• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Mưa nhỏ dần.

Vân Hương quay lại, phát hiện hai chủ tử trong phòng có bầu không khí kỳ lạ. 

Đường Thời Ngữ ngồi ở bên giường, tóc nàng hình như có chút rối loạn, y phục cũng không chỉnh tề như trước kia, đôi mắt giống như đã khóc, giờ phút này vẻ mặt nàng ngốc trệ, ánh mắt trôi đi.

Tâm tình A Uyên công tử cực tốt đang tựa vào tường, vẻ mặt biếng nhác, chân dài chống lên, cả người nhàn tản và thả lỏng không thể nói trước được.

Vân Hương gãi gãi đầu, đi đến bên giường, “Cô nương?”

“Ừm.” Đường Thời Ngữ khó khăn hoàn hồn, mím môi sưng đỏ, “Sao đi lâu vậy?”

“Ngài phân phó nô tỳ đi tìm cái bọc, trên đường trở về đột nhiên mưa to, nô tỳ liền tìm nha hoàn tỷ tỷ trong phủ mượn hai cái ô.” Vân Hương trải phẳng bọc hành lý trên giường, bọc vào y phục cũ của Cố Từ Uyên lại.

Vân Hương chậm rãi nói về cuộc gặp gỡ của nàng, “Kết quả khi đi qua hành lang, gặp phải đại công tử và tứ công chúa.”

Tầm mắt Đường Thời Ngữ đang theo động tác Vân Hương bao y phục di động, nghe vậy kinh ngạc ngẩng đầu, cắt ngang nàng: “Đại ca ta? Và tứ công chúa?”

Làm thế nào mà hai người gặp nhau?

Vân Hương cũng không rõ đã xảy ra chuyện gì, chỉ là nhìn thấy đại công tử từ trước đến nay thanh tâm quả dục, lãnh đạm cổ hủ nhìn thấy nàng, khó có được lộ ra thần sắc thận trọng, hơn nữa đại công tử luôn luôn thích sạch sẽ, cả người đều là bùn, có vẻ đặc biệt chật vật.

Ngược lại, tứ công chúa, vẻ mặt áy náy đuổi theo phía sau hắn, liên tục xin lỗi.

Đường Kỳ Nguyên nhìn thấy Vân Hương, giống như là nhìn thấy cứu tinh, vội vàng gọi nàng lại.

Tứ công chúa thấy nha hoàn bổn gia người ta tới, nàng công chúa, liền không quấn rầy họ nữa.

Chỉ trước khi đi thì nói một câu.

Tiểu công chúa nhướng cổ, cằm lên, thanh âm nũng nịu còn có chút run rẩy, “Đường công tử, hai lần này thật sự rất xin lỗi! Ta, chúng ta, chúng ta sẽ gặp lại nhau! Lần sau chắc chắn sẽ cho phép chàng nhìn ta với đôi mắt khác!”

Mặc dù giọng điệu của nàng ngạo mạn nuông chiều, nhưng Vân Hương vẫn nghe ra một loại ý tứ cậy mạnh, giống như một con hổ giấy.

Đường Kỳ Nguyên từ trước đến nay mặt không chút thay đổi lộ ra một tia bất đắc dĩ, hắn nhẹ giọng nói: “Công chúa vẫn mau hồi cung đi, thái tử điện hạ tìm không thấy ngài, sẽ sốt ruột.”

Tiểu công chúa đứng dưới ô tỳ nữ, nhìn hắn một hồi, Vân Hương rõ ràng nhìn thấy trên mặt nàng chợt lóe lên thẹn thùng.

“Vậy, Đường công tử kia, chúng ta…. Tạm biệt.”

Đường Kỳ Nguyên thản nhiên gật đầu, mặt không gợn sóng, “Tạm biệt.”

Bóng ảnh nhỏ nhắn kia càng đi càng xa, Đường Kỳ Nguyên mới thu hồi tầm mắt.

“Cái kia… Công tử, ngài không bằng trước tiên thay quần áo, đều ướt đẫm. ”

Còn có một thân bùn này, giống như vừa mới từ trong bùn lăn ra một lần.”

Mới vừa rồi Tứ công chúa đứng dưới chiếc ô duy nhất, nàng vẫn đuổi theo Đường Kỳ Nguyên, chính là muốn cùng đối phương cùng nhau che một cái ô, thế nhưng cây vạn tuế không ra hoa, đầu gỗ Đường Đại công tử thời thời khắc khắc ghi nhớ lễ nghi và bổn phận, kiên quyết cự tuyệt, bởi vậy chỉ có một mình hắn, bị dầm hoàn toàn.

Đường Kỳ Nguyên không có biểu tình gì gật đầu, vì thế Vân Hương lại có thêm nhiệm vụ mới, nàng lại đi tìm Tôn ma ma mượn một bộ xiêm y, dẫn Đường Kỳ Nguyên đi phòng khách, dọc theo đường đi Vân Hương nói chuyện Đường Thời Ngữ bên này, bảo hắn không cần lo lắng.

“Cô nương và Uyên công tử đã nghỉ ngơi trong phòng khách, Nhị tiểu thư và Tam tiểu thư còn đang ở trong nữ sảnh, phu nhân còn đang nói chuyện với Vương phi, ước chừng là muốn chờ mưa ngừng, hoặc là nhỏ một chút rồi hồi phủ, ngài không cần gấp gáp, có thể nghỉ ngơi một lát.”

Đường Kỳ Nguyên hiếm khi bị phân tâm khi có người nói chuyện với hắn, giờ phút này hắn không yên lòng lắng nghe, tâm tư không biết bay đến nơi nào.

Chờ Vân Hương xử lý xong sự việc bất ngờ này, mới vội vàng chạy về phía Đường Thời Ngữ.

Đường Thời Ngữ nghe Vân Hương nói xong, khẽ nhíu mày.

Trong đầu suy tư tất cả mọi thứ về Tứ công chúa ở kiếp trước, phát hiện không có gì.

Tứ công chúa Tiêu Mạn Xu, chính là muội muội ruột của Thái tử Tiêu Mặc Trầm, năm nay ước chừng chỉ có mười lăm, gần bằng tuổi với A Uyên.

Nghe nói hoàng hậu nương nương lúc trước mang thai nàng, hy vọng nàng ngoan cường giống như Đằng Mạn, bởi vậy đặt tên là Mạn Xu, chỉ là sau khi tiểu công chúa sinh ra, tính tình nuông chiều, lại là khí chất yếu ớt bao quanh, rất khác với ý nghĩa của cái tên này.

Cũng may tuy yếu đuối, nhưng không giả bộ, không phải là một nữ tử làm bậy ỷ thế hiếp người, đối với một công chúa từ nhỏ được sủng ái mà nói, đã là cực kỳ khó có được.

Giống như kiếp trước Tiêu Mạn Xu không liên quan gì đến Đường gia.

Nghĩ lại, kiếp này thay đổi quá nhiều chuyện, có lẽ là cơ hội nào đó thay đổi để cho bọn họ đụng phải.

Tất cả các quy luật trên thế gian này, tất cả mọi thứ phát triển, giống như bánh răng, bị mắc kẹt với nhau, một chuyển động, cái khác liền động theo.

Chỉ là nàng trở về muốn hỏi đại ca một chút, rốt cuộc đến tột cùng là chuyện gì xảy ra với Tứ công chúa.

Tứ công chúa vốn không nguy hiểm, nguy hiểm chính là ca ca của nàng, đương triều Thái tử điện hạ.

Cố Từ Uyên không biết đi tới từ khi nào, hắn hơi giơ tay lên, Vân Hương liền có ánh mắt lui ra ngoài.

Thiếu niên vén áo choàng, ngồi bên cạnh nàng, dùng ngón tay chậm rãi quấn quanh đuôi tóc của nàng.

Hắn chọn một lọn tóc dài đưa lên chóp mũi, nhẹ nhàng ngửi.

“A Ngữ đang lo lắng cái gì?”

Đường Thời Ngữ thở dài, tất cả tâm tư của nàng đều không thoát khỏi ánh mắt sắc bén của hắn.

Kỳ thật cũng không có gì đáng giấu.

“Đang suy nghĩ về tương lai của Tứ công chúa, Thái tử, và Đường gia.”

Nàng cho rằng thiếu niên nghe không hiểu, dù sao lúc tiên sinh đến dạy tình hình chính trị đương thời, hắn chưa bao giờ kiên nhẫn nghe, sợ là nửa điểm cũng không biết những lợi và hại của mối quan hệ này.

Kết quả thiếu niên lại ngoài dự liệu của nàng.

“Nàng lo lắng Thái tử sẽ gây bất lợi cho Đường gia?”

Đường Thời Ngữ trợn tròn hai mắt, hiển nhiên không thể tin được hắn một câu nói ra trọng điểm, lẩm bẩm nói: “Làm sao chàng biết được…”

Cố Từ Uyên vô cùng hưởng thụ cảm giác nàng dùng ánh mắt kinh diễm nhìn mình, nâng cằm lên, đắc ý nói: “A Uyên chỉ là không thích học tập, nhưng không phải là không biết chữ, trí nhớ của ta rất tốt.”

Những lời viết trên giấy, nghe vào tai, hắn không cần phải mất nhiều nỗ lực để ghi nhớ trong lòng mình.

Huống hồ lần trước ở trong cung gặp qua Tiêu Mặc Trầm, ban đầu hắn còn đang nghĩ, vì sao nam tử này lại làm cho hắn cảm thấy quen thuộc, giống như là đồng loại.

Sau đó hắn nhiều lần hồi tưởng lại đủ loại chuyện của kiếp trước, giờ phút này lại nghe được A Ngữ lo lắng, hắn đột nhiên hiểu ra.

Kiếp trước tuy hắn chưa từng gặp qua bản thân Thái tử, nhưng từ chuyện đã phát sinh rút tơ bóc kén, chân tướng mơ hồ lộ ra manh mối.

Hắn và Thái tử đều là loại người giỏi ngụy trang, đáy lòng đều cất giấu những bí mật không thể cho người khác biết.

Chẳng qua vẫn là bất đồng, hắn có thể vì A Ngữ mà làm tất cả mọi chuyện, nhưng Thái tử thì khác.

Thiếu niên vươn tay, nhẹ nhàng búng trán nàng, đem đầu nàng ấn lên vai mình.

“Tỷ tỷ, bả vai A Uyên cho tỷ dựa vào.”

“Ừm.” Nàng ôm chặt eo hắn.

Môi thiếu niên hôn lên trán nàng, lẩm bẩm nói: “Chuyện A Ngữ lo lắng có thể nói với ta.”

Đường Thời Ngữ nhắm mắt lại, hưởng thụ cảm giác an toàn mà hắn mang đến, chậm rãi thổ lộ.

Tiêu Mặc Trầm từ nhỏ đã sủng ái muội muội ruột duy nhất Tiêu Mạn Xu, nếu để cho Thái tử chú ý tới Đường gia, kỳ thật cũng không phải là chuyện xấu.

“Ta rất hy vọng Đường gia ở trong mắt Thái tử có thể có chút tác dụng.”

Bằng không sẽ giống như kiếp trước, bị coi là một phụ phẩm có thể có cũng không có, tùy ý có thể hy sinh, bị coi là lợi thế, đổi lấy lợi ích lớn hơn đối với Thái tử.

Nhưng Đường gia từ trước đến nay theo đuổi đạo trung dung, trong giới trẻ tuổi, cũng chỉ có một người nổi bật như Đường Kỳ Nguyên, nhưng tính tình của hắn, cũng không phải là vào triều làm quan, nếu là một tiên sinh dạy dỗ người, tính tình cổ hủ kia của hắn ngược lại rất thích hợp.

Cũng bởi vì Đường gia không có người có thể đảm đương trọng trách, kiếp trước Trịnh Hoài Dao mới có thể không kiêng nể gì mà hại bọn họ, khi giao dịch với Thái tử, khi Thái tử nhận ra Trịnh Hoài Dao dùng người của hắn giết người Đường gia, Thái tử có thể thờ ơ, không có ra tay ngăn cản.

Bởi vì Đường gia vốn không quan trọng.

Không có thì không có.

Đường Thời Ngữ đột nhiên cảm thấy có chút mệt mỏi.

Nàng không thể đối đầu với Thái tử, vị Thái tử này.

“Ta nghĩ… Nếu Tứ công chúa quen biết với đại ca, như vậy ta có thể đi kết giao Tứ công chúa…”

Kết giao với Tứ công chúa, Thái tử có lẽ có thể nể mặt công chúa, thả đường sống cho Đường gia.

Đường gia an toàn là điều kiện tiên quyết, nàng mới có thể báo thù.

Chỉ là điểm mấu chốt này vẫn là ở chỗ Trịnh Hoài Dao.

Chỉ cần Trịnh Hoài Dao không còn có địch ý với nàng nữa, như vậy liền có thể thoát khỏi tầm mắt của bọn họ, đây là bước đầu tiên.

Nếu có thể, nàng hy vọng mình có năng lực đối kháng với Trịnh gia.

“Không được.” Hắn từ chối lạnh lùng.

“A Uyên…”

“Không được, rất nguy hiểm.” Hắn nâng mặt nàng, nhìn thật sâu, “Trong cung rất nguy hiểm.”

Nàng còn muốn nói gì nữa, thiếu niên không muốn nghe nữa, sử dụng đòn sát thủ, làm cho nàng thành công mất âm thanh.

Tay Đường Thời Ngữ dùng sức đấm hắn, lực đạo nhỏ như gãi ngứa cho hắn căn bản không đáng nhắc tới, thiếu niên thậm chí còn lười phản kháng, hai tay dùng sức siết chặt, làm cho nàng không có đường giơ tay lên.

Sau khi tỏ tình cũng không tốt như vậy, ngay cả quyền lợi hô hấp cũng bị tước đoạt, Đường Thời Ngữ tức giận nghĩ.

Hai người từ trong phòng đi ra, mưa đã ngừng dần, vừa qua giờ Thân, sắc trời còn chưa muộn.

Phấn áo tiểu nha hoàn ở phía trước dẫn đường, tỷ đệ hai người cùng che một cái ô, chậm rãi đi ra ngoài.

Vừa định ra khỏi tiểu viện, dư quang thoáng nhìn thấy một bóng dáng màu trắng, Đường Thời Ngữ mãnh liệt dừng bước.

“Cô nương?”

“Suỵt!” Nàng kéo tiểu nha hoàn đã xuất đầu quay lại, chính mình lui về phía sau một bước dài, đụng vào trong lồng ngực thiếu niên hơi ấm áp.

Tay Cố Từ Uyên vịn thắt lưng nàng, che sau lưng nàng, một tay che ô, cúi người bên tai nàng nói: “Làm sao vậy?”

Đường Thời Ngữ xoa xoa lỗ tai, chỉ chỉ bên ngoài, “Tề Hú ở đó.”

Ánh mắt thiếu niên trong nháy mắt ngưng tụ, tay sờ chủy thủ bên hông.

Hắn đi về phía trước nửa bước, quả nhiên thấy được người đáng ghét kia.

Đường Thời Ngữ có một loại dự cảm không lành, Tề Hú này… Chỉ sợ là đến chặn nàng, có lẽ là không biết nàng ở sân nào, ở phòng nào, vì vậy, đứng trên con đường chính này.

Đầu óc nàng xoay chuyển cực nhanh, trong nháy mắt đã có chủ ý.

Thấp giọng phân phó tiểu nha hoàn vài câu, từ trong ngực lấy ra một đôi bông tai nhỏ xinh tinh xảo đưa cho nàng, coi như phí chạy việc vặt.

Ánh mắt tiểu nha hoàn sáng ngời, cười hì hì gật gật đầu, vội vàng đi làm.

Cố Từ Uyên nghe rõ lời của nàng, mặt mày giãn ra, tay cũng rời khỏi chủy thủ phía sau thắt lưng.

Hắn nắm tay nàng và dẫn nàng đi theo một con đường khác.

Vân Hương đi theo phía sau hai người, giả bộ như không khí.

“Tỷ tỷ thật sự là dự liệu như thần, ngay cả nha hoàn phân phó kia cũng nghe lời?” 

Cố Từ Uyên nhận ra, đôi bông tai nàng cho đi kia, là cùng nhau đi mua lễ vật cho Đường Thời Uyển khoảng thời gian trước.

Đường Thời Ngữ cười nhạt không nói, chậm rãi đi phía trước.

Ánh mắt thiếu niên vẫn đuổi theo nàng, một lát cũng không rời.

Hắn tò mò hỏi: “Tỷ tỷ làm sao xác định, nha hoàn kia sẽ nghe nàng phân phó?”

“Nàng ta sẽ giúp ta.” Đường Thời Ngữ vẫn có chút tự tin, tiểu nha hoàn kia có chút hảo cảm với nàng, vả lại chủ còn hoạt bát linh động, một cách tinh quái.

Điểm phấn áo tiểu nha hoàn thiếu như nàng nói, nhạy bén thông minh, rất nhanh đoán ra yêu hận tình cừu ở giữa.

Đường cô nương không thích bạch y công tử, vị Trịnh cô nương sai nàng đi tìm, nhất định là ái mộ vị bạch y công tử này.

Tiểu nha hoàn xưa nay nhân duyên cực tốt, rất nhanh liền nghe được nơi nghỉ ngơi của Trịnh cô nương.

Nàng từ hành lang dài đi một đầu về phía đầu kia, lúc đi ngang qua cánh cửa, giống như vô tình nói: “A Liên, vừa rồi đi ngang qua Nam Uyển đình, vì sao ngươi phải kéo ta đi, vị công tử kia nhìn thật sự phong thần tuấn lãng, một bộ bạch y thật giống như tiên nhân, ngươi cũng không cho ta nhìn thêm hai lần.” Trong giọng nói hàm chứa rất nhiều oán giận.

Nàng một người phân ra hai tai, nắm bắt thanh âm, nhỏ giọng nói nhỏ: “Công tử kia hình như thân phận tôn quý, nếu ngươi nhìn trộm bị người ta phát hiện, nhất định sẽ cáo trạng đến chỗ Vương phi, để cho ngươi ăn không nổi!”

“Cũng không biết có thể có bao nhiêu tôn quý a? Lại để cho ngươi cẩn thận như vậy.”

“A, có thể có bao nhiêu tôn quý?” Một người hạ thấp thanh âm, thần bí hề hề nói: “Nghe nói là công tử bên mẫu tộc Hoàng hậu nương nương! Ngươi nói ngươi có thể làm điều đó không? Đi thôi, Vương phi còn đang chờ chúng ta.”

Sau đó là vài tiếng bước chân, ngoài cửa khôi phục an tĩnh.

Phấn áo tiểu nha hoàn trốn ở góc đường, như nguyện ý nhìn thấy cánh cửa mở ra, từ bên trong đi ra một vị quý nữ khí vận nhã nhặn, cạo mũi mình, cười nói: “Giải quyết xong.”

Nàng nhảy nhót trở về tìm Đường Thời Ngữ, rồi dẫn hai vị chủ tử đi một con đường xa, đi chủ viện bên kia.

Tề Hú và Trịnh Hoài Dao gặp mặt nói cái gì, Đường Thời Ngữ một chút cũng không quan tâm, nàng hiểu biết Tề Hú, mặc kệ Trịnh Hoài Dao đưa ra yêu cầu gì, hắn cũng sẽ không cự tuyệt.

Đám đệ kia giao hảo tử với hắn, còn có thể cười khen ngợi “Tề huynh bác ái”, “Tề huynh thương tiếc mỹ nhân, cũng không làm đối phương khó chịu”, “Tề huynh nhân duyên tốt như vậy thật sự là làm ta sợ chết”.

Những lời này kiếp trước nàng đều nghe qua không ít lần, Tề Hú chỉ nghe được càng nhiều.

Phần lớn nam tử là mặt mũi tốt, tự xưng là văn nhân nhã sĩ, tự giác rất có phong độ, đối đãi với nữ nhân ôn nhu săn sóc là đức hạnh.

Ồ.

Đường Thời Ngữ xách góc váy, yên tâm đi đường, nàng không cần lo lắng phía trước có nước hay không, bởi vì A Uyên sẽ thay nàng nhìn thấy, hơn nữa còn mang nàng vòng qua.

Trong mắt thiếu niên của nàng chỉ có một mình nàng, không giống với những nam nhân thối kia.

A Uyên của nàng tốt nhất thiên hạ!

Đường Thời Ngữ nghiêng đầu nhìn qua, vừa vặn đối diện với gương mặt góc cạnh rõ ràng của thiếu niên.

“A Uyên.”

“Ừ?”

Thanh âm thiếu niên cố ý hạ thấp, có chút khàn khàn.

Đường Thời Ngữ nhéo nhéo vành tai tê dại, nhỏ giọng nói: “Hình như chàng càng đẹp hơn một chút.”

Có thêm chút mị lực của nam tử trưởng thành, nhưng cũng không thiếu thiếu niên chân thành nhiệt liệt tràn đầy sức sống.

Nàng nhìn hai má thiếu niên càng ngày càng đỏ, dừng một chút, bổ sung, “So với buổi trưa, càng đẹp trai hơn vài phần.”

Bọn họ đang đi xuống bậc thang, dưới chân Cố Từ Uyên lảo đảo, suýt nữa ngã xuống vũng nước.

Nếu không phải tay lẹ mắt nhanh chóng đỡ lấy cột, hắn sợ là sẽ ngã từ trên bậc thang xuống.

“Công tử làm sao vậy?” Tiểu nha hoàn nghe tiếng xoay người, nghi hoặc nhìn hai người hắn.

“…… Không có gì.”

Thiếu niên căng mặt, ngay cả vành tai cũng đỏ hoàn toàn.

Vân Hương đi ở phía sau nhìn toàn bộ hành trình cố gắng nghẹn cười.

Sau khi đi nửa đường, tất cả đều là Đường Thời Ngữ ôn nhu nhỏ giọng nhắc nhở hắn: 

“A Uyên, chàng giẫm lên nước rồi.”

“A Uyên, tại sao chàng lại đi về phía bùn đất.”

“A Uyên, chàng treo ô lên cành cây rồi. Quên đi, trời không mưa nữa, cất ô đi.”

Đường Thời Ngữ đùa giỡn xong tiểu nãi cẩu, hôm nay nhìn thấy Tào Dập và Tề Hú hai hoa đào thối rữa khiến tâm tình xấu trong nháy mắt trở nên tốt hơn.

Cố Từ Uyên giống như một người đầu gỗ, để nàng ra lệnh, linh hồn đã bay lên trời.

Nàng có ý gì sau giờ Ngọ.

Chuyện sau giờ Ngọ…

Nàng có muốn làm lại lần nữa không?

Một đôi mắt sói mạo hiểm của Cố Từ Uyên bốc lên tinh quang, liếm liếm dư vị còn trên môi.

Trên đó dường như còn có mùi son của nàng.

Ánh mắt hắn sáng quắc rũ mắt nhìn về phía môi thiếu nữ, son môi đã bị hắn nuốt sạch sẽ, hiện tại còn lại màu môi vốn có của nàng, nhưng vẫn kiều diễm ướt át như trước, đỏ đến chói mắt, cực kỳ xứng với y phục hôm nay của nàng.

Trải qua hành lang thật dài, rốt cục cũng đến chủ viện.

Phấn áo tiểu nha hoàn thành công lui thân, phúc thân với hai người, liền rời đi. Vân Hương đi xin chỉ thị Đường mẫu, cũng rời đi.

Lúc này dưới tàng cây lớn chỉ có hai người bọn họ. 

“A Uyên, chàng đừng nhìn chằm chằm ta nữa, ta thấy nước miếng của chàng muốn chảy ra.” Đường Thời Ngữ hạ thấp giọng trêu ghẹo nói.

Cố Từ Uyên nhìn đôi môi đỏ mọng kia vừa mở ra khép lại, bên trong lưỡi nhỏ màu hồng nhạt như ẩn như hiện, hắn không khỏi hồi tưởng lại cảnh hai người ở trong căn phòng nhỏ tối tăm, cảnh tượng hôn đến khó tách ra.

Nhất thời cổ họng khô khốc, ngứa ngáy khó nhịn.

Khi nào, tỷ tỷ mới có thể cho phép hắn nếm thử dung mạo.

Không cho cũng không sao, dù sao hắn hôn, nàng cũng sẽ không tức giận.

“Chàng cười ngây ngô cái gì?” Đường Thời Ngữ cau mày, cảm thấy tiểu tử này nhất định không nghĩ chuyện tốt.

Thiếu niên miễn cưỡng giấu răng nanh về, như không có việc gì xảy ra nhìn lên bầu trời huýt sáo.

Đường Thời Ngữ: …

Trong khi họ đang chờ đợi thì có những vị khách không mời mà đến.

Bởi vì tiểu nha hoàn mang theo bọn họ đi đường xa, bởi vậy thời điểm đến đây, đã không còn sớm.

“Đường cô nương, xin chào.”

Bạch y công tử nhẹ nhàng hữu lễ, mang theo ý cười tao nhã, chắp tay với nàng.

Đưa tay không đánh người mặt cười, huống chi ở địa bàn của nhà người khác, Vương phi đối xử với nàng không tệ, nàng không thể lấy ân báo oán, nàng và Tề Hú có ân oán cá nhân gì cũng phải thả ra trước.

Nàng trả lời một cách không lạnh lùng: “Xin chào.”

Ngay cả lễ cũng lười trả lại.

Nói xong liền cũng không nhìn hắn, quay đầu lại tiếp tục nói đùa với Cố Từ Uyên.

Tề Hú bị lạnh nhạt, trong lòng không có tư vị, ngước mắt chống lại ánh mắt lạnh như băng của thiếu niên, quả thực giống như cái nhìn trước khi chết của hắn, theo bản năng liền muốn chạy, nhưng ngại mặt mũi, hắn cố gắng khắc chế sợ hãi, mới không hề nhấc bước.

“Đường cô nương…” Hắn há miệng, cũng không biết nên nói cái gì.

Nói cái gì, nói hắn tâm duyệt nàng, muốn cưới nàng?

Không, chuyện này quá liều lĩnh.

Hay là tùy ý bắt chuyện?

Nói gì để thể hiện sự hấp dẫn của mình…

Dường như nàng khác với những nữ tử đó.

Vì sao kiếp trước hắn không thấy những thứ này tốt này của nàng?

Mất đi mới biết quý trọng rồi hối hận không kịp, sau khi chết nhìn lại cuộc đời mình, chiếm được ái mộ từ vô số nữ tử, lại thủy chung không nhìn thấy hai chữ chung tình trong mắt nàng.

Có chút không cam lòng a…

Cố Từ Uyên đột nhiên ôm eo nữ tử, mang theo người đi vòng một vòng, bảo vệ nàng ở phía sau, quay đầu lại, lạnh lùng nhìn tên chó gác cổng này, châm biếm nói: 

“Hình như Tề công tử không có việc gì, xin hãy đi xa một chút, ta và A Ngữ còn có chuyện muốn nói, không tiện nói với người thứ ba.”

Hắn nghiêng đầu, vô tội nhìn Tề Hú, “Công tử nếu có việc, vậy thì nín đi.”

Đường Thời Ngữ trốn sau tấm lưng rộng rãi của thiếu niên, cong khóe miệng.

Đứa trẻ này, phong cách làm việc cũng giống như nàng.

Tề Hú á khẩu không nói nên lời, sắc mặt xám xịt, hắn không hiểu vì sao hai người này đối với hắn địch ý lớn như vậy.

Rõ ràng…

Tề Hú cười chua xót.

Rõ ràng kiếp trước nàng không phải như vậy.

Tuy rằng trong ánh mắt nàng nhìn mình, mặc dù không có ái mộ, không có chân thành, nhưng khi hai người gặp mặt, đều là tương kính như tân, bầu không khí hòa bình.

Ngón tay Đường Thời Ngữ vẽ vòng tròn ở sau lưng thiếu niên, cách lớp y phục, vẽ vào trong lòng người nào đó.

Dư quang của nàng liếc thấy một bóng dáng màu vàng nhạt cũng đi vào sân, đầu ngón tay hơi dừng lại.

Thầm nghĩ không tốt.

Là Trịnh Hoài Dao.

Vẫn phải đụng phải.

Thật sự là khó lòng phòng bị a!

Nàng không nên ở chỗ này nói nhảm với Tề Hú, nên muốn đi đâu đó.

Trong lúc bối rối, đại khái Đường Thời Ngữ là đầu óc bị xóa sạch.

Nàng bỗng nhiên kéo cánh tay thiếu niên, mạnh mẽ xoay người trở về, đối mặt với hắn.

Trong ánh mắt kinh ngạc của đối phương, tay nắm về phía cổ áo hắn, dùng sức kéo hắn, kéo thắt lưng hắn khom về phía nàng.

Sau đó khiễng chân, hôn lên.

Cố Từ Uyên trực tiếp choáng váng.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK