“…… Đường Thời Ngữ.”
Tần Tịch nhàn nhạt gật gật đầu, sau đó quay đầu lại.
“……”
Hình như người cuối cùng có thể nói chuyện với nàng đến chết, vẫn là đại ca của nàng.
Tần Tịch giẫm lên người nọ, cũng không có ý định buông chân, Đường Thời Ngữ rất muốn nói với nàng ta, người nọ đã nạp khí nhiều, thở ra ít, nếu giẫm lên nữa, sợ là chờ một canh giờ nữa người cũng không tỉnh được.
Nhưng trên người Tần Tịch tỏa ra khí tràng không muốn người lạ đến gần, khiến Đường Thời Ngữ lùi bước.
Chờ Cố Từ Uyên trở về, mới phát hiện Đường Thời Ngữ vẫn chưa làm theo lời hắn nói, đi trà lâu chờ hắn.
Nàng đứng ở giữa đường, bên cạnh hắc y nữ tử. Dưới chân hắc y nữ tử giẫm lên một công tử trẻ tuổi.
Cố Từ Uyên đi qua, ôm người vào lòng, “Làm sao vậy?”
“Có người muốn trêu chọc ta, Tần cô nương cứu ta.”
“Tần cô nương?”
“Đúng vậy.” Đường Thời Ngữ chớp chớp mắt.
Cố Từ Uyên cười như không cười nhìn nàng, “Ta vừa rời đi một lúc, nàng ngay cả người ta gọi cái gì cũng biết?”
Nàng im lặng nhìn hắn, “… Ta chỉ cảm ơn nàng ta, nàng ta đã chủ động nói chuyện với ta.”
Cố Từ Uyên nhướng mày, tầm mắt lạnh như băng quét qua người trên mặt đất, rồi ngước mắt nhìn Tần Tịch.
Truyện chỉ đăng tại wordpress strawberrybh.wordpress.com, được edit và beta bởi dzitconlonton. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy và không có sự đồng ý của Strawberry B. Truyện được edit phi lợi nhuận và không có sự đồng ý của tác giả. Mong bạn có thể quay về trang chính chủ để đọc full bộ truyện.
Thật trùng hợp, người kia cũng đang nhìn hắn.
Bốn mắt nhìn nhau, ánh mắt nữ tử tìm tòi nghiên cứu làm Cố Từ Uyên sinh lòng buồn bực.
Mùi vị cực kỳ giống Cố Vân trên người Tần Tịch, càng làm cho hắn không thể ức chế sinh ra một loại xúc động muốn giết chết một đao.
Nhưng chung quy đối phương cứu A Ngữ, thiếu niên nhíu mày, mím môi, không tình nguyện hướng đối phương cảm tạ.
Tần Tịch còn nhìn thẳng hắn, rồi nhìn người trong lòng thiếu niên, nhìn thấy bộ dáng thân mật của bọn họ, biểu tình rốt cuộc có biến hóa, tựa hồ là bừng tỉnh đại ngộ.
Nàng ta hơi gật đầu với Đường Thời Ngữ.
Nguyên bản Đường Thời Ngữ cho rằng đối phương chỉ cảm thấy hứng thú với A Uyên, là loại hứng thú tình cảm nam nữ, nhưng nhìn bộ dạng giờ phút này, rồi lại không giống…
Tần Tịch không ở lâu, buông chân ra, đang chuẩn bị rời đi.
Đường Thời Ngữ gọi nàng ta lại, chỉ vào trên mặt đất, khó xử nói: “Người này…”
Tần Tịch nghiêng đầu, chớp chớp mắt, khó hiểu nhìn bọn họ ——
Mọi người đều tỉnh táo.
Truyện chỉ đăng tại wordpress strawberrybh.wordpress.com, được edit và beta bởi dzitconlonton. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy và không có sự đồng ý của Strawberry B. Truyện được edit phi lợi nhuận và không có sự đồng ý của tác giả. Mong bạn có thể quay về trang chính chủ để đọc full bộ truyện.
Bọn họ im lặng một hồi, công tử quần là áo lụa dưới đất tìm được thời điểm, lăn lông lốc từ trên mặt đất đứng lên, hoảng hốt chạy trốn.
Vẻ mặt Tần Tịch lạnh nhạt, làm như không thấy.
Không phải là tội ác tày trời, có thể thả ra.
Nàng nắm chặt kiếm, ôm quyền với hai người, sau đó nghênh ngang rời đi. Một lát sau biến mất vô hình trong một khoảnh khắc.
“…… Thật bí ẩn.” Đường Thời Ngữ nhìn phương hướng nữ tử rời đi, lẩm bẩm cảm khái.
Thiếu niên đột nhiên trầm giọng nói: “Nàng ta là đồ đệ của Cố Vân.”
Đường Thời Ngữ đã có suy đoán từ lầu, gật gật đầu, “Ta cũng nghĩ như thế.”
Nàng dừng một chút, do dự nói: “Chỉ là… Mẹ đẻ của chàng bà…”
Ngay cả A Uyên cũng cảm thấy phiền toái, đồ đệ kia sẽ không thấy phiền toái chứ?
Cố Từ Uyên nắm chặt tay nàng, kéo nàng lại, thờ ơ nói: “Nàng ta nghĩ như thế nào, làm thế nào, không liên quan gì đến ta. Trên đời này chỉ có nàng mới là người thực sự có liên quan đến ta.”
Đường Thời Ngữ chậm rãi trở tay nắm chặt tay hắn.
Nàng nghĩ, nàng phải yêu hắn nhiều hơn một chút, không, rất nhiều, bao nhiêu cũng không ngại nhiều.
Nửa đêm, giờ Sửu một khắc.
Trước một gian phòng bị phá, thiếu niên ảo não thở dài.
Trong phòng, một thi thể nam tử nằm ở một chỗ khác, cái đầu tròn vo đối diện với hắn, ánh mắt trừng đến lão Đại.
Thiếu niên không lòng dạ nào thưởng thức kiệt tác của hắn, chỉ nhìn đuôi áo choàng của mình, nhìn chỗ bị máu tươi xâm nhiễm kia, rất buồn bực.
Quả nhiên là quá lâu rồi không giết người, đúng là đều xa lạ, không để ý một cái liền dính vào trên người, tuy rằng chỉ dính một chút.
May mắn tối nay không mặc áo choàng do A Ngữ tự tay thêu ra, chỉ cái của mặc tú nương làm, bằng không hắn sẽ đau lòng chết.
Thiếu niên không yên lòng trở về, nghĩ lại phải nhanh chóng đem mình rửa sạch sẽ, không thể bị A Ngữ đoán được.
Truyện chỉ đăng tại wordpress strawberrybh.wordpress.com, được edit và beta bởi dzitconlonton. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy và không có sự đồng ý của Strawberry B. Truyện được edit phi lợi nhuận và không có sự đồng ý của tác giả. Mong bạn có thể quay về trang chính chủ để đọc full bộ truyện.
Dưới ánh trăng nhạt nhẽo, hắc y nữ tử thân dài ngọc đứng cách đó không xa, ôm kiếm, sắc mặt lạnh nhạt nhìn hắn từng bước một đến gần.
Thiếu niên lướt qua nàng ta, nửa ánh mắt cũng không phân cho nàng.
“Sư huynh.” Tần Tịch thản nhiên mở miệng.
Thiếu niên đột nhiên dừng chân, không quay đầu lại, hướng phía trước châm chọc nói: “Ta vô phụ vô mẫu vô sư tòng, đảm đương không nổi xưng hô này.”
Tuy rằng công phu của hắn đều học từ những cuốn sách Cố Vân để lại cho hắn, nhưng đó đã là chuyện của kiếp trước rồi, A Ngữ nói rất đúng, một đời hoàn thành, một chuyện hoàn thành.
Kiếp này vẫn không liên quan gì thì sẽ tốt hơn.
Tần Tịch giống như không nghe được lời của hắn, hoặc là căn bản nàng ta không quan tâm thái độ của Cố Từ Uyên, chỉ nói: “Ta đã thoát khỏi sư môn từ lâu, một mình lưu lạc, vài ngày tình cờ gặp lại sư phụ, người hình như bị thương.”
Ánh mắt nàng ta đột nhiên sắc bén, “Là người làm.”
Cố Từ Uyên xoay người, thản nhiên nhìn nàng ta, “Là ta.”
Vừa dứt lời, kiếm Tần Tịch đâm mạnh tới, kiếm của nàng ta không ra khỏi vỏ, Cố Từ Uyên biết nàng ta cũng không phải thật sự muốn đòi công bằng cho Cố Vân, có lẽ chỉ là muốn luận bàn.
Cố Từ Uyên không muốn tranh đấu cùng nàng ta, cất bước bay lên mái hiên, sau khi lấy sức nghỉ, liền không thấy bóng dáng người.
Tần Tịch: “…”
Nàng ta nghĩ rằng đêm nay có thể ganh đua cao thấp. Khuôn mặt từ trước đến nay luôn lạnh như băng sương kia lộ ra một tia đáng tiếc.
Tần Tịch đi tới cửa nhà dột nát, nhìn về phía cỗ thi thể kia, nhìn hồi lâu rồi mới rời đi.
Cố Từ Uyên nhẹ nhàng rơi xuống từ trên tường Đường phủ, rồi trèo vào viện của hắn và A Ngữ, không làm ồn A Ngữ, mà rón rén trở về phòng trước.
Tay vừa đụng vào cánh cửa, thân thể thiếu niên chậm lại ——
Trong phòng có người.
Truyện chỉ đăng tại wordpress strawberrybh.wordpress.com, được edit và beta bởi dzitconlonton. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy và không có sự đồng ý của Strawberry B. Truyện được edit phi lợi nhuận và không có sự đồng ý của tác giả. Mong bạn có thể quay về trang chính chủ để đọc full bộ truyện.
Hắn nín thở, chậm rãi đẩy cửa ra, tay sờ chủy thủ bên hông.
Trong phòng đầy dược hương, xen lẫn một tia hương thơm của nữ tử.
Trước mắt thiếu niên sáng ngời, nhanh chóng lách người tiến vào. Yết hầu của hắn bị mùi hương kia nhất thời se lại, vài bước nhanh đi vào phòng.
Bên giường, dựa vào thân ảnh quen thuộc của hắn.
Hô hấp Cố Từ Uyên chậm lại, vừa định đến gần nàng thì đột nhiên dừng lại.
Trên người hắn rất bẩn.
Hắn lui về phía sau vài bước, xoay người, động tác nhẹ nhàng cởi áo khoác của mình ra, tiện tay ném sang một bên, rồi cúi đầu ngửi ngửi, hình như không có mùi gì.
Thiếu niên xoay người lại, bất ngờ không kịp đề phòng, chống lại đôi mắt sáng ngời của Đường Thời Ngữ.
“…” Tay chân thiếu niên luống cuống, cứng đờ tại chỗ.
“Đi đâu?”
Cố Từ Uyên có chút hụt hơi, “Ta không …”
Nàng thở dài, vỗ vỗ vị trí bên cạnh mình, “Đến, đến bên cạnh ta.”
Hắn vội vàng bước qua, đặt mông ngồi xuống, hai tay nhu thuận đặt ở trên đùi, thân thể nghiêng người về phía nàng, bộ dáng chờ mệnh lệnh.
Đường Thời Ngữ rất buồn ngủ, ngáp một cái, đầu tựa vào vai hắn.
Thiếu niên lập tức thấp người xuống, cánh tay ôm người vào trong ngực, khiến nàng dựa vào thoải mái hơn một chút.
Hắn nghe tiếng thở đều đều của nàng, trái tim dần dần mềm nhũn thành một vũng nước, chuyện vốn lo lắng bị nàng phát hiện tựa hồ không bị lộ, tim hắn như trùng xuống.
Truyện chỉ đăng tại wordpress strawberrybh.wordpress.com, được edit và beta bởi dzitconlonton. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy và không có sự đồng ý của Strawberry B. Truyện được edit phi lợi nhuận và không có sự đồng ý của tác giả. Mong bạn có thể quay về trang chính chủ để đọc full bộ truyện.
Đường Thời Ngữ không chút để ý hỏi: “Giết người?”
Thân thể Cố Từ Uyên đột ngột căng thẳng.
Đường Thời Ngữ nhẹ nhàng nở nụ cười, nhắm mắt lại, mặt cọ cọ trên vai hắn, buồn ngủ nói: “Ngửi được, nói xem, giết ai?”
Nàng mơ thấy khoảng thời gian cuối cùng của kiếp trước, nửa đêm đột nhiên bừng tỉnh, đột nhiên nhớ hắn. Tùy ý mặc một chiếc váy, ra khỏi cửa và đi vào phòng hắn.
Vốn cũng không có ý định vào phòng, nhưng không biết tại sao, có một loại dự cảm không tốt, nàng bỗng dưng nhớ tới ban ngày A Uyên từng rời đi một lúc, lúc đó nàng bắt được trong mắt hắn tràn đầy sát ý.
Trong lòng Đường Thời Ngữ bất an, vì thế đẩy cửa vào, quả nhiên, hắn không có ở đây. Sau đó, nàng chờ ở đây, chờ cho đến khi hắn trở lại.
“Giết phải…”
Nàng đột nhiên cắt ngang, “A Uyên, ta vẫn chưa hỏi chàng, kiếp trước, rốt cuộc là ai giết ta?”
Một đao cuối cùng, rốt cuộc là ai.
Cố Từ Uyên siết chặt vòng tay, cúi đầu, dán vào trán nàng, khàn giọng nói: “Không biết, nhưng khuôn mặt kia, ta quyết không quên.”
“Cho nên, hôm nay chàng ở bên ngoài Ngự Thủy Lâu, là thấy hắn, tối nay đi giết cũng là hắn.”
“Ừm.”
“Vậy bây giờ chàng có biết hắn là ai không?”
Thiếu niên đột nhiên nở nụ cười.
Quả nhiên A Ngữ hiểu hắn rõ nhất.
Biết hắn nhất định sẽ làm rõ tất cả nguyên nhân thì mới có thể động thủ.
Cố Từ hạ dược trong rượu người nọ uống, người nọ vẫn mê man đến giờ Sửu. Hắn ở bên ngoài, nhìn thấy người nọ lảo đảo đi ra từ trong Ngự Thủy Lâu, đánh người bất tỉnh, đưa đến một tiểu phòng rách nát.
Truyện chỉ đăng tại wordpress strawberrybh.wordpress.com, được edit và beta bởi dzitconlonton. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy và không có sự đồng ý của Strawberry B. Truyện được edit phi lợi nhuận và không có sự đồng ý của tác giả. Mong bạn có thể quay về trang chính chủ để đọc full bộ truyện.
Kiếp trước, A Ngữ đã chết ở đây.
Sau một thời gian dài bị đau đớn tra tấn, nam nhân kia cuối cùng đã ngừng la hét.
“Ngươi tên gì?”
Trong mắt thiếu niên màu mực quay cuồng, ngàn vạn cảm xúc bị hắn đè nén, chỉ có sát khí ngập trời bại lộ không sót một chút, mặc dù người nọ bị che đầu, cũng có thể cảm nhận được uy hiếp cùng áp bách đâm vào tận xương tủy.
Đè ép người không thở nổi, thậm chí sinh ra một loại cảm giác “chết cũng tốt hơn là đối mặt với hắn”.
“Tân… Thiên Thành…”
Thiếu niên chán nản mà chơi đùa với chủy thủ trong tay, “Ngươi cùng Trịnh Hoài Dao có quan hệ gì?”
“Ta, ta thích… Nàng…”
Thiếu niên rất thông minh, tránh nặng tìm nhẹ, tùy tiện hỏi mấy câu, đại khái chắp vá ra một phần sự thật.
Tân Thiên Thành vẫn mơ tưởng Trịnh Hoài Dao, luôn muốn thể hiện tình cảm của mình ở trước mặt đối phương.
Hẳn là Tân Thiên Thành biết một chút kế hoạch của Trịnh Hoài Dao, hơn nữa vì lấy lòng nàng, cam nguyện làm đầy tớ của nàng. Chỉ là không biết vì cái gì mà Tân Thiên Thành lại đột nhiên đi giết Đường Thời Ngữ.
Rõ ràng Trịnh Hoài Dao muốn chính là Đường Thời Ngữ tự sinh tự diệt, ở trong tuyệt vọng, nhìn sinh mệnh của mình từng chút từng chút trôi qua, để cho nàng cảm thụ cái loại thống khổ bất lực này.
Có lẽ là Tân Thiên Thành phát hiện sự tồn tại của Cố Từ Uyên, phát hiện Đường Thời Ngữ ngày càng vui vẻ, thân thể cũng đang chuyển biến tốt, mà hắn vì để Trịnh Hoài Dao cao hứng, bởi vậy mới chọn lúc thiếu niên không có ở đây, kết thúc sinh mệnh của nàng.
Nhưng điều đó không quan trọng.
Chỉ một cọc cũng đủ để Cố Từ Uyên đưa hắn lên Tây Thiên.
Cố Từ Uyên không có hứng thú với chân tướng, hắn chỉ cần làm rõ khoản nợ này nên tính ở trên đầu người nào.
Truyện chỉ đăng tại wordpress strawberrybh.wordpress.com, được edit và beta bởi dzitconlonton. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy và không có sự đồng ý của Strawberry B. Truyện được edit phi lợi nhuận và không có sự đồng ý của tác giả. Mong bạn có thể quay về trang chính chủ để đọc full bộ truyện.
A Ngữ nói, hắn nghe vào trong lòng.
Chỉ cần Tề Hú không còn xuất hiện trong cuộc sống của bọn họ, hắn có thể không so đo.
Nhưng Tân Thiên Thành là người trực tiếp sát hại A Ngữ, cho dù qua mười đời, trăm đời, rồi gặp lại mười lần, trăm lần, chỉ cần hắn còn nhớ rõ, hắn tuyệt đối không có khả năng buông tha.
Chỉ cần là mưu toan sát hại A Ngữ, mặc kệ lý do là gì, đều đáng chết!
Chỉ cần Cố Từ Uyên còn sống, liền tuyệt đối không có khả năng dừng bước, hắn muốn diệt trừ tất cả uy hiếp, để A Ngữ có thể sống thật tốt.
Cho dù hắn phải trả giá thảm thương thì cũng không đáng tiếc.
——
“Tỷ tỷ, ta đã giết hắn, kiếp này, rốt cuộc không ai có thể thương tổn nàng.”
Kiếp này, Tề Hú lùi bước, Trịnh Hoài Dao cũng không thể giao tiếp với nàng, Tân Thiên Thành cũng đã chết.
Đường Thời Ngữ nhận thấy thân thể thiếu niên khẽ run rẩy, bất giác ôm chặt lấy hắn.
Trong chuyện này, A Uyên cũng không ít tổn thương hơn nàng.
Tất cả họ đều trải qua thời gian đen tối nhất, nhưng may mắn thay, tất cả mọi thứ đã trôi qua.
Tất cả mọi người ở Hầu phủ sẽ ổn, và bọn họ cũng vậy.
Cái ôm thuần túy, vào đêm mùa hè, hai người đều đổ mồ hôi mỏng, nhưng không ai nỡ buông tay.
Sau đó, nàng ngủ thiếp đi trong vòng tay của hắn.
Cố Từ Uyên nhẹ nhàng đặt người trên giường, ngồi bên giường, si ngốc nhìn.
Cho đến giờ phút này, hắn mới hoàn toàn có cảm giác thoải mái.
Con dao treo trên đỉnh đầu cuối cùng cũng được dời đi.
Truyện chỉ đăng tại wordpress strawberrybh.wordpress.com, được edit và beta bởi dzitconlonton. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy và không có sự đồng ý của Strawberry B. Truyện được edit phi lợi nhuận và không có sự đồng ý của tác giả. Mong bạn có thể quay về trang chính chủ để đọc full bộ truyện.
Thiếu niên chậm rãi thở phào nhẹ nhõm, cởi giày lên giường, nằm bên cạnh nàng, thuần thục ôm người vào trong ngực, sau đó bình yên ngủ đi.
Mà giờ phút này, trên nóc nhà hắn có một người đang đứng. Hắn quá mệt mỏi, đúng là không phát hiện chút nào.
Nữ tử áo đỏ trên nóc nhà, khóe miệng bật cười, nửa nằm trên nóc nhà.
Trong mắt bà là vầng trăng khuyết, bên tai là âm thanh gió nhẹ thổi qua.
Thanh âm nữ tử mỉm cười, “A Tịch, ngươi nói xem ta có nên tặng hắn một phần đại lễ hay không, dù sao nhiều năm như vậy, ta cũng chưa từng quản hắn.”
Tần Tịch cầm kiếm, không lên tiếng. Nàng ta đứng trên mái hiên, một tay chắp sau lưng, nhìn mặt trăng, không biết đang nghĩ gì.
Cố Vân đã sớm quen bộ dáng không thích nói chuyện của đồ đệ, nếu tính tình Tần Tịch thích dính người, bà cũng sẽ không thu nàng làm đồ đệ.
Cả hai đều đã quen với việc độc thân một mình, cảm giác tự do và không bị ràng buộc như vậy, rất thoải mái.