• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Các sư phụ ở Hộ Quốc tự sẽ bắt đầu học buổi sáng mỗi ngày gần giờ Mão, thời gian này đối với Đường Thời Ngữ mà nói là quá sớm.

Mặc dù nàng đã từng ở am Thanh Tâm, nhưng sau khi hồi phủ hai năm, tất cả thói quen tốt nàng đều duy trì, ngoại trừ chuyện dậy sớm này.

May mắn thay, họ chỉ ở lại đây và không cần phải cùng nghe bài giảng.

Nửa sau đêm qua, trời lại có mưa, thỉnh thoảng còn có sấm chớp.

Đường Thời Ngữ bị đánh thức một lần, lúc tỉnh lại, tay bị người nắm ở lòng bàn tay.

Nàng nghiêng đầu, nương theo ánh trăng, nhìn thấy thiếu niên đang cuộn mình trên mặt đất, dựa lưng vào giường, một bàn tay lớn đặt ở bên giường, vững vàng nắm lấy bàn tay nhỏ bé của nàng, ngủ ngon lành.

Truyện chỉ đăng tại wordpress strawberrybh.wordpress.com, được edit và beta bởi dzitconlonton. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy và không có sự đồng ý của Strawberry B. Truyện được edit phi lợi nhuận và không có sự đồng ý của tác giả. Mong bạn có thể quay về trang chính chủ để đọc full bộ truyện.

Trái tim Đường Thời Ngữ chợt run lên, áy náy cùng đau lòng dâng lên.

Hắn sợ nàng sẽ thức giấc bởi sấm sét ầm ĩ.

Nếu ở nhà, hắn nhất định sẽ lén lút lên giường. Nhưng đây là trong chùa, hắn vẫn nhớ lời nàng…

Phật môn yên tĩnh, không được làm bậy.

Vì vậy, chỉ có thể làm theo cách này.

Đường Thời Ngữ tâm động đến lợi hại, một lòng nhu tình không có chỗ phát tiết, chậm rãi nhúc nhích cổ tay, đem tay hắn nắm chặt một chút.

Thiếu niên luôn luôn ngủ nông, nàng có động tĩnh một chút thì hắn liền tỉnh lại.

“A Ngữ?” Lúc mới tỉnh lại mang theo tiếng buồn ngủ nồng đậm, giọng nói khàn khàn lại trầm thấp.

“A Uyên, ta lạnh.” Nàng ủy khuất nói.

“Vậy… Vậy sao…”

“Chàng đi lên, được không.” Nàng thì thầm.

Nàng đang mời.

Thân hình thiếu niên cứng đờ, dừng chân tại chỗ, không có động tĩnh, giống như là đang tiêu hóa một yêu cầu đột ngột.

Đường Thời Ngữ kiên nhẫn chờ.

Truyện chỉ đăng tại wordpress strawberrybh.wordpress.com, được edit và beta bởi dzitconlonton. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy và không có sự đồng ý của Strawberry B. Truyện được edit phi lợi nhuận và không có sự đồng ý của tác giả. Mong bạn có thể quay về trang chính chủ để đọc full bộ truyện.

Trong bóng đêm, thiếu niên dường như nhẹ nhàng nở nụ cười một tiếng.

Mới thấp giọng nói: “Ừ.”

Sau đó cởi thắt lưng ra, cởi áo choàng ngoài, rồi đem hà bao phụ kiện bên hông đặt ở bên gối, nằm xuống.

Hắn thuần thục ôm người vào trong ngực, chăn đắp lên người hai người.

Nàng cũng thành thạo tìm một tư thế thoải mái nhất trong lòng hắn.

Ôm lấy hơi ấm, trái tim rơi trên mặt đất.

Tiếng mưa to đến mức khiến nàng không thể ngủ được.

Trong lòng hồi tưởng lại suy đoán, đem tất cả nghi vấn cố gắng xâu chuỗi lại với nhau, cố gắng chứng thực và đi tìm kiếm chân tướng.

Nhưng hương vị trên người thiếu niên quá mức quen thuộc khiến nàng an tâm chìm vào giấc ngủ sâu lúc này không hay.

Cố Từ Uyên nghe tiếng hít thở dần dài, cong khóe môi, cằm cọ cọ đỉnh đầu nàng rồi cùng nhau ngủ.

Đợi đến hừng đông, hai tỷ đệ thu dọn đồ đạc rồi đứng dậy đi ăn cơm chay.

Người đón bọn họ chỉ có thể đến sau bữa sáng, vì vậy họ vẫn có đủ thời gian.

Cố Từ Uyên nghĩ chờ cơm nước xong rồi dẫn nàng đi dạo quanh chùa.

Nhưng kế hoạch thế giới ấm áp của hai người còn chưa bắt đầu thực hiện thì liền tan biến khi bọn họ vừa mới đến phòng ăn.

“Đường tỷ tỷ! Thật trùng hợp!” Tiêu Mạn Xu nhảy nhót chạy tới, ánh mắt sáng lấp lánh.

Thái dương tiểu cung nữ co giật, vẻ mặt không nói gì bị Đường Thời Ngữ nhìn thẳng, nàng cúi đầu mím ý cười, lễ phép gật đầu, “Quả thật rất trùng hợp.”

Về phần trùng hợp này có phải là do con người tạo ra hay không thì nàng cũng không có ý định vạch trần.

Nàng quay đầu lại nhìn Cố Từ Uyên.

Truyện chỉ đăng tại wordpress strawberrybh.wordpress.com, được edit và beta bởi dzitconlonton. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy và không có sự đồng ý của Strawberry B. Truyện được edit phi lợi nhuận và không có sự đồng ý của tác giả. Mong bạn có thể quay về trang chính chủ để đọc full bộ truyện.

Thiếu niên thầm hiểu, yên lặng ngậm miệng lại.

“Hai người luôn ở cùng một chỗ, tình cảm tốt đến mức khiến người ta hâm mộ.” Tiêu Mạn Xu nhiệt tình mời bọn họ cùng dùng bữa, lúc xoay người, đột nhiên cảm khái nói.

Cố Từ Uyên bởi vì một câu này mà mặt mày giãn ra.

Đường Thời Ngữ lặng lẽ quan sát biểu tình của tiểu cung nữ, dường như vẫn chưa cảm thấy đề nghị của Tiêu Mạn Xu có gì không ổn.

Nàng biết Tứ công chúa chủ động như vậy là vì cái gì, cũng biết công chúa cũng không có ác ý, bởi vậy cũng không bài xích yêu cầu này, huống chi nàng làm thần nữ thì cũng không thể cãi lời.

Bọn họ đi theo Tiêu Mạn Xu, đi tới một nơi hẻo lánh rồi ngồi xuống, đồ ăn đã sớm chuẩn bị xong, so với hôm qua, màu sắc món ăn cũng không cải thiện nhưng số lượng rất đủ.

Tiêu Mạn Xu thấy nàng đánh giá đồ ăn trên bàn thì lúng túng cười cười.

Dù sao Hộ Quốc tự này cũng không phải do nhà nàng mở, mặc dù nàng là công chúa thì cũng không thể ỷ thế hiếp người, dùng đặc quyền bức bách người ta làm cái gì, chỉ có thể ở trong phạm vi song phương đều có thể làm được, tận lực mà làm, nhìn Đường Thời Ngữ biểu hiện thành ý của nàng.

Có lẽ là do Cố Từ Uyên là nam tử nên lượng cơm thật sự rất có thành ý.

Đường Thời Ngữ dở khóc dở cười, “Cũng không cần như thế, Tứ công chúa có cứ nói thẳng.”

Tiêu Mạn Xu xấu hổ gãi gãi mặt, cười hắc hắc, “Bản công chúa cũng không cùng Đường tỷ tỷ vòng vo.”

“Ừm, mời ngài nói.”

Tiêu Mạn Xu lấy hết dũng khí, hai mắt tràn đầy ánh sao, “Ta…… Ta muốn làm tẩu tử ngươi.”

“Phốc…” Cố Từ Uyên bên cạnh phun trà, không ngừng ho mấy cái.

Đường Thời Ngữ: “…”

Thật, thật thẳng thắn…

“Việc này… Có vẻ như ta nói không tính.”

Tiêu Mạn Xu không để ý xua tay, “Bản công chúa không phải cố ý muốn nhận được câu trả lời vào lúc này, nếu như vậy, ta đi cầu phụ hoàng chẳng phải là nhanh hơn sao?”

Đường Thời Ngữ gật đầu.

“Chính là… Bản công chúa muốn hiểu một chút sở thích của Đại công tử thôi…”

“……”

Đường Thời Ngữ kiên trì, đem đại ca trong mắt nàng nói một lần.

Dứt lời, chỗ bọn họ lại yên tĩnh không tiếng động.

Tiêu Mạn Xu cúi đầu ủ rũ cúi đầu, dụi dụi mắt.

“Công chúa?”

“Ừm.” Tiêu Mạn Xu nhẹ giọng hỏi, “Có phải Đại công tử kia chán ghét loại nữ tử như ta hay không?”

Dù sao nàng không theo khuôn phép, không bị ràng buộc, muốn làm cái gì thì liền làm cái đó, được phụ hoàng mẫu hậu cùng huynh trưởng sủng hư.

Dù sao nàng cũng không thích đọc sách, không thể xuất khẩu thành chương làm thơ, tất cả bài tập đều miễn cưỡng làm, cũng không làm thành công chuyện gì.

Truyện chỉ đăng tại wordpress strawberrybh.wordpress.com, được edit và beta bởi dzitconlonton. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy và không có sự đồng ý của Strawberry B. Truyện được edit phi lợi nhuận và không có sự đồng ý của tác giả. Mong bạn có thể quay về trang chính chủ để đọc full bộ truyện.

Dù sao nàng chọn không ra một kỹ năng, ngoại trừ xuất thân tốt thì không có gì có thể ra tay.

Nữ tử như vậy thì Đường công tử chướng mắt nhất.

Hắn vĩ đại như vậy…

“Vậy hắn còn… Giúp ta, cũng chỉ xuất phát từ giáo dưỡng chứ?”

Trong lòng Tiêu Mạn Xu có đáp án, nhưng vẫn không từ bỏ ý định hỏi ra.

Đường Thời Ngữ không biết nên trả lời như thế nào, nhưng với sự hiểu biết của nàng thì Đường Kỳ Nguyên cũng không thích xen vào việc của người khác. Hắn và công chúa từng phát sinh chuyện gì, giao tiếp đến trình độ nào thì nàng cũng không biết, cũng không cách nào tự kết luận, càng không thể phỏng đoán vô căn cứ.

Nàng chỉ có thể trả lời một cách khách quan: “Huynh ấy thích đọc sách trong phòng hơn là nói chuyện với một nữ tử.” 

Tiêu Mạn Xu cúi đầu, cũng không biết có nghe rõ hay không, yên lặng gật đầu.

Truyện chỉ đăng tại wordpress strawberrybh.wordpress.com, được edit và beta bởi dzitconlonton. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy và không có sự đồng ý của Strawberry B. Truyện được edit phi lợi nhuận và không có sự đồng ý của tác giả. Mong bạn có thể quay về trang chính chủ để đọc full bộ truyện.

Không khí ngưng trệ, quá mức áp lực, Đường Thời Ngữ cố ý rời xa đề tài.

“Công chúa không cần quá lo lắng, đại ca ta đã sắp nhược quán, mẫu thân còn chưa làm chủ hôn sự của huynh ấy, nói vậy cũng là hy vọng đại ca ta có thể có một cô nương mà huynh ấy thích, đến lúc đó lại bàn hôn luận.”

Nàng nghiêng đầu nhìn Cố Từ Uyên, đối phương đang ôm vai, mặt lạnh nhìn chằm chằm nàng, cũng không biết nhìn bao lâu. Thấy nàng rốt cuộc cũng nhìn qua, khóe môi kéo rất phẳng, tức giận nhìn về phía nơi khác.

Nói với người khác lâu như vậy, hiện tại mới nhớ tới hắn?

Hừ.

Đường Thời Ngữ bật cười.

Tiêu Mạn Xu vừa nhấc mắt lên liền nhìn thấy hai người ngươi tới ta lui, trong lòng lại bị đâm một đao, chua xót nói: “Hôn sự của Đường tỷ tỷ hẳn là dễ dàng hơn nhiều chứ? Tỷ tỷ vừa xinh đẹp còn tài hoa, nam tử yêu thích ngươi sợ là đều không đếm được.”

Tiêu Mạn Xu cũng không biết học vấn của Đường Thời Ngữ như thế nào, nhưng đối phương là muội muội ruột của Đường Kỳ Nguyên, khẳng định là rất lợi hại.

Đường Thời Ngữ bật cười, “Công chúa khen trật rồi, ngược lại, tình huống của ta càng thêm tồi tệ một chút.”

“Ồ? Như thế nào vậy?”

Đường Thời Ngữ rũ mắt xuống, khẽ mỉm cười, “Không gạt ngài, chuyến đi này của ta đến Hộ Quốc tự, chính là đến kiểm chứng một chút lời bình của một vị cao tăng lúc trước.”

Tiêu Mạn Xu có hứng thú, tay nâng má, “Lời bình?”

“Ừm. Lúc trước có người nói mệnh cách đại sát của ta chính là mệnh đào hoa chết yểu. Mặc dù may mắn sống đến khi xuất giá nhưng cũng không cách nào triệt tiêu được, ngược lại còn có thể ảnh hưởng đến phu gia, bởi vậy hôn sự của ta mới là khó khăn nhất.”

Tiêu Mạn Xu chưa từng nghe qua, kinh ngạc mở to hai mắt.

“Cái này, cái này cũng quá thảm đi…” Nàng truy vấn, “Vậy kết quả thì sao?”

Đường Thời Ngữ cười khổ, “Kết quả của những lời kia chính xác không sai.”

Tiêu Mạn Xu đồng tình nhìn nàng.

Cố Từ Uyên híp mắt, nhìn bên này, nhìn bên kia, rất nhanh liền hiểu được hành động này của A Ngữ là có ý gì, nghiêng đầu, khóe miệng khẽ cong. Trong mắt tràn đầy ý cười.

Truyện chỉ đăng tại wordpress strawberrybh.wordpress.com, được edit và beta bởi dzitconlonton. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy và không có sự đồng ý của Strawberry B. Truyện được edit phi lợi nhuận và không có sự đồng ý của tác giả. Mong bạn có thể quay về trang chính chủ để đọc full bộ truyện.

Hôm nay nói chuyện với nhau, với tính tình không kiệm lời của Tứ công chúa, luôn có cơ hội có thể truyền đến tai Hoàng hậu.

Cũng giống như ý đồ ngày đó nói mệnh cách của mình không tốt trước mặt Minh vương phi. Chẳng qua những lời này nếu có thể lọt vào tai Hoàng hậu nương nương thì sẽ làm ít công nhiều.

Cứ như vậy, sẽ không còn ai lợi dụng quyền thế áp bách nàng nữa.

Nàng biết mình từ khi sống lại tới nay, “thanh danh xấu” vẫn luôn bảo vệ đã sớm có thể loại bỏ nàng khỏi danh sách hôn phối của các thế gia cô nương vừa đủ tuổi, nhưng mọi việc chỉ sợ ngoài ý muốn.

Đường Thời Ngữ cân nhắc rất nhiều, băn khoăn rất nhiều.

Truyện chỉ đăng tại wordpress strawberrybh.wordpress.com, được edit và beta bởi dzitconlonton. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy và không có sự đồng ý của Strawberry B. Truyện được edit phi lợi nhuận và không có sự đồng ý của tác giả. Mong bạn có thể quay về trang chính chủ để đọc full bộ truyện.

Nàng cũng không quên quan hệ giữa Tề gia và hoàng hậu.

Chỉ là phòng ngừa ngộ nhỡ mà thôi.

Nàng đương nhiên không phải là bánh trái thơm ngon gì, nhưng cân nhắc nhiều hơn một lần thì nhiều hơn một tầng bảo đảm, liền nắm chắc thêm một phần.

Làm sao Tiêu Mạn Xu có thể nghĩ đến một nữ tử vì hủy hoại thanh danh của mình mà hao tổn tâm cơ, hiện tại nàng chỉ cảm thấy Đường Thời Ngữ rất thảm, so với nàng còn thảm hơn.

Chút ủy khuất trong lòng mình trong nháy mắt tan thành mây khói, chân tình thật lòng quan tâm đến cuộc sống tình cảm của Đường Thời Ngữ.

“Đường tỷ tỷ, vậy ngươi và…”

Nàng do dự nhìn Cố Từ Uyên, nhíu mày.

Tuy rằng nàng không thích nam nhân này, nhưng dường như hắn có quan hệ thân mật với Đường Thời Ngữ, hai người dường như lưỡng tình tương duyệt.

Nếu tình chàng ý thiếp vẫn muốn chia lìa như trước, vậy chẳng phải là thê thảm như Ngưu Lang Chức Nữ trong thoại bản sao?

Tiêu Mạn Xu càng nghĩ càng khó chịu.

Truyện chỉ đăng tại wordpress strawberrybh.wordpress.com, được edit và beta bởi dzitconlonton. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy và không có sự đồng ý của Strawberry B. Truyện được edit phi lợi nhuận và không có sự đồng ý của tác giả. Mong bạn có thể quay về trang chính chủ để đọc full bộ truyện.

Đường Thời Ngữ lại ngọt ngào nở nụ cười, nàng nhìn về phía thiếu niên đang ôn nhu nhìn chăm chú vào mình, may mắn nói: “Đại sư nói ta và A Uyên là do ông trời tác hợp.”

Nụ cười thật tươi, nắm chặt tay nhau.

Bầu không khí trong nháy mắt tràn ngập vị ngọt phát ngấy của kẹo.

“…… Ồ.”

Tiêu Mạn Xu xoa xoa đôi mắt bị ánh sáng hạnh phúc lắc tới, câm miệng ăn cơm.

Cho nên từ đầu đến cuối, thảm chỉ có một mình nàng.

Thôi, làm việc tốt thường gian nan, vậy… Chậm rãi mài vậy.

Sau một nửa Tiêu Mạn Xu trầm mặc nhìn hai người đối diện ân ân ái ái, hết sức hối hận vì đã mời bọn họ cùng dùng bữa.

Nàng buồn bực ăn một ngụm cơm nhỏ, suy nghĩ miên man.

Thật sự là làm cho người ta hâm mộ a…

Nàng đang ở tuổi của thiếu nữ tư xuân, tuổi như hoa gặp được nam tử mình thích, mà chỉ có thể ở chỗ này lo được lo mất.

Than ôi.

Nếu ông trời có thể làm cho thời gian quay ngược lại, nàng tình nguyện ngủ thêm một chút, cũng tốt hơn là rời giường vào giờ Mão, mắt trông mong chờ đến giờ Thìn, nhưng thứ chờ đợi lại là nhìn người ta ân ái triền miên!

Sau bữa ăn, Tiêu Mạn Xu cố gắng cười vui vẻ, gửi lời mời sinh thần cập kê của nàng cho đối phương.

Truyện chỉ đăng tại wordpress strawberrybh.wordpress.com, được edit và beta bởi dzitconlonton. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy và không có sự đồng ý của Strawberry B. Truyện được edit phi lợi nhuận và không có sự đồng ý của tác giả. Mong bạn có thể quay về trang chính chủ để đọc full bộ truyện.

Đến lúc đó trong cung sẽ làm lớn, cho nên mặc dù nàng không đề cập tới thì phu nhân và công tử cô nương của các thế gia quan lại cũng sẽ đến.

Nhưng giờ phút này đề cập đến thì vô hình trung liền kéo gần quan hệ của hai người.

Tiêu Mạn Xu không có cố ý muốn lấy lòng ai, nàng là công chúa, không cần cùng người khác ‘lá mặt lá trái’, nàng chỉ đơn thuần thích Đường Thời Ngữ.

Huống hồ nếu có thể kết giao bằng hữu với Đường đại cô nương thì nàng còn có thêm một con đường giao tiếp với Đường Kỳ Nguyên.

Lần xuất môn này rất đáng giá.

Đường Thời Ngữ đã nghe nói vài ngày trước, lúc này cười đáp ứng.

Ba người chia tay ở cửa ra vào.

Trên đường trở về, trên mặt thiếu niên vẫn treo nụ cười như gió xuân.

Vẻ lo lắng lúc tới không cách nào tìm thấy trong ánh mắt thiếu niên.

Trái tim hắn đã giải khúc mắc.

Đường Thời Ngữ nhắm mắt lại, tựa vào trên xe ngựa nghỉ ngơi.

Đôi mắt câu người kia nhắm lại, cả người càng thêm dịu dàng.

Nàng vẫn còn suy nghĩ về những chuyện và những con người ở kiếp trước.

Và từng lời nói của Tuệ Trí đại sư.

Cố Từ Uyên tựa vào bên kia xe ngựa, ánh mắt cười cong thành trăng lưỡi liềm, đáy mắt lấp lánh tinh quang vụn vặt, lấp lánh chói mắt.

Ánh mắt của hắn dính chặt vào mặt A Ngữ, nhìn chằm chằm.

Đột nhiên cười ra.

Mặt Đường Thời Ngữ không gợn sóng, vẫn nhắm chặt hai mắt như trước.

Thiếu niên không chịu nổi tịch mịch, rốt cuộc chủ động tiến lên.

Hắn làm nũng, “A Ngữ…”

“Ừ?”

Hắn đưa tay ôm người vào trong ngực, nhẹ nhàng cọ cọ, mặt dán qua, vùi vào cổ nàng khẽ ngửi.

“A Ngữ…”

“Ừm.”

“Ta hạnh phúc!”

“Ừm, đã nghe rồi.”

Đường Thời Ngữ nghĩ, nếu lúc này nàng mở mắt thì có thể nhìn thấy cái gì?

Nhất định là một đại cẩu đang vẫy đuôi vui vẻ, mở to một đôi mắt tối đen như mực lấp lánh, thè lưỡi nhìn nàng.

Truyện chỉ đăng tại wordpress strawberrybh.wordpress.com, được edit và beta bởi dzitconlonton. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy và không có sự đồng ý của Strawberry B. Truyện được edit phi lợi nhuận và không có sự đồng ý của tác giả. Mong bạn có thể quay về trang chính chủ để đọc full bộ truyện.

“A Ngữ, nàng cố ý nói những lời kia là muốn cho người khác đều cách xa nàng!” Thiếu niên giờ phút này giống như một con lang cẩu đang ở trạng thái hưng phấn, không ngừng vây quanh bên cạnh nàng.

“……”

“Ta thật ti tiện.”

Đôi môi cực nóng của thiếu niên ngậm lấy vành tai của nàng, thanh âm khàn khàn từ giữa môi tràn ra, chui vào vành tai, mang theo một trận tê dại.

“Ta vừa vui vẻ không có người cướp đoạt nàng với ta, lại đau lòng nàng bôi nhọ chính mình.”

Đường Thời Ngữ mềm lòng, mở mắt ra, giơ tay sờ sờ đầu hắn, trấn an hắn: “Ta không sao.”

So với sinh tử, so với chuyện “tương lai cùng A Uyên sống quãng đời còn lại” thì danh tiếng là thứ không quan trọng nhất.

Mặc cho bọn họ truyền là được.

Cố Từ Uyên cọ cọ, trong mắt tinh quang sáng chói mắt.

Nhưng sau lưng tinh quang là vực sâu đen tối vô tận.

Hắn chôn trong ngực nàng, sắc mặt tối tăm, “Kỳ thật không cần phiền toái như vậy…”

Môi mỏng khẽ mở ra, răng nanh nhỏ chạm vào làn da mềm mại trên cổ nàng, nhẹ nhàng cắn một cái.

Chỉ cần là có người nhớ thương A Ngữ của hắn thì giết đi là được, lại không phí công.

Đường Thời Ngữ nghe hiểu lời nói chưa hết của hắn.

Nàng ôm lấy hắn, nhẹ giọng ngăn cản, “Đừng như vậy, A Uyên, không đáng.”

Những lời của đại sư vẫn còn trong tai.

Truyện chỉ đăng tại wordpress strawberrybh.wordpress.com, được edit và beta bởi dzitconlonton. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy và không có sự đồng ý của Strawberry B. Truyện được edit phi lợi nhuận và không có sự đồng ý của tác giả. Mong bạn có thể quay về trang chính chủ để đọc full bộ truyện.

Đại sư nói nếu hắn còn giết chóc, sợ là chết không toàn thây.

Bởi vậy cho dù là báo ứng ở kiếp sau, Đường Thời Ngữ cũng không nỡ để thiếu niên của nàng chịu khổ.

Sát nghiệt quá nhiều là sẽ phải chịu đủ nhân quả báo ứng.

Cố Từ Uyên biết mình khác người thường, nhưng hắn nguyện ý vì nàng khắc chế bạo ngược trong lòng.

Chỉ là hắn vẫn rất khó chịu, A Ngữ vì những người đó mà hao tâm tổn trí.

Thiếu niên đè ý đồ dục vọng tiêu diệt trắng trợn xuống, một mực lăn lộn.

Nắm cằm nàng lên, đưa miệng lại gần, dán lên.

“……”

A Ngữ có cách giải quyết của riêng mình, như vậy hắn liền nghe lời nàng.

A Ngữ không thích, vậy hắn liền nhốt nó lại.

Vừa qua giờ Ngọ, xe ngựa dừng ở ngoài cửa Xương Ninh Hầu phủ, Cố Từ Uyên đỡ nữ hài xuống xe.

Đối mặt gặp kiệu của Đường Kỳ Nguyên.

Hắn vừa ra khỏi cung.

“Đại ca.” Tâm tình Cố Từ Uyên cực tốt, chủ động chào hỏi.

Đường Kỳ Nguyên kinh ngạc nhìn về phía hắn, thụ sủng nhược kinh.

Truyện chỉ đăng tại wordpress strawberrybh.wordpress.com, được edit và beta bởi dzitconlonton. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy và không có sự đồng ý của Strawberry B. Truyện được edit phi lợi nhuận và không có sự đồng ý của tác giả. Mong bạn có thể quay về trang chính chủ để đọc full bộ truyện.

Thiếu niên nhếch miệng cười với hắn.

“……”

Đường Kỳ Nguyên lạnh nhạt dời tầm mắt.

Ba người trước sau vào cửa phủ.

Trước khi tách ra, Đường Kỳ Nguyên đột nhiên dừng bước, nghiêng người nhìn về phía Đường Thời Ngữ.

Mím môi, nhẹ giọng hỏi: “Tứ công chúa còn tốt không?”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK