Đường Thời Ngữ cau mày, nghiêng đầu nhìn Vân Hương một cái. Vân Hương hiểu ý, buông khay xuống, đi ra ngoài cửa.
Sau khi Vân Hương đi ra ngoài, cửa phòng không đóng, Đường Thời Ngữ quay đầu lại nhìn một chút, không thấy bóng dáng của thiếu niên, khẽ nhíu mày, trong lòng cảm thấy kỳ quái.
Nếu là bình thường thì hắn sẽ tìm cơ hội để lẻn vào, hôm nay ngược lại thật là bất thường.
Chỉ chốc lát sau, ngoài phòng yên tĩnh lại, Vân Hương trở về.
Vẻ mặt nàng ấy nghiêm túc, nói với Đường Thời Ngữ đang đeo bông tai trong gương: “Cô nương, Nhị cô nương xảy ra chuyện rồi.”
Đường Thời Ngữ vừa mới đeo được một cái, nghe vậy nhưng không có bất kỳ phản ứng gì, rồi cầm lấy một cái khác, vẻ mặt bình tĩnh, thản nhiên nói: “Ừ, chuyện gì?”
Vân Hương nói nguyên nhân và hậu quả của sự tình ra.
“Vừa rồi Nhị tiểu thư đến thăm ngài, nghe nói ngài vừa mới dậy, liền chờ ở trong viện. Nhóm nô tỳ sợ Nhị tiểu thư chờ lâu, liền khuyên nàng đến sương phòng, nhưng Nhị tiểu thư không muốn, nhất định phải ở trong viện, các nô tỳ cũng không tiện khuyên nhủ. Nhìn thấy mặt trời đã lên cao rồi, Nhị tiểu thư chờ rất vất vả nên Uyên công tử có ý tốt, liền đề nghị đến dưới gốc cây lớn kia, vừa toàn tâm tôn kính trưởng tỷ của nàng, vừa tránh được đau khổ vì bị phơi nắng.”
Vân Hương hít sâu một hơi, dùng sức nhắm mắt lại, tựa hồ như nhớ tới chuyện gì đó đáng sợ, kiên trì tiếp tục nói: “Kết quả đứng dưới tán cây một hồi, trên cây đó rơi xuống một con cóc! Trực tiếp rơi vào trong ngực Nhị cô nương!”
Tay Đường Thời Ngữ đeo bông tai hơi dừng lại, lỗ tai truyền đến đau đớn rất nhỏ, nàng đau đớn nhíu mày nhưng cũng không quan tâm lắm, trợn tròn hai mắt, quay đầu kinh ngạc nhìn Vân Hương.
Đôi môi đỏ mọng khẽ nhếch, ngữ điệu giương cao, dường như cảm thấy nghe chuyện vớ vẩn, “Cóc? Trên cây?”
Vân Hương cũng cảm thấy không thể tưởng tượng nổi, nhưng nàng ấy mới đi vào viện, trong viện quả thật có một con cóc nhảy tới nhảy lui, rất vui vẻ.
“Con cóc kia chui vào trong y phục của Nhị tiểu thư, Nhị tiểu thư lập tức bị dọa khóc, cả người còn nổi phát ban! Những nốt đỏ dày đặc nhìn thật sự rất kinh hãi!”
Trong lòng Vân Hương còn sợ hãi, miêu tả cảnh tượng tận mắt nhìn thấy con cóc kia bị mấy bà tử thô sử bắt được, hiện tại chắc là đã ném nó vào trong ao nhỏ rồi.
Liên Kiều từ phía sau bình phong đi ra, lắc đầu ngâm nga bài hát, nghe vậy trợn trắng mắt, “Hừ, ta không nhìnquen điệu bộ ngày thường của Nhị tiểu thư, rõ ràng là thứ nữ mà mọi thứ đều muốn học theo cô nương chúng ta, nói chuyện hay cách đi đường, cách ăn mặc trang điểm, thậm chí là khẩu vị sở thích, tất cả đều học theo khuôn mẫu, bắt chước bừa thôi. Nếu không phải nàng ta đứng trong viện thì sẽ không bị như vậy, không biết còn tưởng rằng cô nương chúng ta đang hà khắc với thứ muội.”
Đường Thời Ngữ thu sự kinh ngạc lại, bất đắc dĩ ấn đầu đau, ngay cả Liên Kiều cả đời vì cái miệng này mà đắc tội với người khác, bị người nhổ đầu lưỡi, bán vào thanh lâu.
Hồi tưởng lại chuyện cũ, trên mặt nghiêm túc hơn, nàng nghiêm túc nhìn Liên Kiều, giọng điệu dịu dàng từ trước đến nay mang theo chút nghiêm nghị, “Nhiều người nhiều miệng, nói những lời này trong phòng chúng ta thì được nhưng tuyệt đối không được nói bậy ở bên ngoài, cẩn thận một ngày nào đó bị người ta bắt được nhược điểm, rút đầu lưỡi lanh lợi này của ngươi đi, xem ngươi tìm ai mà khóc lóc kể lể!”
Liên Kiều chưa bao giờ thấy đại cô nương hung dữ như vậy, trong lúc nhất thời bị giáo huấn nên có chút choáng váng, nàng ấy cầu xin nhìn Vân Hương nhưng đối phương đưa cho nàng ấy một ánh mắt trấn an.
Vân Hương đưa một chén trà nóng từ bên cạnh, đỡ nàng đến trước bàn ngồi xuống, bày bữa sáng cho nàng.
“Không cần trông chừng ta, các ngươi đi ra ngoài đi.”
Ngón tay mịn màng, trắng nõn của Đường Thời Ngữ múc cháo trong chén sứ trắng, từng mùi hương thuốc tràn ngập ra ngoài, Đường Thời Ngữ đã coi việc này thành thói quen, từ từ đưa cháo nóng vào trong miệng.
Vân Hương thấy nàng bình tĩnh lại, lôi kéo Liên Kiều ra khỏi cửa phòng.
Xung quanh không có người nên Vân Hương dùng sức ấn mạnh vào trán của Liên Kiều, “Cô nương sợ ngươi nhất thời miệng lưỡi lanh lợi mà gây họa cho mình, ngươi cẩn thận một chút đi, quản cái miệng này lại!”
“Còn nữa, mặc dù Nhị tiểu thư là thứ xuất nhưng cũng là chủ tử! Thân phận của chúng ta bần hèn, mặc dù hầu hạ bên người Đại cô nương, nhưng cũng là một nô tỳ.” Vân Hương hạ thấp giọng nói, “Dù sao cũng là cô nương bên Nhị phòng, Đại phòng chúng ta bên này có thể càng ít nhắc tới thì càng tốt.”
Đường Thời Ngữ là đích nữ trưởng phòng, nữ nhi bên này chỉ có một mình nàng, Nhị phòng bên kia không có nữ nhi đích xuất, chỉ có Phùng di nương sinh ra hai nữ nhi, Nhị cô nương này là minh châu trên tay Nhị phòng, nếu bị người ngoài nghe được những lời đồn nhảm gì, sợ là sẽ gây hiềm khích với Nhị phòng.
Lúc này, Liên Kiều mới hoàn hồn, nàng ấy nhíu mày im lặng suy nghĩ, cẩn thận suy nghĩ một chút, lúc này mới hậu tri hậu giác[1] bị dọa toát mồ hôi. Sau này nhất định phải cẩn thận lời nói và hành động mới được, đang muốn biểu lộ lòng trung thành, quyết định sửa đổi lỗi lầm thì trong phòng đột nhiên truyền đến giọng nữ trong trẻo.
[1] Hậu tri hậu giác: hậu tri hậu giác” là một việc gì đó mọi người đều biết hết, chỉ còn mình mình ko biết, mãi sau mới phát hiện ra.
“Vân Hương, đi tìm A Uyên cho ta.”
Vân Hương cho rằng thân thể cô nương không được thoải mái, một tiếng “A” còn chưa ra khỏi miệng, hai nha hoàn chỉ cảm thấy bên cạnh xẹt qua một cơn gió lạnh, một bóng đen hiện ra trước mắt, cửa phòng bị người bên trong đóng lại, động tác liên tục liền mạch.
Câu trả lời mắc kẹt trong cổ họng Vân Hương thật khó chịu, cuối cùng vẫn gian nan nuốt vào.
“A Ngữ.”
Trong phòng, Đường Thời Ngữ ngồi trước bàn, chậm rãi dùng bữa sáng, nghe vậy nhẹ nhàng nhíu mày, trách cứ: “Gọi tỷ tỷ.”
Thiếu niên bước hai ba bước đến trước bàn, mím môi ngồi đối diện nàng, hắn cúi người nằm sấp trên bàn, cằm chống lên mu bàn tay, đôi mắt to trong trẻo không chớp mắt nhìn chằm chằm nàng, dường như ở trong mắt hắn, thế gian này chỉ có một mình nàng.
Hắn không mở miệng, nàng cũng không để ý tới hắn, tự mình dùng bữa sáng.
Thiếu niên có chút tình nguyện từ trong cổ họng nặn ra một tiếng hừ nhẹ, nhỏ giọng phục tùng: “A Ngữ tỷ tỷ.”
Sau đó liền đặt mặt trên mu bàn tay, quay đầu sang một bên, giận dỗi không nhìn nàng nữa.
Theo lý thuyết, Cố Từ Uyên và nàng không phải là tỷ đệ ruột thịt, khuê phòng của nàng không thể tùy tiện để hắn muốn vào thì vào. Nhưng chuyện Cố Từ Uyên ở trong viện của nàng là do nương nàng là Tĩnh Ninh quận chúa làm chủ, mặc dù Đường Thời Ngữ khó hiểu nhưng vẫn vui vẻ chấp nhận.
Nàng đã sớm quen với những tháng ngày bầu bạn với Cố Từ Uyên, nàng vốn là người đã chết một lần nên đối với vạn sự đều rất thờ ơ, huống chi Cố Từ Uyên ở trong mắt nàng còn là một đứa trẻ, mà nếu nàng cộng thêm tuổi ở kiếp trước, hiện giờ đã hai mươi hai tuổi rồi, lớn hơn hắn hẳn bảy tuổi, không khỏi sinh ra tâm tư gì khác.
Căn bản lúc mới quay về phủ, phụ thân nàng cho Cố Từ Uyên một viện khác, nhưng mà hai người tách ra không được mấy ngày, một đêm bệnh cũ của nàng lại tái phát, bệnh ập đến một cách đột ngột, đe dọa tính mạng này suýt chút nữa đã xưng tội với nàng.
Sáng sớm, Cố Từ Uyên mới nghe được tin tức, lúc ấy sắc mặt trắng bệch, không để ý người khác ngăn cản, trực tiếp xông vào phòng nàng. Hắn xốc màn che lên, ôm người vào lòng, lấy ngân châm từ trong ngực ra, động tác trên tay nhanh chóng châm cứu cho nàng, rồi đổ ra một viên thuốc từ trong bình thuốc cho nàng uống.
Tất cả động tác như nước chảy mây trôi, thuần thục giống như đã làm vô số lần, đám người Đường gia nhìn tránh sang một bên.
Tuy Đường phụ thân là thế tử của Xương Ninh Hầu phủ, nhưng lại là người không có chủ kiến, ông cảm thấy hành động này thật sự mất thể thống, liền liếc mắt hỏi tha9m Đường mẫu.
Đường mẫu đăm chiêu nhìn bóng lưng thiếu niên cố chấp canh giữ ở bên ngoài màn che nữ nhi của mình, cuối cùng đưa ra quyết định lớn mật ——
Để cho Cố Từ Uyên ở lại chỗ này.
Tuy rằng Đường mẫu sống an nhàn sung sướng, tiếp nhận giáo dục quý tộc chính thống nhất, nhưng tính tình không cổ hủ thủ thường, bà là một nữ nhân có trí tuệ mà không tuân thủ quy tắc, cả đời đều chỉ làm chuyện mà mình cảm thấy đúng, từ trước đến nay không sợ lời đồn đãi của thế tục. Năm đó cố tình gả cho Đường phụ nên ai cũng không coi trọng, hiện giờ cuộc sống này cũng rất tốt, nữ nhi hiếu thảo, cũng cùng phu quân làm được cả đời một đời một đôi.
Đường mẫu đưa ra quyết định này sau khi cân nhắc kỹ lưỡng từ rất lâu, năm đó khi bà đưa Đường Thời Ngữ về am Thanh Tâm để dưỡng bệnh, rồi tìm cao tăng tính mệnh cách của Đường Thời Ngữ.
Là mệnh đào hoa chết yểu, không kịp xuất giá mà sẽ chết do ốm đau bệnh tật, trừ phi gặp được mệnh cách thiên sát cùng nàng làm bạn, áp chế lẫn nhau thì mới có thể sống tới già.
Quay một vòng, khi bà nhìn thấy Cố Từ Uyên, liền biết cơ hội đã đến.
Bà cũng tìm người tính mệnh cách của Cố Từ Uyên, có thể nói là xứng đôi cực kỳ với nữ nhi của bà.
Ở trước mặt chuyện lớn như sinh tử, quy củ cái gì, thể thống cái gì, tất cả đều có thể không so đo nữa.
Bà có thể không quan tâm ý nguyện của Cố Từ Uyên, nhất quyết cho hắn ở lại Hầu phủ, cho dù người này toàn thân đầy khuyết điểm, cho dù người này là đồ đệ của bọn đạo chích, chỉ cần hắn có thể làm cho Đường Thời Ngữ bình an khỏe mạnh cả đời này, như vậy cho dù là sài lang hổ báo bà cũng nuôi được.
Đường mẫu vốn cho rằng chỉ cần hai người ở cùng một phủ thì nữ nhi có thể thuận lợi sống trọn phần đời còn lại, nhưng không nghĩ rằng điều nên đến thì vẫn sẽ đến.
Thân thể Đường Thời Ngữ giống như đèn lồng giấy yếu ớt, không thể trải qua bất kỳ gió táp mưa sa nào, Đường mẫu đành phải đem hai người ở chung một viện, ở trên phái rất nhiều tai mắt nhìn chằm chằm, lo lắng trước sau để tránh tai họa.
May mắn một năm ở chung, bà phát hiện Cố Từ Uyên thật lòng đối xử tốt với nữ nhi, trái tim này cũng coi như buông xuống.
Trong phòng cực kỳ yên tĩnh, ngoại trừ tiếng Đường Thời Ngữ chậm rãi ăn uống thì không còn gì khác.
Cố Từ Uyên đang ôm ngọn lửa không tên trong lòng, hết lần này tới lần khác lại không thể phát tiết với nàng, tự mình hờn dỗi.
Đột nhiên, nàng thản nhiên mở miệng: “Thật khó khăn cho đệ đem cóc ra khỏi ao mà cả người không bị phát ban ha?”
Nàng nói một cách điềm tĩnh, giữa hai hàng lông mày là một vẻ mặt lạnh nhạt, phong thái nhàn nhã giống như là đang tùy tiện tán gẫu về chủ đề không quan trọng như hôm nay thức ăn rất hợp khẩu vị.
Cả người Cố Từ Uyên cứng đờ, chậm rãi quay đầu lại, chớp chớp mắt, vẻ mặt vô tội, “Tỷ tỷ nói cái gì? A Uyên nghe không hiểu.”
Đường Thời Ngữ nuốt một ngụm cháo thuốc, lười biếng ngước mắt nhìn hắn.
Thiếu niên hôm nay dùng ngọc quan buộc tóc, y phục màu đen vừa người áp chế khí chất trên người thiếu niên rất nhiều, càng tôn thêm chút trầm ổn và kiềm chế. Lông mi mảnh khảnh của hắn chớp chớp run lên, đôi mắt hoa đào đa tình hiện lên một tia bối rối, tiết lộ nội tâm hắn đang thấp thỏm bất an.
Chỉ khi thiếu niên đuối lý thì mới quy củ gọi nàng là tỷ tỷ.
Đường Thời Ngữ bất đắc dĩ cười cười, tay trắng nõn như ngọc lại múc một muỗng cháo thuốc, chậm rãi tiếp tục uống.
Từ trước đến nay, Cố Từ Uyên không phải là người kiên nhẫn, hắn đi vài bước tới trước mặt nàng ngồi xổm xuống, hai tay đặt ở trên đầu gối thiếu nữ, tay lắc lắc chân nàng, làm nũng nói: “Tỷ tỷ…”
“Ừ?”
“Tỷ có tức giận không?” Hắn hỏi cẩn thận.
Hắn không sợ trời không sợ đất, chỉ sợ A Ngữ của hắn không để ý tới hắn.
“Không có.” Nàng khẽ thở dài, nghi hoặc: “Tại sao đệ không thích nàng ta?”
Nàng ta đương nhiên là Nhị cô nương Đường Thời Uyển.
Đường Thời Ngữ biết tính tình Cố Từ Uyên không phải thích gây họa lung tung, hắn làm như vậy nhất định là có lý do.
Nàng nhìn thiếu niên ngồi xổm trước người, nhìn vẻ mặt vô tội và mờ mịt của hắn, mềm lòng, xoa đầu hắn.
Cố Từ Uyên lập tức nở nụ cười, đầu hắn nhẹ nhàng cọ qua cọ lại vào lòng bàn tay nàng, giống như một chó chú ngoan, Đường Thời Ngữ cảm thấy nếu hắn mọc đuôi, nhất định sẽ vui vẻ lắc đuôi.
Hắn đương nhiên trả lời: “Bởi vì tỷ không muốn gặp nàng ta nên ta nghĩ cách khiến nàng ta quay về, hơn nữa trong khoảng thời gian này cũng sẽ không trở lại làm chướng mắt tỷ.”
Con cóc vẫn còn khá nghe lời, vì vậy biết chính xác nơi nó nên đi.
Đáy mắt Cố Từ Uyên trong suốt sáng ngời, thấy nàng không tức giận, tâm trạng trở nên cực kỳ tốt, trong mắt lóe lên tia sáng lấp lánh.
Đường Thời Ngữ hơi sững lại, “Làm sao đệ biết tỷ không muốn gặp muội ấy?”
“Ta nhìn thấy mà, lúc tiểu nha hoàn đến thông báo, tỷ không vui.”
Hắn cảm nhận được cảm xúc mất mát của nàng ở ngoài cửa sổ.
Đường Thời Ngữ khẽ run lên, vẻ bối rối xuất hiện lúc sáng sớm thức dậy đã giảm đi rất nhiều, trái tim dần dần bình tĩnh lại.
Cố Từ Uyên cười tủm tỉm dán mặt lên đùi nàng, quay đầu sang một bên, ở góc độ mà nàng không nhìn thấy, ánh mắt dần dần trở nên u ám và lạnh lùng.
Ánh mắt đó giống chủy thủ sắc bén, khi tầm mắt đi qua, mang theo mũi nhọn đủ để cắt đứt mọi thứ.
Thiếu niên châm biếm nhếch khóe miệng, trong mắt lóe lên tia sáng hưng phấn, trong cơ thể dâng lên một dục vọng khát máu.
Người muốn tổn thương A Ngữ, đều phải đi tìm cái chết.