om bia được ăn lúc trước, tự nhiên cảm thấy dễ chịu hơn.
Cậu vẫn đang tham gia kỳ thi.
Truyện chỉ đăng tại wordpress strawberrybh.wordpress.com, được edit và beta bởi dzitconlonton. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy và không có sự đồng ý của Strawberry B. Truyện được edit phi lợi nhuận và không có sự đồng ý của tác giả. Mong bạn có thể quay về trang chính chủ để đọc full bộ truyện.
Đường Thời Ngữ đi ra ngoài phòng kiểm tra của mình, nhìn qua kính cửa sau, thấy bóng lưng gầy yếu của cậu trai trẻ.
Cậu ngồi thẳng, hai chân khép vào nhau, người cách bàn khoảng một gang tay, đầu hơi cúi xuống, nghiêm túc làm bài trên giấy.
Tư thế ngồi chuẩn.
Khóe miệng Đường Thời Ngữ bất giác nhếch lên.
Nhưng thực sự là một học sinh giỏi.
“Bạn học Đường…”
Một giọng nam đột nhiên vang lên bên tai.
Đường Thời Ngữ nhìn lại, cũng không biết người đó là ai.
Cô nhìn lên nhìn xuống người nọ, rồi thu hồi ánh mắt.
“Bạn học, tôi, tôi là Tề Hú từ lớp ba, bạn…bạn làm gì ở đây thế?”
Lớp ba?
Đường Thời Ngữ ngẩng đầu liếc nhìn số lớp, đây là lớp ba, cũng là lớp của Cố Từ Uyên.
“Chờ ai đó.”
Tề Hú nhìn theo ánh mắt của cô nhìn, trong tầm mắt có mấy người.
Nhưng cậu ta biết cô đang đợi ai.
Có tin đồn trong lớp rằng Đường Thời Ngữ và Cố Từ Uyên là một cặp, có người nhìn thấy họ đi đến trường cùng nhau.
Họ chưa bao giờ có những hành động thân mật quá mức, nhưng đối với những học sinh như Đường Thời Ngữ, một người đã ở bên cạnh cô hơn một tuần và không bị cô đánh đập, có nghĩa là họ có một mối quan hệ thân thiết.
Hiện tại, cô đang đợi cậu.
Tề Hú bất đắc dĩ liếc nhìn lớp học, chàng trai đang kiểm tra bài lần cuối.
Cố Từ Uyên có gì tốt? Người bệnh, điểm của cậu ta cũng không tốt bằng cậu.
Khi Tề Hú nhìn cô một lần nữa, cậu ta không ngờ lại bắt gặp ánh mắt giễu cợt trong mắt người kia, cô đang cười, nhưng ánh mắt cô lại lạnh lùng.
Cái nhìn đó khiến người ta sởn cả tóc gáy.
Tề Hú nhớ đến tin đồn rằng cô đã đánh người khác đến mức vào bệnh viện, nổi da gà vì sợ hãi.
“Các bạn cùng lớp, nên nhìn chỗ nào nên nhìn, tâm tư phải đúng.” Ánh mắt lạnh lùng, cô đi tới gần hai bước, siết chặt cổ tay cậu ta, có chút dùng sức, “Nếu để tôi nhìn thấy cậu bắt nạt cậu ta…”
Truyện chỉ đăng tại wordpress strawberrybh.wordpress.com, được edit và beta bởi dzitconlonton. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy và không có sự đồng ý của Strawberry B. Truyện được edit phi lợi nhuận và không có sự đồng ý của tác giả. Mong bạn có thể quay về trang chính chủ để đọc full bộ truyện.
Cô hơi nheo mắt lại, không tiếp tục nói.
Vẻ mặt của Tề Hú lập tức đông cứng lại, có một cơn đau nhói ở cổ tay.
“Đường Thời Ngữ!” Cố Từ Uyên từ trong phòng học đi ra, nhìn thấy hai người “thân thiết’, đồng tử khẽ co lại, trong lòng quặn thắt lại.
Cậu mím môi, bước nhanh tới.
Đường Thời Ngữ thả tay Tề Hú ra.
Cô hơi nhướng mày, “Nhanh như vậy?”
Cứ nghĩ rằng với tính khí an toàn của cậu thì cậu sẽ đợi đến khi chuông reo rồi mới dừng viết.
Mặt Cố Từ Uyên tái đi, nhàn nhạt nói “Ừm.”
Đường Thời Ngữ không khỏi liếc nhìn Tề Hú khi nhìn thấy ánh mắt của cậu.
Cô cáu kỉnh cau mày, giọng điệu không mấy thiện cảm, nói, “Còn chuyện gì nữa à?”
“…Tôi xin lỗi.” Tề Hú nắm chặt cổ tay đau đớn, khuôn mặt xám xịt rời đi.
Đường Thời Ngữ nhìn hắn rời đi, trừng mắt, “Giả bộ.”
Khóe miệng chàng trai khẽ cong lên.
Cô nhìn thấy động tác của cậu vừa mới che tim mình, liền do dự: “Có khó chịu không?”
Cậu lắc đầu.
Ngày mai là thứ bảy, có thể trực tiếp về nhà sau khi thi.
Cố Từ Uyên mở khóa tủ bên ngoài lớp học, lấy cặp sách từ bên trong ra.
Đường Thời Ngữ bước tới, ném hộp bút chì vào tay chàng trai.
“Đi nào.”
Cô buộc đồng phục học sinh của mình quanh eo, chậm rãi đi về phía trước.
Chàng trai bỏ hộp bút chì của cô vào cặp và chạy theo.
“Cặp của cậu đâu?”
Cô nhìn cậu một cách kỳ lạ, “Tôi sẽ làm gì với thứ đó.”
Truyện chỉ đăng tại wordpress strawberrybh.wordpress.com, được edit và beta bởi dzitconlonton. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy và không có sự đồng ý của Strawberry B. Truyện được edit phi lợi nhuận và không có sự đồng ý của tác giả. Mong bạn có thể quay về trang chính chủ để đọc full bộ truyện.
Chàng trai bĩu môi, “Tôi muốn làm bài tập.”
Đường Thời Ngữ nở nụ cười, “Cậu nghe cô Tô nói sao?”
“Ừm.”
Hai người cùng nhau xuống lầu.
“Tôi không làm theo ý cô Tô.” Cô gái thờ ơ nói.
Buổi trưa, cô Tô kêu cô đừng để câu trống, buổi trưa cô vẫn làm theo cách của mình, chỉ mong cô Tô đừng tức giận.
Khi rẽ vào khúc cua, chàng trai dừng lại trước mặt cô, ánh mắt khẽ cụp xuống.
Tóc trên trán che phủ mi mắt, lưng hướng về phía ánh đèn, gương mặt mơ màng, có chút u sầu.
Giọng nói của thiếu niên bị đè nén: “Thực sự không tham gia kỳ thi tuyển sinh đại học sao?”
Cô hơi giật mình.
“Nhưng tôi vẫn muốn cùng cậu học đại học.”
Cô từ từ mở to mắt, trong đầu hiện lên một ý nghĩ nực cười. Cô nhìn cậu chằm chằm, hoài nghi, “Cậu cậu….”
Cậu tiến đến hai bước, “Ừ.”
Cô nuốt nước bọt. Cô luôn nghĩ…
“Cậu??”
Cậu giam cô ở trước tay vịn, nghiêm túc nhìn cô: “Đúng vậy, anh thích em.”
“…”
Cô luôn cho rằng học sinh giỏi sẽ không yêu sớm.
Đường Thời Ngữ không biết chuyện gì đang xảy ra, đột nhiên vang lên một câu kỳ lạ:
“Trái tim của em có thể chịu được sao?”
Như anh, liệu trái tim có thể chịu đựng được không? Đừng quá phấn khích, làm sao có thể chịu được sự hồi đáp sau khi tỏ tình, dù đó là sự chấp nhận hay bị từ chối?
Cô gần như gật đầu, nhưng liệu anh có thể chịu đựng được việc cô chạm vào và ôm?
Đầu Đường Thời Ngữ choáng váng, đầu tiên là đỏ mặt.
Truyện chỉ đăng tại wordpress strawberrybh.wordpress.com, được edit và beta bởi dzitconlonton. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy và không có sự đồng ý của Strawberry B. Truyện được edit phi lợi nhuận và không có sự đồng ý của tác giả. Mong bạn có thể quay về trang chính chủ để đọc full bộ truyện.
Mãi cho đến khi nghe thấy tiếng cười thâm thúy của chàng trai, cô mới nhận ra mình đã lỡ nói ra điều mình đang nghĩ, muốn cắn lưỡi, chui xuống đất.
Tức giận, đẩy cậu ra, chạy xuống lầu.
Cố Từ Uyên xoa xoa chỗ bị cô đè lên, cười khổ.
Sau khi ra khỏi cổng trường, Đường Thời Ngữ đi chậm lại.
Khó chịu.
Đứng yên, đợi cậu đến.
Khoảng nửa phút sau, chàng trai xuất hiện trong tầm nhìn của cô.
Đường Thời Ngữ khó xử, quay đầu lại.
Chàng trai tiến lại gần, một mùi quen thuộc quấn lấy cô.
“Về nhà?”
“….Ngẩng đầu lên.”
Bóng của ánh chiều tà chiếu lên cây, tạo nên những bóng lốm đốm. Trên vỉa hè yên tĩnh, thiếu niên và cô gái đi cạnh nhau.
Hai người thân thiết với nhau, cái nắm tay của họ lại đan vào nhau một cách bất ngờ.
Cô gái bật ra như điện giật.
Cố Từ Uyên nheo mắt nhìn xa xăm, nhìn bầu trời đầy tia nắng chiếu qua những cành lá thưa thớt.
Cũng lúc trước, sau khi tan học, cô lao đến trước mặt cậu, đá vào người đã bắt nạt cậu.
Kể từ lúc đó, trái tim cậu đập chỉ vì cô.
Chàng trai đỏ mặt, ngón út ngập ngừng gãi tìm bàn tay cô.
Cô run lên khi đầu ngón tay chạm vào nhau.
Truyện chỉ đăng tại wordpress strawberrybh.wordpress.com, được edit và beta bởi dzitconlonton. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy và không có sự đồng ý của Strawberry B. Truyện được edit phi lợi nhuận và không có sự đồng ý của tác giả. Mong bạn có thể quay về trang chính chủ để đọc full bộ truyện.
Khi Đường Thời Ngữ lớn lên, chưa bao giờ cô cảm thấy xấu hổ như vậy. Từ “nhút nhát” không nên xuất hiện trong từ điển của cô.
Trái tim đập thình thịch, ngón tay chạm ngược vào cậu.
Trong giây tiếp theo, lòng bàn tay của cô gái được bao bọc lại.
Tay cậu hơi lạnh, điều này khiến người ta trong tiềm thức lo lắng cho tình trạng thể chất của cậu.
“A lớn, cậu có thể vượt qua kỳ thi không?”
“Ừm.”
“Vậy thì…. chỉ là A lớn.”
“Không bảo đảm được?” Cậu nhớ rằng A lớn không có giới hạn bảo đảm.
“Không, em có thể chọn ngành của riêng mình em cho kì thi.”
“Hừm, anh sẽ thích nó.”
“…Em sẽ học y khoa, được không?”
Chàng trai cười nhẹ nhàng, “Được, mọi chuyện sẽ đều ổn.”
Đường Thời Ngữ cũng mỉm cười, lần đầu tiên trong đời có mục tiêu, sẽ không còn bối rối, sẽ không còn lo lắng vì không biết phải đi đâu
Học thuốc chữa bệnh ăn vịt om bia cả đời.